Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 870 - Chương 870: Mơ Ước Của Ta…

Chương 870: Mơ ước của ta…

“Thần Ca Nhi có cân nhắc gia nhập quân đội không?”

Hàn Bất Phụ thật sự coi Lâm Bắc Thần như anh em, hắn không thèm quanh co, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đề nghị nói: “Lăng Trì tướng quân vẫn luôn nhớ mãi không quên ngươi, nhiều lần từng nói một mình ngươi có thể ngăn cản thiết kỵ tinh nhuệ ngàn người của một nhánh trăm trận, đến nay vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ cho ngươi gia nhập quân đội. Trải qua sự sụp đổ của Vân Mộng Thành, ta nghĩ chắc là ngươi cũng có một chút quen biết, giờ đây nước mất nhà tan chỉ có gia nhập quân đội mới có thể bảo vệ đế quốc, bảo vệ cuộc sống hòa bình khó khăn của chúng ta. ”

Lâm Bắc Thần lại uống một ngụm rượu, nói lảng sang chuyện khác: “Lão Hàn! Sao ngươi không uống rượu?”

Hàn Bất Phụ bưng chén trà, nói: “Từ sau khi gia nhập quân đội ta đã bỏ rượu rồi.”

“Ồ?”

Lâm Bắc Thần cười nói: “Lời nói như này trước đây ta từng nghe qua một

người nói rồi.”

“Là Lăng Trì tướng quân đúng không.”

Trong mắt Hàn Bất Phụ lộ ra một tia khát vọng, tiếp tục nói: “Hắn là thần tượng của ta.”

Lâm Bắc Thần cứ mỉm cười, hại lại uống một chén: “Mới có thế đã quỳ gối dưới giày chiến của Lăng Trì rồi sao? Ha ha, hết cách rồi, con người ta chắc là không bỏ được rượu, hơn nữa rất nhanh sẽ dưỡng thành một tật xấu khác..."

Nói xong, hắn từ trong Baidu Netdisk tải về một hộp Phù Dung Vương, sau khi mở ra liền rút một điếu từ trong bao: “Sao nào, có muốn thử hay không, thứ này gọi là thuốc lá, có thể tỉnh táo tinh thần.”

Đây là những thứ hắn đã mua trên Taobao hai ngày trước.

Lúc mới bắt đầu mua, chủ yếu là vì tích góp một vài giá trị uy tín của người mua, tiện cho ngày sau thật sự mua cho Tiêu Bính Cam một vũ khí sát thủ như Gatlin, mặt khác nhìn thương hiệu quen thuộc này, có thể khiến Lâm Bắc Thần nhớ kỹ một số chuyện trên trái đất.

Bởi vì Lâm Bắc Thần phát hiện ra một chuyện vô cùng khủng bố.

Một vài mẩu chuyện về trái đất trong trí nhớ của hắn vậy mà bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tình trạng này đặc biệt phổ biến trong cuộc sống.

Ví dụ như khi bạn mới lắp đặt một căn nhà, chuyển qua ở một hai năm, sẽ quên mất một vài chi tiết bố trí trong căn nhà trước kia của bạn, chỉ có thể ghi nhớ đại khái, một số người rất quen thuộc sau khi chia tay hai ba năm ngay cả dáng vẻ của hắn ta cũng sẽ quên đi.

Đó là quy luật tự nhiên.

Nhưng mà Lâm Bắc Thần lại vô cùng sợ hãi.

Hắn sợ rằng một ngày nào đó bản thân sẽ quên đi tất cả mọi thứ trên trái đất.

Mà khi hắn châm một điếu Phù Dung Vương sẽ hoảng hốt cảm thấy rằng, mình tìm được cảm giác là người của trái đất.

Chức năng ma cải của điện thoại Tử Thần không hề làm Lâm Bắc Thần thất vọng.

Thuốc lá mua từ trên ứng dụng Taobao lại không cay như thuốc ban đầu ở trái đất, ngược lại mang theo một loại hương vị thanh mát, một loại hương vị bạc hà thoang thoảng, nó cũng không chứa nicotine, không chứa vật chất độc hại, thậm chí còn rất có ý đối với việc tu luyện tinh thần lực.

Khiến cho trạch nam là hắn đây kiếp trước không hề hút thuốc vậy mà lại thích cảm giác rít thuốc này.

Trong một vài ngày, hắn đã có dấu hiệu nghiện thuốc lá.

“Ta không cần.” Hàn Bất Phụ xua tay từ chối.

Sau khi trở thành một người lính, Hàn Bất Phụ đã từ chối nuôi dưỡng ra sự phụ thuộc vào những thức ăn bên ngoài.

Việc đó giống như bỏ rượu vậy.

Lâm Bắc Thần cũng không miễn cưỡng.

Ngược lại Nhạc Hồng Hương ở bên cạnh không chút khách khí nhận lấy một điếu.

Nàng đã nếm thử thuốc lá vào ngày hôm qua và bị say đắm bởi hương vị kia. Thiến Thiến ngồi cạnh lập tức lấy ra một cái bật lửa bằng nhựa châm thuốc cho Lâm Bắc Thần và Nhạc Hồng Hương.

“Nói chính sự đi, đừng chuyển đề tài.” Hàn Bất Phụ xua làn khói màu xanh trước mắt, rồi nói: “Thần ca nhi, rốt cuộc ngươi có bằng lòng gia nhập quân đội hay không? Ta cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, nam tử hán nên kiến công lập nghiệp...”

Lâm Bắc Thần nhả ra một vòng khói: “Hàn đại ca! Đại ca coi ta như huynh đệ, đệ cũng không vờ vịt với huynh, tạm thời đệ không có suy nghĩ gia nhập quân đội.”

Hàn Bất Phụ thở dài một hơi, cũng không khuyên nữa. Khuyên một lần, đó là lòng tốt.

Khuyên hai lần, chính là làm khó người ta.

Trong xe trở nên im lặng.

Nhạc Hồng Hương đeo mặt nạ hút thuốc, trông vô cùng ngầu.

Tướng mạo của nàng thuộc loại sạch sẽ cổ điển, làn da trắng nõn, khí chất thục nữ, nhưng hết lần này tới lần khác trong tay lại kẹp một điếu Phù Dung Vương, tư thế ưu nhã nuốt mây phun sương, không biết tại sao ngược lại có một cảm giác tương phản mà ngôn ngữ khó có thể hình dung, phối hợp với mặt nạ màu bạc trên mặt, vừa ngầu vừa đẹp trai.

Lâm Bắc Thần vừa hút thuốc, vừa cười ha ha.

Bản thân hắn lúc này có tính là gây họa cho một khuê nữ tốt hay không nhỉ?

“Vậy mơ ước của ngươi là cái gì?” Hàn Bất Phụ uống một ngụm trà, nhịn không được hỏi.

Anh vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc trong lòng Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ cái gì.

Hàn Bất Phụ có một loại cảm giác kỳ lạ.

Hắn luôn cảm thấy trong lòng Lâm Bắc Thần có một mục tiêu vô cùng không thực tế, nhưng lại cố tình biểu hiện như không có hứng thú gì cả, cẩn thận che giấu trái tim mình.

Đôi khi hắn ta có ảo tưởng rằng cảm thấy lâm Bắc Thần rất mệt mỏi. Hắn muốn chia sẻ.

Cho nên mới nhịn không được hỏi.

Cơ hội hai huynh đệ ngồi yên tán gẫu như vậy cũng chỉ có mười mấy ngày trước khi trở về Triều Huy đại thành, thế nên Hàn Bất Phụ muốn quý trọng mấy ngày nay cẩn thận nói chuyện với Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần nghe được câu này, nhất thời suýt nữa sặc khói.

Câu hỏi này ...

Một phát đánh thẳng vào linh hồn.

Mơ ước của ta là để cho nhiều người nghe được giọng nói của ta, biết rằng chất giọng vịt đực của ta hát cũng hay lắm...

Chậc.

Chờ đã, đây không phải là đài tiếng nói của Trung Quốc.

Suýt chút nữa đi nhầm trường quay.

Lâm Bắc Thần nhả ra một vòng khói, nói: “Ta không có mơ ước gì cả.”

“Nhưng làm người mà không có mơ ước thì có khác gì xác chết đâu nhỉ?” Hàn Bất Phụ nói.

Đờ cờ mờ?

Lâm Bắc Thần vô cùng nghi nhờ nhìn thoáng qua Hàn Bất Phụ.

Có phải ngươi là Châu Tinh Trì xuyên việt đúng không?

Cái lời hát cổ điển như thế mà ngươi cũng nghe qua rồi?

Lâm Bắc Thần rít một hơi, cười hì hì nói: “Nếu Hàn đại ca nhất định phải nói như thế, vậy thì thật ra đệ cũng có mơ ước...”

Bình Luận (0)
Comment