Biểu cảm của Dung giáo chủ nháy mắt đông cứng lại.
Quy Thiểm cũng ngây người ra. Thật là đáng thương biết bao.
Lúc trước khi hắn nói với Lâm Bắc Thần những tin tức này, tuyệt đối chưa từng nói qua motip như vậy.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ tới, Hải Thần Chi Lệnh và Hải Thần Chi Lệ vậy mà còn có thể sử dụng để BUG lẫn nhau như kia.
Trước đây có ai chơi như thế này đâu.
“Còn ngây ra đó làm gì hả?” Lâm Bắc Thần giơ cao sao biển nhỏ màu vàng trong tay, hắn liếc nhìn Dung giáo chủ, không kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm trái ý chí của Hải Thần bệ hạ sao?”
Đầu Dung giáo chủ dấy lên từng cơn đau đớn.
Bây giờ bà ta thật sự có chút sợ hãi Lâm Bắc Thần. Nhân tộc này căn bản không ra bài dựa theo lẽ thường. “Ta đếm đến ba.”
Lâm Bắc Thần tỏ vẻ uy hiếp, nói: “Trong vòng ba lượt, nếu như ngươi không giao ra Hải Thần Chi Lệ, thì chẳng khác nào cãi lại ý chí của Hải Thần bệ hạ, ha ha, ngươi là giáo chủ của Hải Thần Điện mà làm gương như thế, không biết các tín đồ thuộc Tây Hải Đình cảm thấy thế nào nhỉ?”
Dưới chân núi.
Vô số cường giả, tướng lĩnh cùng quân sĩ Hải tộc đều ngẩng đầu nhìn về phía Dung giáo chủ.
Dung giáo chủ hiểu được những ánh mắt kia có ý gì.
Làm trái ý chỉ của Hải Thần bệ hạ ở trong đại dương chính là chuyện đại nghịch bất đạo.
Tin tức này một khi truyền ra ngoài, đừng nói là vị trí giáo chủ Hải Thần Điện của mình không còn ổn định nữa, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng khó có thể giữ lại.
Bà ta liếc nhìn Quy Thiểm.
Ánh mắt kia tựa như hai đốm quỷ hỏa muốn thiêu đốt Quy Thiểm đến độ
ngay cả xương cốt cặn bã cũng không còn lại.
Quy Thiểm há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói được bất cứ chữ nào.
“Được, cho ngươi.”
Dung giáo chủ lấy ra một tinh thể màu lam giống như một giọt nước biển, lại tựa như một giọt nước mắt, dùng hải thần lực nâng lên từ từ đưa ra.
Lâm Bắc Thần nhìn tinh thể kỳ dị màu xanh biển như giọt nước mắt kia, trong mắt lóe lên một tia dị sắc.
Đây là một tinh thể màu xanh với tạo hình mới lạ sao?
Để đảm bảo việc tránh bị che mắt, Lâm Bắc Thần quyết định trước khi đưa ra yêu cầu thêm một chú thích dựa trên logic không có lỗ hổng.
Hắn gằn từng chữ nói: “Ta muốn Hải Thần Chi Lệ, chính là thánh vũ Hải Thần Điện mà ngươi dùng để hiệu lệnh Hải tộc trên lục địa, hy vọng ngươi đừng dùng hàng giả, hoặc là những thứ khác cùng tên nhưng không có thực để lấy lệ với ta, bằng không thì ngươi biết kết cục của Hải Thần Chi Lệnh vớ vẩn rồi đấy. ”
“Đồ Nhân tộc đáng chết.”
Dung giáo chủ nhịn không được giận dữ quát một lần nữa: “Giáo chủ thần điện của Hải tộc tôn quý cỡ nào, chưa bao giờ làm chuyện đê tiện như vậy trong miệng ngươi.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Lâm Bắc Thần đưa tay đỡ lấy tinh thể nước mắt màu xanh lam kia. Lòng bàn tay chìm xuống.
Hải Thần Chi Lệ có kích thước bằng nắm đấm của đứa trẻ con vậy mà lại nặng đến thế, chắc tầm cỡ vạn cân.
Dưới ánh mặt trời, nó phát ra khúc xạ ánh sáng kỳ lạ.
Trong đó mơ hồ truyền ra tiếng nữ tử thấp giọng khóc lóc, cẩn thận nghe lại, lại giống như hóa thành tiếng biển rộng gào thét mênh mông, thủy triều lên xuống.
Một tia hải thần lực kỳ dị chuyển động trong đó.
Lâm Bắc Thần tấm tắc khen ngợi.
“Được, mệnh lệnh đầu tiên của ta là...”
Lâm Bắc Thần nhìn về phía đám người Dung giáo chủ.
Dung giáo chủ lạnh lùng nói: “Ngươi là ngoại tộc, cho dù có được Hải Thần Chi Lệ cũng không có khả năng lợi dụng nó muốn làm gì thì làm, về phần dùng nó để ra lệnh cho chúng ta, vậy thì lại càng hoang đường, đừng có nằm mơ...”
“Ồ?” Lâm Bắc Thần mỉm cười, rồi nói: “Là thế à?”
Dung giáo chủ cười lạnh tiếp lời: “Ngươi chính là kẻ thông minh ngược lại bị thông minh làm hại, cơ quan tính toán phản cắn trả, nếu như vừa rồi ngươi dùng Hải Thần Chi Lệnh để yêu cầu mang theo dân chúng Vân Mộng rút lui vậy đã sớm như được ý nguyện, cũng đâu phải dùng một yêu cầu duy nhất kia đổi lấy Hải Thần Chi Lệ, ha ha.”
Trong hai chữ cuối cùng, tràn ngập hương vị châm chọc chế giễu.
Lâm Bắc Thần nói: “Nhưng mưu sĩ Quy Thiểm không phải đã nói như vậy
sao.”
Dung giáo chủ gằn giọng trả lời: “Hắn chỉ là một nô tài Quy tộc hạ đẳng thấp kém, hắn thì biết được cái gì chứ.”
Quy Thiểm ở bên cạnh lông mày giật giật, cái đầu lắc lắc.
Lâm Bắc Thần dường như đã sớm đoán trước được việc này, hắn thản nhiên nói: “Phải không? Quy Thiểm đại nhân từng nói cho ta biết, mặc kệ là ai, nếu như bị mất hoặc là hủy diệt thánh vật ví dụ như Hải Thần Chi Lệ thì sẽ bị ném xuống đáy biển như núi lửa thôn phệ, thiêu sống ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày, có phải là như vậy hay không?”
Dung giáo chủ lạnh giọng cười: “Có việc như thế hả? Thánh vật hiện tại nằm trong tay ngươi, không tính là mất đi, ta có rất nhiều biện pháp để lấy về, về phần hủy diệt ngươi có thể thử xem, thánh vật Hải Thần Điện sao có thể tùy tiện tiêu hủy được chứ.”
“Vậy không biết thanh kiếm này của ta có thể chặt vỡ cái gọi là thánh vật Hải tộc hay không?”
Lâm Bắc Thần triệu hồi ra Tử Điện Thần Kiếm. Dung giáo chủ lập tức biến sắc.
“Ha ha, đại công tử Vệ Danh Thần thuộc đế quốc Bắc Hải ở Thiên Thảo hành tỉnh nể tình cung cấp Tử Điện Thần Kiếm, nghe nói chính là cái Kiếm Chi Chủ Quân ban tặng có thể chặt đứt tất cả mọi thứ trong thế gian, không có gì kiên cố mà không phá nổi.”
Lâm Bắc Thần một tay cầm Hải Thần Chi Lệ, một tay cầm Tử Điện Thần Kiếm.
Hắn không thèm che giấu vẻ mặt nóng lòng muốn thử của mình, liếm liếm môi, hưng phấn nói: “Bảo kiếm sức mạnh vô địch, bảo thạch không phá hủy nổi, ha ha, thật sự là không biết khi chúng nó chạm vào sẽ có kết quả gì đây?”
Cơ thể Dung giáo chủ đang hơi run rẩy.
Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn bà ta, lộ ra một nụ cười ấm áp hồn nhiên, nói: “Dung giáo chủ, có phải ngươi cũng rất tò mò đúng không? Chúng ta hãy phát huy ý chí của Võ Đạo Đại Đế Newton, Einstein, Curie Phu nhân, Athena, Apollo và Viên Long Bình, tôn trọng tinh thần tiến vào khoa học, thử một lần đi...”
Mũi kiếm nhắm gần vào cái tinh thể nước mắt màu lam kia.