Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 873 - Chương 873: Thảm Kịch

Chương 873: Thảm kịch

Trong mắt Nhạc Hồng Hương lóe lên ánh sáng, cười rất vui vẻ, nói: “Lúc trước quyền hội trưởng thuộc về bạn học Vương Hinh Dư, mà vị trí hội trưởng tất cả mọi người đều giữ lại cho ngươi, các bạn học đều kiên định cho rằng sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ cưỡi đi đến Triều Huy đại thành. ”

“Ồ?”

Lâm Bắc Thần càng thêm hưng phấn tiếp lời: “Nói cũng đúng, chức vụ hội trưởng này nếu không phải là của ta thì trong các người ai xứng đáng được chứ?”

Hàn Bất Phụ vừa mới buông tay xuống, lại tiếp tục lấy tay che mặt. Hay lắm.

Lời nói như vậy rất là Lâm Bắc Thần.

Sự kiêu ngạo tự phụ không thèm che giấu.

Ba người càng nói càng hưng phấn, một vò rượu một cân tổng cộng uống sáu vò, đây còn là dưới tình huống Hàn Bất Phụ chưa tham chiến, thế cho nên Nhạc Hồng Hương uống đến khúc cuối nửa khuôn mặt đã đỏ như bôi sơn, ánh mắt long lanh, chủ động ôm bình rượu để cướp uống rượu...

“Chắc đủ rồi đấy, trước tiên để Hồng Hương đi nghỉ ngơi đã, nàng uống nhiều quá.”

Hàn Bất Phụ thấy thế, vội vàng khuyên nhủ.

Lâm Bắc Thần cười há há quái dị, liếc mắt nhìn Nhạc Hồng Hương nửa say nửa tỉnh, lại liếc nhìn Hàn Bất Phụ, biểu cảm trên gương mặt hắn trở nên hèn hạ: “Lão Hàn! Có phải ngươi...”

“Ta không có, đừng đoán mò, ta không phải.” Hàn Bất Phụ vội vàng chối bay.

“Ha ha ha...” Lâm Bắc Thần cười ha ha.

Hắn lấy ra một cái vòng tay phỉ thúy tinh xảo rồi đeo trên cổ tay trắng nõn mịn mà mềm mại của Nhạc Hồng Hương, sau đó để cho Thiến Thiến chăm sóc thiếu nữ đeo mặt nạ say rượu kia, bản thân thì dẫn theo Thiên Thiên từ trong xe ngựa đi ra bên ngoài hoạt động.

Trong vòng tay phỉ thúy có chứa một ít huyền thạch, còn có mười điếu Phù Dung vương, ngần này đủ cho Nhạc Hồng Hương dùng một thời gian.

Thật ra trong lòng Lâm Bắc Thần vẫn luôn có một phần nợ nần đối với Nhạc Hồng Hương.

Lúc trước ở Bắc Hoang sơn nàng bởi vì cứu hắn mà khiến cho khuôn mặt bị hủy.

Đối với một cô gái mà nói, đó chính là một đả kích đau đớn cỡ nào chứ.

Lâm Bắc Thần vẫn luôn tìm cách để có thể khôi phục lại dung mạo cho Nhạc Hồng Hương.

Đáng tiếc vẫn không tìm được.

Tạm thời chỉ có thể dùng phương thức này để bồi thường.

Đương nhiên ở sâu trong nội tâm hắn cũng hy vọng nữ hài tử thiện lương, độc lập mà lại tự trọng tự tôn này có thể thực hiện ước mơ của mình, trở thành đại tông sư trận pháp Huyền Văn chân chính.

“Chào Lâm thiếu.”

“Bái kiến Lâm đại thiếu gia.”

“Trông thần sắc của Bắc Thần thiếu gia không tệ nhỉ.”

“Thiếu gia, chỗ ta đánh được mấy con gà rừng và con thỏ, nếu ngài không ghét bỏ thì cầm về ăn đi, rất béo đó.”

Đi ra bên ngoài xe ngựa, rất nhanh liền có người tới chào hỏi Lâm Bắc Thần.

Những người bình dân thuần phác không có cách nào khác để biểu đạt tâm ý của bản thân, ngoại trừ việc hỏi thăm thì chính là đưa thứ tốt nhất mà mình có thể lấy ra dâng hiến cho Lâm Bắc Thần, coi như là tâm ý.

“Trương Tam thúc à, đừng ăn bừa bãi nha, cẩn thận dính bệnh truyền nhiễm.” Lâm Bắc Thần cười hì hì cảm ơn.

Dù sao hắn chưa bao giờ coi mình là đấng cứu thế, cũng không hề làm giá gì hết, trước kia như thế nào thì hiện tại vẫn là dáng vẻ đó, nói chuyện cũng không chút khách khí, hoàn toàn không có sức nặng thần tượng.

Như vậy ngược lại càng được lòng người hơn.

Mấy ngày nay, Lâm Bắc Thần không có việc gì liền thi triển Thần Đạo Thuật để ngưng luyện lực lượng tín ngưỡng, hắn cảm giác được thần lực của mình tăng lên một cách có hệ thống, không ngừng tinh luyện và củng cố ở cảnh giới võ đạo tông sư cấp 3.

“Ha ha, võ đạo tông sư cấp 3.”

“Cho dù lại bị Kiếm Chi Chủ Quân thượng một lần cũng không có vấn đề gì cả.”

“Huyền khí thổ hệ và mộc hệ bị phế đi, thì ta vẫn còn thần lực, chậc chậc,

mình đúng là một thiên tài mà.”

Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng vui vẻ.

Hắn chào hỏi với nhiều người mà hắn không biết, chơi đùa với trẻ con.

Còn cùng nhau luyện tập với bằng bè đồng trang lứa, trao đổi tâm đắc, đương nhiên phần lớn thời gian chỉ là làm màu một lát rồi bỏ chạy, bởi vì làm một người có nội hàm vậy nên kiến thức lý luận của hắn ở phương diện tu luyện, thật sự là ít đến đáng thương.

Những ngày tháng không thể làm màu nhanh chóng trôi qua. Rất nhanh đã trôi qua được mười ngày.

Dọc theo đường đi, mọi người nhìn thấy khu chiếm đóng của Hải tộc loang lổ vết loét, nhìn thấy từng tòa trấn thành bị phá hủy, nhìn thấy từng con sông bị chia cắt, con đường trên thị trấn sụp đổ hư hại, thi thể Nhân tộc đã chết còn chưa hoàn toàn thối rữa đã bị tà thuật kỳ dị nào đó hấp thu máu trong thi thể, biến thành xác chết khô...

Cho dù là nam nữ, hay già trẻ lớn bé, những người già tóc bạc và những đứa trẻ mới được sinh ra không lâu đều mang theo vẻ mặt hoảng sợ, chết không nhắm mắt...

Nhìn thấy một cảnh tượng thảm kịch nhân gian như vậy, người dân Vân Mộng vừa cảm thấy phẫn nộ lại pha chút may mắn.

Bọn họ càng hiểu rõ hơn, nếu không có Lâm Bắc Thần thì kết quả của họ chắc chắn sẽ không khác gì những nạn nhân này.

Nhất là khi bọn họ đi ngang qua Tân Tân đại thành, đứng từ xa nhìn lại một trong năm đại danh thành của Phong Ngữ hành tỉnh ngày xưa, hóa thành một vùng đất cháy, tường thành rộng lớn đã sớm sụp đổ, từng cây băng nhọn treo thi thể của cường giả quân đội kháng chiến đã tử trận, phòng ốc, thần điện, cao ốc cao tầng trong thành tất cả đều bị phá hủy, một vài địa phương thậm chí còn đang bùng cháy hỏa diễm...

Dân chúng Vân Mộng thấy vậy ánh mắt như muốn nứt ra. Nụ cười trên mặt Lâm Bắc Thần cũng dần biến mất.

Đây là lần đầu tiên sau khi hắn đến thế giới này chứng kiến sâu sắc sự tàn khốc của chiến tranh.

Điều này so với hình ảnh hắn thấy trong các bộ phim truyền hình và phim thảm họa kiếp trước, càng chấn động và có lực tác động hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment