“A, quỷ...” Một cao thủ võ đạo sợ hãi, xoay người bỏ chạy.
Lâm Bắc Thần trực tiếp đánh ra một quyền, thi triển Bách Bộ Phách Thần Chưởng, trực tiếp đánh nổ người đó, trong vài giây, mấy chục tên cao thủ võ đạo, giờ chỉ còn lại bốn tên đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ngay cả trốn cũng không dám.
Trong đó có cả Hải An Vương.
“Thiếu hiệp, hạ thủ lưu tình, đừng giết ta, ta đồng ý...”
Ầm.
Lâm Bắc Thần không nói nhiều, trực tiếp cho một quyền, vương gia nhàn rỗi Hải An Lĩnh trực tiếp bị đánh chết tại chỗ, hài cốt nổ tung, một túi bách bảo màu đỏ tươi rơi rơi ra từ trong vũng máu, đáp xuống mặt đất.
Mắt Lâm Bắc Thần sáng lên, đồ tốt đấy, cái này cũng giống với túi bách bảo trên người tên Dư Vạn Lâu kia, nó còn lớn hơn một chút, bên trông nhất định có đồ tốt.
Đây cũng giống như túi bảo bối tốt nhất trên người Dư Vạn Lâu, nó lớn hơn một chút, đồ bên trong cũng phải tốt.
Hắn nhảy qua, nhặt nó lên sờ một cái, không tệ, cùng chất liệu với túi của Dự Vạn Lâu, không bị Tinh Thần Tiểu Hoả đốt cháy, chà chà chà, có thể làm thành một cái quần cộc, sau này không cần ở truồng chạy nữa.
Hắn tải túi bách bảo này lên cloud, sau đó quay đầu nhìn bốn tên cao thủ võ giả kia.
“Không, đừng giết bọn ta, bọn ta đầu hàng, đầu hàng. Cho ta một cơ hội, sau này ta nhất định làm người tốt.”
“Thiếu hiệp, ta có thể lật ngược tình thế, giúp ngươi nói với Vệ Danh Thần, chuyện ngươi giết Hải An Vương nhất định bọn ta sẽ không tiết lộ ra bên ngoài...” Lâm Bắc Thần không nói một lời, tung liên tiếp bốn cú đấm, cả bốn cao thủ võ đạo đều bị giết.
Liếc nhìn xung quanh, thấy trên mặt đất có túi bách bảo các loại, tỉnh bơ thu vào tất cả, sau đó mới đi về phía Tiêu Bính Cam.
Lúc này, Tiêu Bính Cam đã được bao quanh bởi các nữ tế tư xinh đẹp, các vết thương trên cơ thể cũng đã lành lại rất nhiều.
“Đi, chúng ta vào trong nói chuyện.” Lâm Bắc Thần đỡ Tiêu Bính Cam, nháy mắt.
Hai người tiến vào trong thần điện, Lâm Bắc Thần cho gọi điện thoại di động ra, dùng thiết bị hoán đổi lại tướng mạo của hai người. Điều này thuận tiện cho các hành động tiếp theo.
“Ca ca, cảm ơn ngươi, để báo thù cho ta, ngươi thậm chí còn giết chết Hải An Vương.”
Tiêu Bính Cam cảm động nói: “Ta rất cảm động, đặc biệt cảm động, nhưng mà ca ca, sợ rằng sau này ngươi sẽ bị hoàng thất truy nã, dù sao ông ta cũng là vương gia, có liên quan đến hoàng thất, không phải quý tộc bình thường, hay là bây giờ thừa dịp hỗn loạn, ngươi nên chạy trốn sớm một chút.”
Lâm Bắc Thần nói ngay tại chỗ: “Ta sợ cái gì, lúc nãy giết Hải An Vương ta đã dịch dung thành ngươi, hoàng thất có truy cứu thì cũng chỉ truy cứu ngươi mà thôi, chẳng có liên quan gì đến ta.”
Tiêu Bính Cam: (☉ ▽ ☉)? Hắn ngốc luôn rồi.
Cả trái tim Tiêu Bính Cam như sụp đổ, nhất là, hắn còn nhận ra hình ảnh chính mình vừa rồi dũng cảm vô địch cầm cự thà chết không lùi bước đại chiến với đám người Hải An Vương không thể trở thành chiến tích chói lọi của mình, mà lại trở thành của ca ca ruột, nghĩ đến đây hắn càng thêm suy sụp, bởi vì khuôn mặt lúc hắn chiến đấu là của Lâm Bắc Thần.
Cứ coi như quá trình của trận chiến này lan truyền ra ngoài thì những người khác cũng sẽ chỉ ca ngợi Lâm Bắc Thần mà thôi, mỹ danh hắn không có phần, còn oan uổng thì một ngụm lớn.
A a a a!
“Ca ca, mau lên, ta không xong rồi, tim đau quá, cho ta mấy viên thuốc, ta cần phải uống thuốc.” Hắn uất ức nói.
Lần này Lâm Bắc Thần rất hào phóng.
“Một lúc đừng ăn quá nhiều, kẻo ăn nhiều suy thận.” Lâm Bắc Thần lấy ra hai mươi viên đưa cho Tiêu Bính Cam đồng thời dặn dò.
Vừa rồi hắn đã nhận ra dược tính trong cơ thể vẫn đang trào dâng, chắc là do trước đó vội vàng uống thuốc.
“Ca ca, ta biết rồi.” Tiêu Bính Cam thấy đan dược nhất thời uất ức đều tan thành mây khói, dù sao đối với hắn mà nói, chỉ cần là thứ có thể ăn được, cho dù là thuốc thì cũng để an ủi tâm hồn bị tổn thương của hắn rồi, huống chi đây còn là bảo dược.
“Đúng rồi, ca ca, vừa rồi ta cùng đám rác rưởi kia đánh nhau, dường như là đã đột phá, ngươi nhìn kỹ một chút có phải ta đã đạt đến cảnh giới Bạch Ngân Kiếm Cốt...”
Vừa nói hắn vừa đưa một vết kiếm chưa lành trên cánh tay ra, dùng ngón tay tách nó ra, máu tươi ‘tách’ một tiếng nứt ra, có thể thấy được xương ở trong, xương trong suốt như ngọc, tản mát ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, thoạt nhìn giống như những bông tuyết màu bạc.
Lâm Bắc Thần: “???”
Thật dũng cảm, đệ đệ ruột của ta là một ngốc nghếch hay là vừa rồi bị đánh cho bay não rồi?
Cảnh giới thăng cấp thì thăng cấp thôi, làm gì phải đẩy vết thương ra nhìn xương? Muốn xác nhận cảnh giới Vô Tương Kiếm Cốt còn có rất nhiều cách khác mà.
Nhưng mà xương tên này quả thực giống như bạc trắng chế tạo ra, trắng bóng, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, ách... thoạt nhìn cũng rất đáng tiền đấy, quả nhiên đã đột phá đến cảnh giới Bạch Ngân Kiếm Cốt.
Thật sự đã vượt qua cả ta.
Ừm.
Chẳng lẽ người ngày thật sự là một tên bị đòn... Phi, là thiên tài luyện thể?
“Đệ đệ, chúc mừng ngươi, cái này nói rõ điều gì chứ? Chính là chiến đấu đào tạo ra người, cho nên ngươi sau này không nên lười biếng như vậy, cũng đừng sợ chết, mạnh dạn đi chiến đấu đi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành một nam tử nổi tiếng.”
Lâm Bắc Thần từ tận thâm tâm khích lệ hắn.
Trong lúc nói chuyện, vết thương của Tiêu Bính Cam đã lành rất nhiều, Bạch Ngân Kiếm Cốt quả nhiên là thần, tốc độ chữa lành vết thương này sắp đuổi kịp một ngụm sữa xanh ngắt của Lâm Bắc Thần rồi.
Sau khi thay quần áo, che đậy vết thương của Tiêu Bính Cam, cả hai bước ra khỏi thần điện.