Lâm Bắc Thần cũng cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói của đối phương.
“Thật ra về bản chất mà nói, ta không có mâu thuẫn gì với thiên ngoại tà ma.” Lâm Bắc Thần tổ chức lại ngôn ngữ, hắn nói tiếp: “Ta cảm thấy chúng ta có thể sống hòa hợp, cho dù ta có đến Triều Huy đại thành, chỉ cần không phá hư chuyện tốt của ngươi, không phải là được rồi sao? Chúng ta nước giếng không phạm nước sông.”
Bạch Khâm Vân lắc đầu: “Không được.”
Lâm Bắc Thần hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ nói lời không tính hậu quả à?”
Bạch Khâm Vân vẫn lắc đầu.
Trong biểu cảm của nàng có thêm một tia nghiêm túc.
Nàng liếc nhìn Lâm Bắc Thần, đôi mắt to chợt lóe lên, vô cùng nghiêm túc nói: “Có nhiều lúc thứ ngươi cho rằng chưa chắc như ngươi nghĩ... Ngươi có biết cái gì gọi là thân bất do kỷ không? Đến lúc đó, chúng ta thật sự không còn đường xoay chuyển nữa, nếu phải hoàn toàn trở mặt vậy chi bằng để bây giờ ta giết chết ngươi, đầu xuôi đuôi lọt.”
Lâm Bắc Thần nghe vậy trở nên im lặng.
Dựa theo lý trí, thì bây giờ có lẽ hắn nên vội vàng đáp ứng đề nghị của Bạch Khâm Vân.
Dù sao đi cùng một tôn thần linh là kẻ thù có thể đối kháng với Kiếm Chi Chủ Quân, thật sự là một lựa khôn ngoan.
Hơn nữa việc này dễ dàng tham gia vào cuộc đấu tranh giữa các vị thần. Nhưng nếu không đi, thì mình có thể đi đâu đây?
Xuyên qua thế giới này, giống như bèo tấm trôi dạo, khó khăn lắm mới có bằng hữu, có đồng đội, mới có được sự đồng ý của người xung quanh, cuối cùng khiến cho hắn ở trong thế giới này tìm được một tia cảm giác tồn tại và cảm giác dung nhập.
Nếu cứ thế bỏ cuộc, rời khỏi tất cả mọi người.
Vậy lại sẽ cảm thấy rất cô đơn có đúng hay không?
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Khâm Vân, rồi nói: “Ngươi thật sự muốn giết ta sao?”
Bạch Khâm Vân đáp lời, “Trước kia lừa ngươi rất nhiều lần, lần này tuyệt đối không lừa ngươi nữa.”
“Ta không tin.” Lâm Bắc Thần điên cuồng thăm dò bên ranh giới cái chết. Bạch Khâm Vân chần chờ trong chốc lát: “Vậy... để ta giết ngươi thử xem?”
Lâm Bắc Thần: (▼ヘ▼#).
Tiểu phú bà ngươi được lắm.
Câu trả lời này có chút sắc sảo.
Ta không biết tiếp chiêu sao cho trọn vẹn.
Đúng lúc Lâm Bắc Thần muốn nói gì đó, thì ở nơi xa bỗng dưng có một đạo kiếm quang xé rách không gian lao đến đây với tốc độ cực nhanh.
Nét mặt Bạch Khâm Vân hơi thay đổi.
Một tầng sương mù mờ nhạt màu đỏ sinh sôi nảy nở, trong nháy mắt bao phủ hoàn toàn thân thể nàng ta.
Bộp!
Kiếm quang rơi xuống hóa thành một lão kiếm khách mặc áo ngủ màu hồng phấn, khuôn mặt tuấn nhã phong lưu.
Đây không phải Lăng Thái Hư thì là ai chứ? “Nhóc con nhà ngươi không sao chứ?”
Lăng Thái Hư lập tức quan sát từ trên xuống dưới, xác định trên người Lâm Bắc Thần không xảy ra chuyện gì đáng sợ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lão gia tử lại tới đây?” Lâm Bắc Thần vô cùng bất ngờ.
Lăng Thái Hư nói như lẽ đương nhiên: “Tại sao ta không thể đến cứ, ta tất nhiên phải nhìn ngươi chằm chằm, ngươi chính là cháu rể do ta tuyển chọn ra, đâu thể làm chuyện không đứng đắn ở bên ngoài được... thấy ngươi vội vàng rời đi, ngay cả quần áo ta cũng không thèm để ý đã nhanh chóng chạy tới đây.”
Lâm Bắc Thần:(¯q¯)╯.
Ta cảm ơn ngài.
“Ta không sao... chỉ là cùng bằng hữu cũ, đúng, ta đang ôn chuyện với bằng hữu cũ, nói về cuộc sống và ước mơ, lão nhân gia nhanh chóng quay về phong lưu vui vẻ đi.” Lâm Bắc Thần bất động thanh sắc nói.
Hắn sợ Bạch Khâm Vân đột nhiên gây chuyện làm khó nhau, coi lão gia tử là con kiến để làm thịt.
Ai biết Lăng Thái Hư lại nói: “Còn nói không có việc gì, ngươi cho rằng ta thật sự hồ đồ không nhìn ra được sao? Phía đối diện chính là tà thần dựa vào Vệ Thị nhất tộc đúng không, ôn chuyện? Ta thấy ngươi đang chờ làm thịt thì có.”
Lâm Bắc Thần vô cùng bất ngờ: “Sao ngài nhận ra được vậy?”
Lăng Thái Hư không nói gì: “Lúc công điện nghiệm thần tiểu tử này đã từng xuất hiện.”
Lâm Bắc Thần đành phải thở dài: “Lão gia tử! Ngài biết nhiều quá rồi đấy.”
Lăng Thái Hư lại nóng lòng muốn thử: “Không sao hết, ta và ngươi liên thủ vừa lúc đánh ngã tên tà thần này, ha ha, trảm thần diệt ma ngay hôm nay luôn.”
Trong lòng Lâm Bắc Thần khẽ động.
Lăng Thái Hư là lão già bướng bỉnh, đùa giỡn với đời.
Nhưng vào ngày võ đài chiến, ông ta chém giết đối thủ có thể nói là kinh hồng vượt qua sự kinh ngạc của mọi người, thần lực cao thâm khó lường khiến cho người ta nhìn không rõ, nếu như mình liên thủ với Lăng Thái Hư thì có lẽ hôm nay đối mặt với Bạch Khâm Vân thực lực tăng mạnh cũng không phải không có cơ hội chiến thắng nhỉ?
Chỉ là...
Cuối cùng hắn lắc đầu.
Mặc kệ như thế nào hắn cũng không muốn sử dụng bạo lực với Bạch Khâm Vân.
“Đây là chuyện riêng của ta.”
Lâm Bắc Thần nói: “Đa tạ lão gia tử, nhưng vẫn nên để ta tự mình giải quyết đi.”
Nơi sương mù màu đỏ nhạt bao phủ, trong mắt Bạch Khâm Vân lóe lên một tia dị sắc, khóe môi hồng nhuận hơi cong lên, phác họa ra một độ cong duyên dáng xinh đẹp.
Lăng Thái Hư lại ngây người: “Đồ nhóc con nhà ngươi...” Câu nói còn chưa nói xong.
Ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía bầu trời Tây Nam: “Hôm nay là ngày gì mà ngưu quỷ xà thần vậy mà đều xuất hiện..."
Lâm Bắc Thần ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt Lăng Thái Hư.