Còn chưa kịp nói xong liền cảm thấy hậu kình trong một quyền này của Tiêu Bính Cam là vô tận, còn mơ hồ áp chết lực trên người hắn, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Bắc Thần bị đánh lùi lại ba bốn bước, đá dưới chân nát vụn...
Tên nhóc này, thực lực tăng lên rồi, sức mạnh của cú đấm này có thể sánh ngang với võ đạo tông sư cấp một, làm sao hắn làm được?
“A a a... Ta giết ngươi...” Tiêu Bính Cam mắt đỏ hoe, lao về phía Lâm Bắc Thần vung tay đánh.
Nắm đấm mạnh như rồng, quyền ấm lớn như đấu.
Lâm Bắc Thần liên tục chống đỡ, đồng thời hét lên: “Mau tỉnh lại, đệ đệ ruột, là ta, ca ca ruột đây, ta trở về rồi...”
Ầm ầm ầm.
Tiêu Bính Cam tung ra hàng chục cú đấm liên tiếp nhưng đều bị Lâm Bắc Thần bắt được, lúc này hắn mới thở hổn hển, màu đỏ trong mắt dần dần biến mất.
Hắn ngập ngừng ngước lên nhìn Lâm Bắc Thần, trong mắt có chút bối rối và nghi ngờ, như thể đang cố gắng nghĩ xem mình đang nhận ra cái gì, sau đó một tia sáng tỏ hiện lên trong mắt hắn.
“Ca ca?” Giọng của Tiêu Bính Cam mang chút nghi ngờ, sau đó oa một tiếng, như thể một đứa trẻ bị ấm ức nhìn thấy cha mẹ mình, khóc ngay tại chỗ: “Ca ca, sao giờ ca mới đến...”
Lời còn chưa nói hết, hắn cuối cùng cũng mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Lúc trước Tiêu Bính Cam là dựa vào khẩu khí, ý chí, lời hứa và niềm tin mới vững vàng chống đỡ, duy trì trạng thái chiến đấu, nhưng khi thấy được Lâm Bắc Thần, thoáng cái đã tìm được chỗ dựa, ý chí thả lỏng, tinh thần mệt mỏi cùng cơ thể kiệt sức trong nháy mắt như thuỷ triều tấn công, lập tức đứng cũng không vững nữa.
Lâm Bắc Thần vội vàng đến đỡ hắn, quan sát kỹ, Lâm Bắc Thần vô cùng sửng sốt.
Hai cánh tay của Tiêu Bính Cam không biết đã chặn được bao nhiêu đường kiếm, dày đặc chằng chịt toàn vết kiếm, giống như một cái thớt bị chặt mấy chục năm nay, máu me be bét, liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy giật mình, trên người cũng có vết thương, thịt cuộn lại dính vào quần áo rách nát.
Quả thật vô cùng thê thảm, đây là trải qua loại trận chiến khốc liệt gì mới có được chứ? Tiểu mập mạp này ngày thường rụt rè sợ chết lại hay ăn, lần này không những không chạy trốn mà còn thực sự chặm trước cửa thần điện, dùng máu thịt của chính mình chặn hết công kích đợt này đến đợt khác, bảo vệ các nữ tế tư trông thần điện.
Ngâm xướng thần điệu vang vọng cả đại điện, luồng ánh sáng trắng sữa không ngừng tràn ngập khắp cơ thể Tiêu Bính Cam, chữa trị vết thương cho hắn.
Lâm Bắc Thần có thể rõ ràng cảm giác được khí huyết tràn đầy trong cơ thể của Tiêu Bính Cam, căn nguyên thuần chân, không có dấu hiệu suy yếu sinh mệnh, hắn biết Tiêu Bính Cam chỉ bị thương ngoài gia, chỉ cần có thể nghỉ dưỡng là sẽ nhanh hồi phục lại, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ca ca, ta... Ta không làm mất thể diện của ngươi...” Dáng vẻ yếu ớt của Tiêu Bính Cam, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Ta chặn... Chặn lại, ta... Không chạy...”
“Đúng thế, ngươi chặn lại, không bỏ sót kẻ thù nào.” Trong lòng Lâm Bắc Thần vừa cảm động vừa áy náy, hắn âm thầm thề người huynh đệ này, hắn cả đời sẽ thừa nhận, nhất định không phụ lòng.
Hắn nghiến răng gật đầu, gằn từng chữ: “Đệ đệ ruột, từ nay về sau ngươi chính là đệ đệ khác cha khác mẹ của ta, ta có thịt ăn thì ngươi có canh uống, ngươi đã tạo nên kỳ tích. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ nổi tiếng, chuyện sau đó giao lại cho ta... Nào, xem ta trả thù cho ngươi.”
Hắn đỡ Tiêu Bính Cam ngồi ở cửa, sau đó quay lại nhìn đám người Hải An Vương.
“Ngươi... Các hạ là ai, tại sao muốn trở thành kẻ thù của bọn ta?” Hải An Vương nhìn Lâm Bắc Thần bằng ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ, miệng hùm gan sứa nói: “Ta là Hải An Vương, bọn họ đều là thuộc hạ dưới quyền Vệ công tử, các hạ không muốn có sai lầm thì mau lui ra, bổn vương có thể không truy cứu tội giết người của ngươi...”
Trước khi xông vào thần điện, để tiện cho việc giải thích sau này, Lâm Bắc Thần đã tháo mặt nạ, dùng ma pháp tấn công, đổi cho mình khuôn mặt của Tiêu Bính Cam, vì thế mà đám người Hải An Vương cũng không nhận ra hắn chính là Hồng Diện Khoả Nam Đại Tông Sư và cũng là Lâm Bắc Thần.
“Tên ngươi là Hải An Vương?” Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm lão già đó, cười lạnh nói: “Tên phế vật Dư Vạn Lâu đó là cháu ruột của ngươi à? Ỷ thế bắt nạt người khác, làm chuyện gian ác bị ta giết, không ngờ lão già như ngươi không biết hối cải còn dám tới Vân Mộng thành quấy phá... Ha ha ha...”
Vừa nói hắn vừa cười lạnh, liếc nhìn đám người xung quanh, gằn từng chữ: “Hôm nay, các ngươi đều phải chết.”
Giọng nói vừa dứt, hắn khơi mào trước, trực tiếp xông vào đám người. “Giết.”
Đánh ra một quyền.
Ầm.
Một tên đại võ sư đỉnh phong đứng hàng đầu còn chưa kịp phản ứng đã bị một đấm trực tiếp làm nổ tung, hóa thành huyết vụ bạch cốt bay tán loạn trong không khí.
Rầm rầm rầm.
Lâm Bắc Thần dù sao cũng là một cường giả cấp bậc tông sư, quét ngang qua thì không có kẻ địch nào đánh lại, một quyền đánh ra, một cao thủ võ đạo lập tức bị đánh cho nổ tung.
Cho dù đó là kinh nghiệm chiến đấu hay kỹ năng chiến đấu, hắn đều thành thạo hơn Tiêu Bính Cam rất nhiều, lực sát thương đương nhiên đáng sợ hơn.
Đấm ra một quyền, quyền kính như rồng, cao thủ chắn ở phía trước tránh không được, chặn cũng không xong, trơ mắt nhìn bản thân cùng binh khí trực tiếp bị đánh nổ, không chút huyền niệm
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười người đã bị giết.