“Vậy nên tà thần lúc trước bên cạnh Thẩm Phi, dụ dỗ Lý Đào và Đào Mặc
Thành cũng là ngươi ư?”
“Là ta, nếu nói ở bên cạnh cũng không chính xác cho lắm, Thẩm Phi nhập ma chẳng qua là thừa nhận một tia lực lượng phân thân hình chiếu của ta mà thôi.”
“Ở trên núi Bắc Hoang, ngươi và lão Hàn nhìn như chỉ sợ chứ không gặp nguy hiểm thoát khỏi sự truy đuổi của Mạo Hiểm Giả sâu mọt, an toàn xuống núi, kỳ thật cũng không phải vận khí tốt, mà là lúc lão Hàn hôn mê ngươi đã tiêu diệt toàn bộ những Mạo Hiểm Giả đuổi giết các ngươi, đúng không nhỉ?”
“Hì hì, nếu bây giờ ngươi đã biết thân phận của ta, vậy tìm kiếm lý do cũng không phải là một việc khó khăn. Đúng vậy, đúng thật là như thế, ta vốn muốn giết chết Hàn Bất Phụ nhưng mà sau đó nghĩ lại, thì nếu như một mình chạy ra ngoài, ngược lại dễ dàng gây nên một vài sự nghi ngờ không cần thiết, mang theo hắn đang hôn mê là một yểm hộ rất tốt, ít nhất lão Hàn có thể giúp ta hấp dẫn sự chú ý của người khác.” Bạch Khâm Vân không chút che giấu nói.
“Trong thành mấy lần nhằm vào ta ám sát, cùng với những thích khách nhập ma kia, tất cả đều là ngươi âm thầm khống chế?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.
“Không sai.” Bạch Khâm Vân dứt khoát thừa nhận: “Khi đó ta đã cảm nhận được uy hiếp của ngươi, cho nên muốn giết ngươi.”
“Tại sao ngươi không tự mình động thủ?” Lâm Bắc Thần nói: “Với thực lực khi ấy của ngươi mà muốn giết ta nhất định là vô cùng đơn giản.”
Bạch Khâm Vân có hỏi tất nhiên trả lời, nói: “Không tự mình ra tay một phần là bởi vì bên cạnh ngươi có một cỗ khí tức khiến ta cũng cảm thấy được nguy hiểm, khí tức vẫn luôn âm thầm bảo vệ ngươi. Một mặt là bởi vì Tần Liên Thần ở Vân Mộng thành, lúc ấy ta chỉ vừa mới dùng chân thân đáp xuống không lâu, vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn với thế giới này, vậy nên không muốn vì nhỏ mất lớn, bị Tần Liên Thần nhìn ra manh mối.”
“Ngươi sợ Tần chủ tế?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.
“Vô nghĩa.”
Bạch Khâm Vân tức giận nói: “Nữ nhân kia là đồ điên ngay cả thần linh chính thống cũng có thể tàn sát, tuy rằng hiện giờ tu vi cảnh giới đã rơi xuống, uy lực còn không bằng ngày xưa, nhưng trước khi kiếm cánh của ta chưa mở hết cũng phải rời xa phạm vi khứu giác của nàng.”
Ồ.
Thì ra sức uy hiếp của Tần chủ tế lại mạnh đến vậy sao?
Lâm Bắc Thần nói tiếp: “Vậy sau đó Tào Phá Thiên, thầy trò Bạch Hải Cầm nhập ma, tất cả những gì đã xảy ra trong lễ trao giải Thiên Kiêu, khi Mễ Như Yên và Nhạc Hồng Hương nhập ma, thật ra đều là do ngươi bày mưu tính kế đúng không?”
“Sao có thể nói là bày mưu tính kế chứ?” Bạch Khâm Vân chớp mắt, nói: “Chuyện của Tà Thần có thể xem như bày mưu tính kế sao? Ta chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
“Ồ, thuận nước đẩy thuyền giết chết ta à?” Lâm Bắc Thần nói.
“Ngươi đừng cảm thấy ấm ức làm gì.” Bạch Khâm Vân so với hắn thì càng ấm ức hơn: “Ngươi mấy lần phá hỏng việc lớn của ta, cũng suýt chút nữa giết chết ta... dùng lời của ngươi nói thì điều này gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau.”
“Yêu cái con mẹ nhà ngươi.” Lâm Bắc Thần lẩm bẩm một câu.
Hắn muộn màng nhận ra đáp trả: “Trách không được có mấy lần ngươi không đi Vân Mộng Thần Điện, không phải có việc gì khác, mà chính là dưỡng thương, lần duy nhất đi thần điện vẫn là lúc dường như Kiếm Chi Chủ Quân mất liên lạc, có điều lần đó đi Vân Mộng Thần Điện, chẳng lẽ ngươi không sợ bị Tần chủ tế phát hiện ra manh mối sao?”
“Sợ chứ.”
Bạch Khâm Vân ôm ngực cười híp mắt nói: “Cho nên mới càng phải đi, không vào hang hổ sao bắt được hổ con, vừa lúc có thể bằng cách này khiến cho nữ nhân điên kia xóa bỏ nghi ngờ với ta, ta là chân thân hạ giới vậy nên chỉ cần không gây chuyện là có thể hoàn toàn thu liễm thần lực, ngoại trừ người cùng là thần linh ra, thì không ai phát hiện ra được manh mối.”
Bây giờ Lâm Bắc Thần mới cẩn thận suy nghĩ lại.
Bí ẩn trên người Bạch Khâm Vân, hoặc là nói là vấn đề không thích hợp thật sự vô cùng nhiều.
Nhưng trước kia bởi vì quá mức tín nhiệm cho nên căn bản không hề hoài
nghi nàng.
Lâm Bắc Thần gật đầu, nói: “Vậy nên sau khi công điện nghiệm thần cũng là ngươi đứng đằng sau chống đỡ Vệ Thị?”
Bạch Khâm Vân gật đầu như lẽ đương nhiên, nói: “Đúng vậy, nói đến chuyện này liền khiến cho ta đau đầu, tuy rằng ta che giấu rất tốt nhưng mà Tần Liên Thần càng ngày càng hoài nghi ta, mấy lần âm thầm thăm dò ta...”
“Đương nhiên, những chuyện này ngươi không hề biết, có điều chọc ta tức giận nên ta đành chọc ta hỏa đại, ta đành phải tiên hạ thủ vi cường, lợi dụng Vệ Thị, ban bố thần dụ, trước tiên phá vỡ Vân Mộng Thần Điện... Lại nói tiếp, đều là do ngươi mấy lần chiếm được hiển thánh bên cạnh Kiếm Chi Chủ Quân, dẫn đến uy vọng của Vân Mộng Thần Điện tăng vọt, phá hỏng kế hoạch của ta, nên đành phải lấy nó khai đao trước.”
“Vệ Thị nắm giữ thần dụ, lực lượng trong cơ thể Liên Sơn Tiên Sinh, tất cả đều do ngươi làm ra à?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Bạch Khâm Vân tiếp lời, “Không chỉ như thế đâu, ta còn tham gia chiến đấu trên chiến trường kết giới Thần Dụ, đáng tiếc đụng phải một tên cứng đơ, không có khả năng chiến để thắng, bằng không thì... Vận khí của ngươi coi như không tệ, đây chính là lần cuối cùng ta hạ quyết tâm muốn giết ngươi, kết quả không giết được lại còn bị ngươi xoay chuyển cục diện, làm hỏng việc lớn của ta. ”
“Lần cuối cùng?” Lâm Bắc Thần nói: “Nhưng hôm nay ngươi vẫn tới đây mà.”
Hai tay Bạch Khâm Vân xoa ngực, cười hì hì nói: “Không phải ta đang để lại đường sống cho ngươi sao, chỉ cần ngươi không đi tới Triều Huy đại thành, đừng làm kẻ thù với ta vậy ta sẽ không giết ngươi nữa.”
Lâm Bắc Thần tiếp tục hỏi: “Ta vẫn còn có một vấn đề, ta muốn biết việc Hải tộc tấn công Phong Ngữ hành tỉnh có phải là do ngươi gây nên không?”
“Đương nhiên...”
Bạch Khâm Vân lắc đầu, nói: “Không phải.”
“Vậy thì là Vệ Thị?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Bạch Khâm Vân: “Vệ Thị cũng không có bản lĩnh kia, phạm vi ảnh hưởng của nhà bọn họ cũng chỉ lấy Thiên Thảo hành tỉnh làm trung tâm lan sang mấy tỉnh xung quanh mà thôi, không đến được tận hải dương đâu, chẳng qua bọn họ thuận nước đẩy thuyền, Hải tộc phản công đất liền là quốc sách đã sớm định sẵn, mưu đồ đã lâu, kéo một sợi tóc động đến cả người, cho dù Vệ Thị phản đối cũng không có tác dụng gì.”