Dân chúng Vân Mộng tại giây phút này đáng nhẽ nên là một cuộc chạy trốn, kết quả cả đám lại giống như đang du sơn ngoạn thủy.
Trên đường đi, Trang Bất Chu cùng với một ngàn quân tinh nhuệ đào khoáng của hắn mở đường trên đỉnh núi, gặp nước bắc cầu, không có sự vây đuổi chặn lại của đại quân Hải tộc, cho dù là tốc độ tiến lên của mọi người không chậm nhưng cũng nằm trong phạm vi thừa nhận của tất cả mọi người.
Có Bắc Thần Dược Hoàn, tất cả dân chúng không cần lo lắng đói bụng, sĩ khí tăng vọt.
Người duy nhất vất vả là An Mộ Hi.
Chỉ cần một khi dựng trại là ông chủ hiệu thuốc hoang dã liền mang theo đám học đồ bắt đầu phối thuốc, mấy đêm nay chưa chợp mắt lúc nào, mệt mỏi đến nỗi hiện rõ hai quầng thâm mắt.
Sự vất vả của hắn đương nhiên dân chúng Vân Mộng đều nhìn thấy được. Mọi người vô cùng biết ơn ông chủ của hiệu thuốc hoang dã này.
An Mộ Hi làm chuyện đó vốn chỉ để hoàn thành nhiệm vụ mà Lâm Bắc Thần giao cho, thuận tiện soát độ hảo cảm với Lâm Bắc Thần, để sau này cúi đầu liền bái, coi Lâm Bắc Thần thành cái đùi bự ôm bền vững.
Không ngờ tới lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn khiến địa vị của hắn ở trước mặt bà con cao như nước lên thuyền, lập tức vượt qua ngô đồ mập mạp Ngô Phượng Cốc kia.
Điều này làm cho An Mộ Hi cảm thấy đặc biệt thành tựu.
Ngay cả vợ lẫn con cái của hắn cũng được đám đông tôn trọng. Cuộc sống của Lâm Bắc Thần thì lại càng thêm sung sướng.
Xe ngựa đặc chế, không gian bên trong là mười mét vuông, được chia làm hai phòng trong và ngoài, ba mặt có cửa sổ, xe ngựa do ông chủ và thợ thủ công tốt nhất Vân Mộng thành tự mình chế tạo, Tật Hành Thú tốt nhất kéo đi, hồng thiết mộc tốt nhất chế tạo, trận sư tốt nhất đích thân khắc Huyền Văn trận pháp để gia công, trên cơ bản không hề cảm giác được xóc nảy, thoải mái cực kỳ.
Quả thực đúng là Rolls-Royce Phantom ở ngoại giới.
Hơn nữa khi gặp phải một vài địa phương đường hẹp dốc đứng, sẽ trực tiếp có cường giả cấp bậc võ đạo tông sư xuất lực làm xe phu, nâng xe ngựa bay vút lên không trung...
Huống chi bên trong buồng xe trải tấm thảm lông thú quý giá nhất, có giá sách, giá rượu, giá đồ ăn vặt, còn có hai thị nữ xinh đẹp da trắng ngực dài eo thon hầu hạ cận kề.
Tay chân hắn mở ra ngửa mặt lên trời nằm trên da thú trong buồng xe, hưởng thụ sự xoa bóp của Thiên Thiên, sau đó nghiêng đầu ngậm nho mà Thiến Thiến đã bóc xong vào trong miệng, kế đó nhổ hạt nho vào trong bàn tay ngọc ngà của Thiến Thiến.
Ôi cuộc sống này.
Đây mới là cuộc sống.
Lâm Bắc Thần cảm thán hạnh phúc.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng gõ cửa.
Là hai người Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ đến đây.
Lâm Bắc Thần đứng lên cười híp mắt đi ra gian ngoài.
Hai thị nữ bày bàn ghế rót rượu và trà uống mời Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ tiến vào.
Bạn học cũ gặp nhau tất cả đều rất vô tư.
“Còn hai mươi ngày nữa là chúng ta có thể đến Triều Huy đại thành.”
Hàn Bất Phụ uống một chén trà, nói: “Thần ca nhi, sau này ngươi có tính toán gì không?”
“Ta sao?”
Lâm Bắc Thần bưng ly rượu lên, cảm nhận một chút, sau đó tùy ý cười nói: “Không có tính toán gì cả, chuẩn bị dựa vào nhan sắc để ăn cơm đây, vào trong Triều Huy đại thành quyến rũ mấy thiếu phụ giàu có, ăn tạp rồi chờ chết thôi.”
Lâm Bắc Thần thực sự không có ý định gì cả.
Bây giờ hắn đã chạm tới ngưỡng cửa võ đạo và lực lượng.
Sớm muộn gì cũng có thể khai quật ra biện pháp lợi dụng điện thoại Tử Thần để trở về Địa Cầu.
Loại chuyện này hiện tại Lâm Bắc Thần cũng nhìn thấu rồi, không thể nóng nảy, chỉ có thể từ từ ủ mưu, giống như hạt cát dùng sức nắm trong tay ngược lại sẽ chảy ra từ kẽ ngón tay, chỉ có thể chờ xem duyên phận thế nào.
Đương nhiên, nếu như bắt buộc phải có kế hoạch gì... Thì tất nhiên là trả thù con chó Vệ Danh Thần rồi...
Có điều loại chuyện này không tiện nhắc tới trước mặt Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ.
Nhất là Hàn Bất Phụ.
Tình bạn cách mạng vẫn sâu đậm như trước, nhưng Lâm Bắc Thần mơ hồ cảm nhận được sau khi Hàn Bất Phụ gia nhập quân đội đã có rất nhiều quan niệm đều thay đổi, hắn càng quen với việc lấy góc độ của một người quân nhân tuân thủ pháp luật để suy nghĩ và xử lý mọi chuyện.
Khi làm việc càng thích có bài bản hẳn hoi.
Trước tiên phải cân nhắc đến lợi ích của đế quốc và quân đội.
Đương nhiên, đối với Hàn Bất Phụ mà nói, lợi ích của đế quốc, quân đội và công dân đế quốc là một thể.
Cũng không phải nói kiểu quan niệm này không tốt.
Nhưng nó đúng là không phải phong cách làm việc của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần không muốn tranh cãi với Hàn Bất Phụ về những chuyện mà hắn cho là không cần thiết.
Huống chi việc trả thù Vệ Danh Thần trong thế cục đế quốc hiện nay, chuyện đặc biệt không đúng với chính trị, cũng không nên để Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương xen vào.
Ngược lại Dương Trầm Chu có lẽ là ứng cử viên đồng chí tốt hơn nhiều.