“Dừng tay.”
Dung giáo chủ khản đặc nói: “Ngươi... ngươi điên à?”
“Không phải.”
Lâm Bắc Thần nghiêm túc trả lời: “Nói chính xác mà nói, thì bị tật ở não bộ, chứ không phải người điên.”
Dung giáo chủ: “...”
Bà ta càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Bởi vì rốt cục bà ta ý thức được, trong tin tình báo bản thân nhận được có một tin tức rất quan trọng, trước đó không được mình quan tâm...
Lâm Bắc Thần, não có bệnh.
Nói cách khác, thiếu niên này thật sự là một kẻ điên.
Bất cứ chuyện gì hắn ta cũng làm được.
Nếu như so hung ác với hắn thì...
Dung giáo chủ thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Nói yêu cầu của ngươi đi.”
“Thật là đáng tiếc.”
Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi sợ nhanh quá khiến ta chẳng có cảm giác thành tựu gì cả...”
Dung giáo chủ chỉ coi như không nghe thấy.
Bà ta không gánh nổi tội danh đánh mất và phá hủy thánh vật của Hải Thần Điện.
Từ thời điểm này trở đi, bà ta đã hoàn toàn bị chi phối. Đành phải mặc cho người ta chế giễu.
“Yêu cầu đầu tiên của ta rất đơn giản thôi, Dung giáo chủ chắc chắn có thể làm được, đó chính là: phong tỏa tin tức, tất cả Hải tộc ở lục địa không thể báo cáo chuyện xảy ra hôm nay về Tây Hải Đình, cho đến khi chúng ta an toàn rút trở về Triều Huy đại thành." Lâm Bắc Thần nói.
Hắn lo lắng một khi tin tức truyền về Hải tộc sẽ có biến cố ngoài ý muốn xảy ra.
Dung giáo chủ nói: “Có thể.”
Bà ta không ngần ngại đồng ý.
Đó là những gì bà ta mong đợi.
Phong tỏa tin tức cũng vô cùng có lợi với bà ta.
Lâm Bắc Thần lại nói: “Yêu cầu thứ hai chính là thả bằng hữu của ta ra, bảo Quy Thiểm đại nhân tự mình đưa tới... Suy cho cùng thì nhìn khắp Hải tộc hiện giờ ta chỉ tín nhiệm lão bằng hữu Quy Thiểm đại nhân thân ái mà thôi. ”
Quy Thiểm suýt tý nữa nhảy dựng lên hét ầm.
Cái tên cháu trai Lâm Bắc Thần này.
Sao ngươi lại bắt một con rùa như ta đi vào chỗ chết chứ?
Nhưng với một ánh mắt của Dung giáo chủ Quy Thiểm không dám có bất kỳ sự chậm trễ nào, lập tức tự mình đưa Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương đến trước mặt Lâm Bắc Thần.
“Cám ơn ngươi, người tốt... à không, rùa tốt. ”
Lâm Bắc Thần nắm chặt chân trước của Quy Thiểm, mạnh mẽ rung lắc.
Biểu cảm của Quy Thiểm cứng nhắc, hành động trúc trắc, trong lòng liên tục đặt ra câu hỏi: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì.
Hai người Đới Tử Thuần và Sở Ngân nhảy lên không trung, dẫn theo hai người Hàn, Nhạc quay về.
Lâm Bắc Thần thân thiết đưa tiễn Quy Thiểm, rồi lại nói: “Yêu cầu thứ ba mà, trước đó ta đã nói rồi, để đội quân của ngươi rút lui, người thân của ta phải rời khỏi đi đến nơi an toàn, hy vọng Dung giáo chủ có thể truyền lệnh cho Hải tộc trên dọc đường không được chặn lại, bằng không thì...”
Hắn lại cúi xuống thổi một hơi vào Tử Điện Thần Kiếm. Dung giáo chủ nói: “Được, có thể.”
Lâm Bắc Thần cười ha ha, tiếp tục nói: “Yêu cầu thứ tư...”
Khuôn mặt Dung giáo chủ giống như ăn shit, bà ta đáp trả: “Vừa vừa phải phải thôi, ngươi đừng có quá đáng.”
Lâm Bắc Thần cười he he, nói: “Đừng kích động nha, yêu cầu thứ tư thật ra ta còn chưa nghĩ ra, để ta suy nghĩ đã... Cơ mà nói thật thì Dung giáo chủ chẳng lẽ không muốn lên đường cùng chúng ta sao? Ít nhất có thể tận mắt nhìn thấy Hải Thần Chi Lệ còn nguyên vẹn không tổn hao gì nha. ”
Hắn cũng biết, vừa phải thì thôi.
Không thể ép đối phương đến chỗ chết.
Bằng không việc đó có thể dễ dàng dẫn đến tức nước vỡ bờ. “Có thể.”
Dung giáo chủ nói: “Nhưng mà một khi các ngươi thuận lợi trở về Triều Huy đại thành, ngươi nhất định phải trả lại Hải Thần Chi Lệ cho ta, nếu không tất cả hiệp nghị lúc trước đều bị hủy đi.”
Lâm Bắc Thần gật gật đầu nói: “Lộ phổ vòng không vui vẻ!”
Dung giáo chủ: “???”
“Ý tứ chính là hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Được, hy vọng điều ngươi nói có thể tin được.”
Dung giáo chủ nói xong liền nhẹ nhàng vung tay lên.
Đại quân Hải tộc ở dưới chân núi, đồng loạt lùi về sau rời khỏi.
Người dân Vân Mộng trên đỉnh núi thở phào nhẹ nhõm.
An toàn rồi.
Cuối cùng cũng an toàn.
Từng đợt tiếng reo giống như núi lửa bộc phát gầm thét trên Tiểu Tây sơn. Đám đông hoan hô nhảy múa.
Những người già và phụ nữ đồng loạt rơi nước mắt.
“Vạn tuế.”
“Lâm đại thiếu vạn tuế.”
“Đại thiếu gia, vĩnh viễn là con của thần.”
Đủ các loại khẩu hiệu bao trùm trên Tiểu Tây Sơn. Lâm Bắc Thần cũng không cố tình làm màu nữa. Hắn phân phó mọi người lập tức bắt đầu hành động.
Hắn đã đào xong toàn bộ quặng thạch ở Tiểu Tây sơn rồi còn nhét vào trong Baidu Netdisk, những thứ đáng giá khác đương nhiên cũng không thể buông tha.
Mọi người đã tổ chức một buổi lễ đơn giản để tưởng nhớ những người đã chết tại Tiểu Tây Sơn, kế đó đoàn người nhanh chóng bắt đầu xuất phát.
Lâm Bắc Thần mở bản đồ Baidu ra sau đó trực tiếp lựa chọn con đường an toàn và bằng phẳng nhất, hắn dẫn theo mọi người xuất phát từ Tiểu Tây sơn, một đường đi về phía bắc.
Dung giáo chủ khống chế Thanh Giao màu xanh tại bầu trời cao, đi theo từ xa.
Hai tròng mắt huyết sắc của Thanh Giao tựa như hai vầng trăng máu lơ lửng trên bầu trời, tản phát ra khí tức thô bạo quỷ dị.
Nhưng người dân Vân Mộng lại không sợ hãi. Trên đường đi, thức ăn nhanh chóng được ăn hết.
Dựa theo sự sắp xếp của Lâm Bắc Thần, lô thuốc Đại Thanh Dược Hoàn đầu tiên rất nhanh đã được công bố.
“Wow, thật thần kỳ.”
“Ăn một viên sẽ không đói bụng.”
“Lại có sức lực.”
“Nghe nói đây là thuốc do Lâm đại thiếu gia đặc biệt điều phối cho chúng ta.”
“Lâm đại thiếu gia thật sự lo lắng cùng cực cho chúng ta.”
“Đúng vậy, ta cũng sắp không nhớ nổi rốt cuộc hắn đã chơi chúng ta bao
nhiêu lần rồi.”
“Viên thuốc thần kỳ như vậy, tại sao lại gọi là Đại Thanh Dược Hoàn, chi bằng chúng ta gọi nó là Bắc Thần Dược Hoàn đi.”
“Đúng đúng, như thế vừa khéo có thể kỷ niệm chiến công vĩ đại của Lâm đại thiếu gia.”
“Không sai, cứ như vậy định.”
Người dân Vân Mộng vui vẻ bàn bạc, cuối cùng dưới tình huống Lâm Bắc Thần không biết gì cả đã thay thuốc đổi tên.