Ban đêm ngôi sao lẫn ánh trăng đều thưa thớt. Những con quạ đen bay lơ lửng trên bầu trời cao.
Người dân Vân Mộng di chuyển ra bên ngoài đến một chỗ tầm nhìn mở rộng cách Tân Tân đại thành khoảng chừng 3 dặm, rồi bắt đầu dựng trại đóng quân.
Dựa theo lệ thường, là nghỉ ngơi ba canh giờ, sau đó phải lập tức khởi hành.
Đái Tử Thuần cùng với các võ đạo tông môn cuối cùng vẫn nhịn không được, ôm một tia may mắn và chờ mong đi tới Tân Tân đại thành, xem có thể tìm thấy một vài người còn sống sót hay không...
Vương Trung lén lút lôi kéo Quang Tương, cặn bã hổ, còn có Tiêu Bính Cam đi về phía Tân Tân đại thành.
Biểu cảm trên gương mặt của hai người hai thú, phải nói là hèn mọn cỡ nào, giống như muốn đi thám hiểm.
Lâm Bắc Thần ôm Tiểu Nhị và Tiểu Tam trong lòng, vừa cho chúng nó bú sữa vừa nhả vòng khói.
Không biết tại sao, mà hai ngày nay tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên nôn nóng.
Một loại nôn nóng không biết đến từ đâu tựa như suối nguồn ào ào khó có thể khống chế lấp đầy cả người hắn.
Lâm Bắc Thần ngước nhìn lên bầu trời.
Khoảng mười dặm sau lưng, mây đen cuồn cuộn như sóng lớn lăn tăn bao
phủ bầu trời.
Hai vầng trăng máu lơ lửng trên hư không, như ẩn như hiện trong đám mây đen.
Đó chính là Dung giáo chủ tựa như u hồn đi theo sau lưng hắn, chờ đợi hoàn thành ước định để lấy lại Hải Thần Chi Lệ.
Ngay từ lúc bắt đầu, đám người Vân Mộng còn chưa quen với loại bám đuôi lưng như kim trích này, cơ mà bây giờ mọi người đã quen với việc đấy.
Có nhiều lúc còn sẽ coi Dung giáo chủ trở thành nhân vật phản diện trong truyền thuyết, mỉa mai mấy câu là cảm thấy vô cùng thoải mái, một vài người to gan thậm chí còn khua chân múa tay nguyền rủa về phía Thanh Giao to lớn kia.
“Chẳng lẽ là vì bà ta ư?” Trong lòng Lâm Bắc Thần hiện lên một tia hoang mang.
Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
Có thể xác định 100% là sự nôn nóng của hắn tuyệt đối không phải vì bà già Hải tộc này.
Vậy thì bởi vì ai đây?
Lâm Bắc Thần nhả ra một vòng khói, từng cơn nóng nảy dâng lên trong lòng hắn.
Hắn ôm Tiểu Nhị và Tiểu Tam đang tính xoay người quay về túp lều...
Bỗng dưng hắn cảm nhận được cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài một ngàn mét.
Dưới ánh trăng, trên tán cây cổ thụ ngàn năm tuổi, một bóng người màu đen lẳng lặng đứng đó, với khoảng cách ngàn mét đang nhìn về nơi vị trí của Lâm Bắc Thần.
Bốn ánh mắt cách không nhìn nhau.
Thân hình Lâm Bắc Thần chấn động.
Một cảm giác kỳ dị tràn ngập trong lòng.
Loại ánh mắt này giống như thần linh nắm giữ linh hồn chúng sinh, thần linh đang nhìn một tù nhân sắp bị áp giải đến pháp trường.
Đợi đến khi tập trung quan sát thì bóng người kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Vừa rồi tuyệt đối không phải hoa mắt.” Trái tim Lâm Bắc Thần khẽ động, thi triển thân pháp nhảy lên, sau vài lần lắc lư liền đi tới tán cây cổ thụ ngàn năm này.
Hắn đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
Xung quanh không hề có chút khác thường.
Trong không khí không có bất kỳ ba động lực lượng nào còn sót lại.
“Bóng người kia có chút quen mắt.”
Trong đầu Lâm Bắc Thần hiện lên tên của một người.
Mà cũng chỉ với tích tắc này dường như hắn đã hiểu được nguyên nhân phiền lòng bất an vào hai ngày nay của bản thân.
“Xem ra con đường phía trước nhất định sẽ không yên bình nữa.” Trong lòng Lâm Bắc Thần có một sự thức tỉnh.
Sau nửa đêm, đám người Đới Tử Thuần trở về.
Không tìm thấy bất kỳ ai còn sống sót trong Tân Tân đại thành.
Nhìn từ sắc mặt của mấy người này rõ ràng thảm trạng trong thành so với những gì nhìn thấy ở quy mô trấn nhỏ trước đó càng thêm thê thảm hơn.
Mà trước khi mọi người xuất phát tiếp tục lên đường, thì đám người Vương Trung cũng trở về.
Biểu cảm lão quản gia bình tĩnh, dường như không có chuyện gì xảy ra. Lâm Bắc Thần lại nhìn thấy một ý tứ khác từ sâu trong ánh mắt của đồ chó
này.
Kế tiếp lại là nửa ngày hành quân gấp gáp.
Đợi đến trưa hôm sau, khi cắm trại tạm nghỉ, Lâm Bắc Thần lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát ý không rõ kia.
Lúc hắn quay đầu lại liền nhìn thấy trên vách đá phía sơn cốc, bóng người đêm qua hắn nhìn thấy một lần nữa xuất hiện.
Vào lúc này hắn đã nhìn thấy rõ ràng.
Đó là bóng dáng của một nữ tử.
Có chút nhỏ nhắn.
Dáng người càng ngày nhìn càng quen thuộc. Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.
Lúc hắn đang muốn tỏ ý thì thân ảnh kia lại biến mất. Lâm Bắc Thần lại thở dài một hơi.
“Tốt nhất không phải là ngươi.”
Hắn nhìn về phía vách đá dường như đang suy nghĩ gì đó. Sau nửa canh giờ nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục xuất phát. Đêm xuống.
Tiếp tục là một đêm trăng đẹp.
Trong doanh trại nằm trên sườn đồi vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả những đứa trẻ ồn ào cũng đều rơi vào giấc ngủ.
Tất cả mọi người đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhằm khôi phục thể lực.
Một mình Lâm Bắc Thần nằm trên ghế dài trước cửa lều trại, ngây người phát ngốc.
Khi loại cảm giác bức bối kia truyền đến, hắn cảm ứng được ánh mắt kỳ dị, ngẩng đầu nhìn quả nhiên lại thấy được trên đỉnh tán cây cổ thụ cao lớn cách đó trăm thước, thân ảnh nhỏ nhắn kia lại xuất hiện.
Lúc này đây, ngoại trừ gương mặt mơ hồ không thể nhìn rõ trong bóng tối, thì thân hình nữ tử đó càng thêm rõ ràng.
Trong lòng hắn không kiềm chế được mà hiện lên một sự thất vọng mất mát thật lớn.
Nữ tử đứng trên đỉnh tán cây kia im lặng liếc nhìn Lâm Bắc Thần. Nàng chậm rãi thực hiện một tư thế của tay “xin mời”.
Sau đó thân hình nhảy lên, giống như chim bay lượn, bay về phía sâu trong sơn mạch.
“Quang Tương.”
Lâm Bắc Thần triệu hoán một tiếng.
Quang Tương cả người cơ bắp cùng bộ lông sáng bóng màu bạc nháy mắt giải trừ trạng thái vô hình, xuất hiện bên cạnh Lâm Bắc Thần.
“Ta lên núi giải sầu, ngươi báo cho Vương Trung rằng nếu như bộ đội xuất phát thì không cần chờ ta.”
Hắn nói xong lập tức thi triển thân pháp đuổi theo phương hướng nữ tử biến mất.
“Chít Chít?”
Khi Quang Tương còn muốn hỏi cái gì đó trên bảng viết, bóng dáng Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn biến mất trong màn đêm.