“Là cái gì?” Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương đồng thanh hỏi.
Lâm Bắc Thần lười biếng nói: “Ước mơ của ta rất đơn giản thôi, đó chính là làm một kẻ an nhàn... lăn lộn chờ chết cái gì cũng không cần làm đã có thể mặc vàng đeo bạc, có xe BMW, có mỹ nữ đi cùng, vĩnh viễn không cần lo lắng vấn đề ăn mặc, mỗi ngày đều dật dờ như người say rượu.”
Hàn Bất Phụ: ?(¯△¯?)!
Nói nửa ngày thì ra vẫn là kẻ an nhàn.
Hàn Bất Phụ im lặng trong chốc lát, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.
Hắn đột nhiên ý thức được, mình có tư cách gì để giúp Lâm Bắc Thần chứ? Muốn cởi bỏ khúc mắc của Lâm Bắc Thần, nhất định phải là kẻ cấp độ thần thánh.
Suy nghĩ này chỉ là nhất thời nảy ra mà thôi.
Muốn bảo vệ gia đình, suy cho cùng vẫn phải dựa vào sức mạnh của bản thân.
Nếu sức mạnh của bản thân không đủ, vậy thì cố gắng để khiến cho mình mạnh mẽ hơn.
Hy vọng không thể gửi gắm trên người khác được.
Ví dụ như chính hắn đây, nhiều lần mời Lâm Bắc Thần gia nhập quân đội,
không phải là muốn mượn sức mạnh của Lâm Bắc Thần à? “Ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”
Hàn Bất Phụ liếc nhìn Lâm Bắc Thần, thần sắc nghiêm túc, nói: “Cho dù ngươi có muốn làm kẻ an nhàn hay không, thì khi đến Triều Huy đại thành, cuộc sống của ngươi có thể sẽ không thoải mái bằng Vân Mộng thành.”
“Triều Huy đại thành có hơn chục triệu người, mấy ngàn tòa học viện sơ cấp, mấy trăm học viện trung cấp, mấy chục tòa học viện cao cấp, một tòa học viện đặc cấp, có hơn vạn quý tộc, mấy trăm đế quốc thế gia, có mấy ngàn tông môn lớn nhỏ, mấy trăm loại hiệp hội sáng mắt khác nhau, một tòa thần điện chuẩn cấp chính, mấy trăm chi nhánh thần điện, còn có một số thế lực ngoại quốc ở trong tối ngoài sáng...”
“Theo chiến tranh bộc phát, còn có một vị cường giả Thiên Nhân Cảnh tự mình tọa trấn, nếu như Vân Mộng thành là một cái ao ấm áp an nhàn, vậy Triều Huy đại thành chính là hồ nước hắc ám cá lớn nuốt chửng, đủ loại thế lực phức tạp vô cùng, mạng lưới lợi ích tung hoành đan xen...”
“Có nhiều lúc một khi không cẩn thận thì ngươi cũng không biết bản thân đắc tội với người nào, sẽ bị nhắm vào, ở trong Triều Huy đại thành có rất nhiều võ đạo tông sư ngày hôm trước còn hào quang vô hạn, nhưng ngày hôm sau có lẽ đã biến thành thi thể vỡ vụn bị miệng chó hoang gặm cắn trong mương.”
Lâm Bắc Thần uống một chén rượu, lại nhả ra một vòng khói, nói: “Ta không đồng ý với quan điểm của ngươi.”
“Hả?” Hàn Bất Phụ hỏi lại.
Lâm Bắc Thần cười híp mắt nói: “Nên cẩn thận với những thế lực và nhân vật lớn trong lời ngươi nói, so sánh ra thì ta cảm thấy bọn họ nên cầu nguyện thật tốt, đừng đến trêu chọc ta, bởi vì..."
Nói tới đây, Lâm Bắc Thần chỉ búng một cái.
Tàn thuốc trong tay vẽ ra một đường parabol duyên dáng rơi vào thùng rác
bên cạnh.
“Bởi vì ta ta điên lên, sẽ là một người ngoan độc.”
Khi Lâm Bắc Thần nói những lời này, trong mắt hắn dường như có kiếm quang lóe lên.
“Nhưng...” Hàn Bất Phụ còn muốn dặn dò cái gì.
“Hàn đại ca.” Lâm Bắc Thần xua tay, cắt ngang lời Hàn Bất Phụ rồi nói: “Ta ở Vân Mộng thành lêu lổng lâu như vậy đã không còn muốn để ý đến ánh mắt của người khác mà hành động nữa. Chỉ cần người khác không trêu chọc ta, thì ta sẽ không đi kiếm chuyện, nhưng nếu có người không có mắt, nhất định phải chà đạp hạ thấp ta để thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân vậy thì ta không ngại mời bà già Kiếm Chi Chủ Quân hiện thân nói mấy câu công bằng đâu.”
Hàn Bất Phụ lập tức nói không nên lời.
“Vậy những người của Vân Mộng thành đi theo ngươi thì sao?” Hàn Bất Phụ hỏi tiếp, “Ngươi muốn bố trí như thế nào?”
Lâm Bắc Thần coi như lẽ đương nhiên nói: "Đây không phải là chuyện mà mấy đại nhân vật của Phong Ngữ hành tỉnh lo lắng sao? Bọn họ là con dân
của đế quốc, ngàn dặm trở về nước, chẳng lẽ không phải do quan viên tiếp đãi sắp xếp à?”
Hàn Bất Phụ uyển chuyển nhắc nhở nói: “Sự việc không đơn giản như vậy đâu, những người này đều là người già yếu bệnh tàn, trong mắt chính quyền Triều Huy đại thành chỉ là hơn một vạn miệng ăn cơm, chỉ làm gia tăng gánh nặng trong thành...”
“Chẳng lẽ bọn họ còn có thể từ chối tiếp nhận hay sao?” Lâm Bắc Thần hỏi ngược lại.
“Vậy cũng không phải.”
Hàn Bất Phụ rất kiên nhẫn giải thích: “Nhưng rất có thể sau khi đến Triều Huy đại thành, dân chúng không thể được sắp xếp thích hợp, cuộc sống có lẽ so với lúc ở Vân Mộng Thành càng thêm tin tưởng, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn tuyệt đối sẽ là như vậy.”
“Không sao.”
Lâm Bắc Thần nói: “Nếu thật sự không được thì ta mời lão nhân Kiếm Chi
Chủ Quân xuất hiện nói một câu công bằng...”
Hàn Bất Phụ: (¯┏∞┓¯)?
Ngươi cho rằng Kiếm Chi Chủ Quân bệ hạ là mẹ ruột của ngươi hay gì?
Muốn nàng xuất hiện là sẽ phối hợp 100% à.
“Nếu vẫn không đủ thì ta và Vọng Nguyệt đại giáo chủ cũng là quan hệ bằng hữu xưa.”
Lâm Bắc Thần đắc ý châm thêm một điếu Phù Dung Vương, nói: “Không được thì tìm lão nhân gia nàng ta hỗ trợ..."
Biểu cảm của Hàn Bất Phụ vô cùng kỳ quái.
Một lát sau, hắn nói: “Ngươi không biết à? Hai tháng trước Vọng Nguyệt đại giáo chủ bởi vì chọc giận Kiếm Chi Chủ Quân điện hạ, cho nên bị trực tiếp tước đoạt vị trí đại giáo chủ, biếm làm tế ti cấp thấp nhất, đi trông coi triều đình với lại quét dọn cửa sau của Thần Điện...”