Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877: Còn Kiến Tiến Hoá

Chương 877: Còn kiến tiến hoá

Lâm Bắc Thần nói: “Có điều thật sự đã chết rất nhiều người.”

Bạch Khâm Vân nói như lẽ đương nhiên: “Nếu đã là người thì ắt sẽ chết, vương hầu sẽ chết, phàm nhân bình thường cũng sẽ chết... Phàm nhân trong giới này, ở trong mắt ta tựa như cỏ cây một mùa, ngươi sẽ để ý sống chết của bò sát hoặc là con kiến ven đường sao?”

“Đờ mờ... Những lời như vậy ta đã nghe qua rất nhiều trước đây, nhưng mỗi lần nghe ta đều muốn nói một câu con mẹ nó. ” Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm rồi nói.

“Bởi vì đây là sự thật.” Bạch Mân Vân tiếp lời.

Lâm Bắc Thần: “Vậy trong mắt ngươi thì ta cũng chỉ là một con kiến thôi nhỉ.”

Bạch Khâm Vân nói: “Ngay từ đầu thì đúng là như thế, cơ mà sau này thời gian tiếp xúc nhiều hơn liền dần dần thay đổi. ”

“Thay đổi?”

Lâm Bắc Thần cười tự giễu, nói: “Thay đổi thành bằng hữu hay gì?” “Vậy thì ngược lại không có.”

Bạch Khâm Vân cười hì hì nói: “Nếu ngươi đã lớn lên đẹp trai như vậy, khỏi cần nghĩ quá thêm làm gì, sau này ngươi ở trong mắt ta, từ một con kiến không quan trọng biến thành một con kiến thú vị.”

Lâm Bắc Thần: {{|└(>o<┘|}}.

Ông đây đờ cờ mà nhà ngươi.

“Tại sao không cho ta đến Triều Huy đại thành?”

Lâm Bắc Thần lại hỏi: “Sợ ta làm hỏng chuyện của các ngươi sao?”

Bạch Khâm Vân trả lời, “Ta nói là sợ ngươi chết thì ngươi có tin hay không?”

“Vậy ta cám ơn ngươi.” Lâm Bắc Thần lên tiếng.

Bạch Khâm Vân lại nói: "Khách sáo rồi, khách sáo rồi.”

Lâm Bắc Thần che trán, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Đây là chuyện khách sáo hay không khách sáo sao? Hiện tại bên cạnh ta còn có hơn một vạn người đây, ta không đến Triều Huy đại thành thì ai giúp ta sắp xếp cho bọn họ đây?”

Bạch Khâm Vân nói, “Chuyện nhỏ ấy mà, ta giúp ngươi bố trí một lát là được.” Lâm Bắc Thần cố nói: “Nhưng ta còn có nhiều bạn học như vậy, còn có hội bạn học, có Trúc Viện phái, bọn họ đều mong chờ ta đến tụ tập..."

“Không sao không sao.” Bạch Khâm Vân xoa ngực nói: “Ta giúp ngươi giết bọn họ là không cần chờ nữa.”

Lâm Bắc Thần: [○?`Д′? ○]?

Này này, đây là lời mà con người nên nói à?

Ồ, phải.

Nàng căn bản không phải con người.

Mà là tà thần.

“Ngươi đừng làm loạn nữa.” Lâm Bắc Thần nói: “Mọi người đều là bạn học cùng chỗ.”

“Nếu như không phải bởi vì ngươi, ta mới lười để ý tới những con kiến hôi này.” Bạch Khâm Vân vừa cào ngực, vừa rất kiêu ngạo nói: “Làm ơn đi, tốt xấu gì ta cũng là một vị thần đấy, ta nhàn rỗi lắm à? Ta phải nắm bắt thời gian để nuôi dưỡng các tín đồ, thu hoạch lực lượng tín ngưỡng.”

Lâm Bắc Thần nghe đến đây liền tò mò nói: “Ngươi vất vả cửu tử nhất sinh, chân thân giáng lâm đến giới này, chính là để bồi dưỡng tín đồ sao?”

“Chứ không thì sao chứ?” Bạch Khâm Vân tức giận nói.

Lâm Bắc Thần suy nghĩ chốc lát, rồi nói: “Chẳng lẽ không thể bồi dưỡng tín đồ ở Thần giới à?”

Bạch Khâm Vân hai tay nắm ngực, cực kỳ thô lỗ giải thích: “Giống như trong đất nhiễm mặn không thể sản xuất lương thực đó, Thần giới trong miệng ngươi kỳ thật cũng không cao lớn như trong tưởng tượng của những con kiến hôi như các ngươi, cũng là... Bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu, hơn nữa ai nói cho ngươi biết là ta xuống từ Thần giới mà ngươi đang nói?”

Lâm Bắc Thần vừa nghe lập tức cảm thấy hứng thú: “Ta thật sự rất tò mò, chi bằng ngươi nó thử vấn đề thiết lập Thần giới đi? Nếu câu chuyện của chúng ta là một cuốn tiểu thuyết trên mạng, vậy bây giờ nên hủy bỏ các thiết lập của thế giới đi.”

“Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

Bạch Khâm Vân xoa nắn năm ngón tay, nói: “Thiết lập cái chó má gì, ngươi đừng nhiều lời vô nghĩa như thế có được hay không, dù gì ta cũng là một vị thần đó, ta tới để giết ngươi, ta tàn bạo cỡ đó, ngươi tôn trọng thân phận với mục đích của ta một chút có được hay không, chẳng những không sợ mà còn quấn lấy ta hỏi đông hỏi tây, ngươi làm như vậy khiến cho ta chẳng có tý mặt mũi nào.”

“Ối.... vậy thì ta sợ quá đi. ”

Lâm Bắc Thần tỏ vẻ sợ hãi vô cùng, sau đó tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc: “Đúng rồi, nói như vậy thì Vọng Nguyệt đại giáo chủ cũng bị ngươi hạ thần dụ, phế bỏ thân phận giáo chủ, bị phân công trông coi cửa sau, quét dọn nhà xí?”

“Bà già kia...”

Bạch Khâm Vân giận dữ hừng hực nói: “Trong việc cải cách Triều Huy thần điện đối nghịch khắp nơi với ta, hừ, ta không giết nàng là đã nể mặt ngươi rồi.”

“Thì ra một con kiến bé nhỏ thú vị ở trong mắt ngươi, vậy mà còn có mặt mũi lớn như vậy.” Lâm Bắc Thần không nhịn được bắt bẻ.

“Câu nói vừa nãy còn chưa nói xong đâu.” Bạch Khâm Vân cười hì hì tiếp tục giải thích, “Trình tự tiến hóa hoàn chỉnh của ngươi ở trong lòng ta là như thế này: con kiến, con kiến thú vị, con kiến thú vị và mạnh mẽ, con kiến thú vị và mạnh mẽ có tư cách chơi đùa cùng ta... Ừm, cho đến bây giờ đã trở thành một con kiến có thể tiến hóa thành người lớn, có giá trị nghiên cứu đấy.”

Nói đến câu cuối cùng, Bạch Khâm Vân nâng ngực lên, ánh mắt liếc nhìn quan sát cánh kiếm sau lưng Lâm Bắc Thần, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Bằng không ta đã sớm giết chết ngươi rồi.”

Lâm Bắc Thần: (?_?).

Bình Luận (0)
Comment