Cách doanh trại hàng ngàn mét.
Cánh kiếm khổng lồ đột ngột xuất hiện, bóng dáng Lâm Bắc Thần bay lên trời vội vàng đuổi theo.
Băng qua mấy toàn sơn mạch, mấy tòa kiếm phong dốc đứng xuất hiện trong bóng đêm đại địa sơn mạch.
Thân hình nữ tử bổ nhào xuống dưới rơi vào trên đỉnh ngọn của một tòa kiếm phong cao ngàn thước ở phía giữa nhất, sau đó dừng lại trên đỉnh núi cối xay ước chừng mười mét vuông.
Lâm Bắc Thần cũng lao theo xuống.
Thân hình đứng vững.
Hai người cách nhau không đến mười mét.
Một bóng râm báo trước che khuất nơi ánh trăng, ngẫu nhiên chia đôi đỉnh cối xay bé nhỏ làm hai.
Lâm Bắc Thần đứng giữa ánh trăng.
Mà nữ tử đối diện vừa vặn ở trong hình chiếu bóng râm kia, vẫn luôn không nhìn rõ mặt mũi ra sao.
Nhưng nhìn không rõ đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì Lâm Bắc Thần đã biết người đối diện là ai.
Gió núi gào thét.
Gió đầu đông lạnh lẽo giống như có thể làm cho một trái tim nóng bỏng dần dần đóng băng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Bắc Thần muốn cười, cơ mà lại phát hiện bản thân căn bản không cười được.
Thật ra đêm qua khi nhìn thấy bóng dáng này, Lâm Bắc Thần đã hiểu ra rất
nhiều chuyện.
Vô số bí ẩn vẫn luôn xoay quanh trong đầu hắn nhanh chóng như trời quang gặp mây có được đáp án.
Hắn thở dài một hơi, rồi nói: “Không ngờ tới lúc gặp lại vậy mà sẽ đúng thời gian như vậy, địa điểm như này, phương thức như thế.”
Nữ tử đối diện hai tay ôm ngực, cũng thở dài một hơi đáp lời: “Nếu như không phải ngươi lần lượt phá hư việc lớn của ta, thì ta cũng không muốn dùng phương thức này để gặp mặt ngươi.”
Lâm Bắc Thần nói: “Vậy nên ngươi tới đây để giết ta à?”
Nữ tử nói tiếp: “Nếu ngươi chấp nhận điều kiện của ta... không, chính xác mà nói, thì là nếu như ngươi chấp nhận lời đề nghị của ta, giữa chúng ta cũng không nhất thiết phải phân rõ sinh tử.”
“Điều kiện gì?” Lâm Bắc Thần hỏi: “Bạn học Bạch Khâm Vân, ta vẫn thích gọi ngươi như vậy hơn, đừng nói đề nghị của ngươi là để ta trả lại tiền đấy nhé?”
Ánh trăng xua tan những đám mây đen.
Đỉnh cối xay gió hoàn toàn bị ánh trăng bạc lạnh lẽo bao phủ.
Khuôn mặt của nữ tử dưới ánh trăng chiếu rọi hiện lên vẻ trong sáng mà tinh xảo.
Dung mạo tựa như búp bê sứ làm cho rất nhiều người vừa nhìn liền không tự chủ được mà nghiêng ngả, cho dù thoạt nhìn giống như thiếu nữ chưa trải sự đời, nhưng bộ ngực hùng vĩ của nàng lại phát triển vượt qua độ tuổi này nên có, càng khó có được chính là còn không hề trầy xước hoặc tỷ lệ không thích hợp, ngược lại khiến cho thiếu nữ này tăng thêm một loại mị lực kỳ dị, dễ dàng làm cho người ta trầm mê trong nháy mắt.
Đây không phải tiểu phú bà Bạch Khâm Vân thì là ai chứ?
Từng là một thành viên nổi tiếng trong tổ bốn người của học viện Sơ Cấp Số 3.
Đáng ý thì hiện tại nàng nên đi học ở Triều Huy đại thành mới phải, tối nay lại triển hiện ra tu vi cấp bậc võ đạo đại tông sư, dùng một kiểu cách thức để xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Thần.
“Ha ha, ngươi nói mười vạn tiền vàng kia sao?” Bạch Khâm Vân không thèm để ý nói: “Đối với ta mà nói thì chỉ như đồ rác rưởi mà thôi, đương nhiên không đáng để ta không tiếc bại lộ thân phận đến gặp ngươi một lần.”
“Vậy thì là cái gì?” Lâm Bắc Thần chậm rãi hỏi.
Bạch Khâm Vân mỉm cười nói: “Ta hy vọng ngươi đừng xuất hiện tại Triều Huy đại thành, nếu như ngươi có thể đổi đường rời khỏi đế quốc Bắc Hải, ta sẽ vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của ngươi.”
“Đây có tính là sự nhượng bộ lớn nhất của ngươi không?” Lâm Bắc Thần hỏi. Bạch Khâm Vân rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Tính.”
Lâm Bắc Thần nói: “Vậy ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không? Ngươi cũng là người của Vệ Thị tại Thiên Thảo hành tỉnh sao? ”
Bạch Khâm Vân nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói: “Phải, cũng không phải.”
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, nói: “Đã đến nước này rồi mà ngươi còn muốn chơi đố à, đúng là vô vị nhạt nhẽo.”
Bạch Khâm Vân xoa ngực, cười híp mắt nói: “Ta và Vệ Thị của Thiên Thảo hành tỉnh chỉ là lợi ích cộng đồng, mỗi người có được thứ mình cần, hợp tác với nhau mà thôi, từ góc độ này mà nói thì coi như ta là một phần tử của Vệ thị, nhưng nếu như nhìn vào vấn đề vừa rồi của ngươi thì ta cũng không phải người của Vệ thị, bởi vì nói một cách chắc chắn ta căn bản không phải một người.”
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm, nói: “Thế nên ngươi là vị Thần đứng phía sau Vệ Thị tại Thiên Thảo hành tỉnh... đúng không?”
Bạch Khâm Vân trả lời: “Nếu như ngươi đang ám chỉ Thiên Ngoại Tà Thần hợp tác với Vệ thị, cùng nhau chống đối với Kiếm Chi Chủ Quân, ý đồ lật đổ ách thống trị của đế quốc Bắc Hải, thành lập một đế quốc mới với tín ngưỡng Thiên Ngoại Tà Thần... đúng vậy, là ta đây.”
Cho dù trước đó Lâm Bắc Thần cũng đã đoán được đáp án này, nhưng bây giờ nghe được lời nói như thế từ chính miệng Bạch Khâm Vân nói ra vẫn khiến hắn cảm thấy khó thở trong nháy mắt.
Thực sự là nàng ta.