Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 880 - Chương 880: Bán Thiên Nhân Tháp Bạt Xuý Tuyết

Chương 880: Bán Thiên Nhân Tháp Bạt Xuý Tuyết

Chỉ thấy tại chân trời xa xôi, một điểm sáng màu trắng nhanh chóng lớn lên, áp sát đến đây.

Đó là một con chim lớn màu trắng hình dáng kỳ lạ.

Cánh chim lớn giương sải hơn hai mươi mét, thoạt nhìn giống như Tuyết Ưng toàn thân tuyết trắng, nhưng nếu đến gần sẽ phát hiện trên trán nó lại có có một băng tinh màu lam tựa như kiểu tóc khô của phía Mosi, nó lóe ra ánh sáng, cánh chim như thiếc bạc, mỏ như miệng chim cắt, đôi mắt trong suốt lấp lánh, sắc bén tràn ngập khí tức bạo ngược mà chỉ ma thú dị chủng mới có.

Đây là một ma thú cấp Vương.

Trên lưng nó còn chở ba người.

Hai người trong số đó, Lâm Bắc Thần đều biết.

Ngu Thân Vương cùng với Ngu Khả Nhi của đội đặc phái đế quốc Cực Quang.

Mà một nam tử trung niên khác yên lặng đứng trên lưng Tuyết Ưng, ngay cả cha con Ngu Thân Vương cũng hơi tụt lại phía sau hắn nửa phần, dáng vẻ cực kỳ tôn kính và kiêng kỵ đối với hắn.

Người này thân hình thon dài, mặc một bộ áo trắng, phong thái xuất chúng, thiên chất tự nhiên, thắt lưng đeo đai ngọc, tay cầm quạt gấp, khuôn mặt trắng nõn, tuy chỉ là tướng mạo của người bình thường nhưng lại bị khí chất trầm ổn bình tĩnh của hắn, làm nổi bật lên một loại khí phách tiêu sái vượt xa người thường, mơ hồ mang tới cho Lâm Bắc Thần một loại ảo giác tựa như thần tiên.

Trong đầu hắn lóe lên một tia sáng.

Lâm Bắc Thần lập tức đoán ra lai lịch của người đàn ông áo trắng kia.

Đây nhất định là vị Bán Thiên Nhân do hoàng đế của đế quốc Cực Quang tự mình phái tới trong miệng Ngu Khả Nhi để bảo vệ đoàn đặc phái.

Suy đoán này khiến trái tim Lâm Bắc Thần hơi trầm xuống.

Người đến không có ý tốt.

“Gruu——!”

Bạch ưng khổng lồ dừng lại ở bên ngoài kiếm phong năm mươi mét.

Thân hình khổng lồ như thế kia lại làm ra động tác yên lặng lơ lửng trên không trung, hoàn toàn trái với logic vật lý bình thường, nhưng xét đến đây là một con ma thú cấp Vương thì Lâm Bắc Thần cũng không quá kinh ngạc.

Bất quá trong lòng vẫn không nhịn được cảm khái một câu: Tại sao ma thú cấp Vương của người ta đều nổi bật như vậy, mà chiến sủng bị lãng quân của mình lại là một vua chuột Marmota lắm chuyện chỉ biết hèn mọn ẩn thân còn đánh rắm độc kéo phân độc?

“Ấy, Đại ca ca, rốt cục cũng đuổi kịp ngươi rồi.”

Ngu Khả Nhi mặc một chiếc váy dày màu xanh biếc, khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần liền vô cùng vui vẻ nói: “Ta nhận được tin tức có người muốn gây bất lợi giữa đường cho ngươi, vậy nên mới năn nỉ phụ thân và Tháp Bạt thúc thúc cùng đi giúp đỡ...”

Nói tới đây, thiếu nữ có chút ngượng ngùng thè lưỡi, nhìn Lăng Thái Hư và Bạch Khâm Vân được bao phủ trong màu đỏ nhạt mới lại nhìn Lâm Bắc Thần: “Đại ca! Ngươi không sao chứ?”

Lâm Bắc Thần cũng thật sự phục nàng ta.

Hắn vốn muốn hỏi một câu “Ta là cha ngươi à, sao ngươi quan tâm đến ta như vậy”, nhưng ánh mắt lướt qua nam tử áo trắng Tháp Bạt thúc thúc kia nhất thời tất cả chửi bới hóa thành nụ cười hồn nhiên, nói: “Không sao đâu, Khả Nhi muội muội.”

Ngu Thân Vương nghe vậy, nhịn không được nhíu mày.

Thái độ của đồ chó này sao đột nhiên thay đổi thế?

Hắn bắt đầu đối xử với con gái mình...

Ngược lại là Ngu Khả Nhi dáng vẻ yêu kiều vui mừng đáp lời: “Đại ca ca, đây là lần đầu tiên ngươi gọi người ta là Khả nhi muội muội, ta thật sự rất vui.”

“Ngươi vui là được.”

Lâm Bắc Thần cười híp mắt xua tay: “Được rồi, bây giờ ngươi cũng nhìn thấy ta rồi nhé, ta vẫn ổn nên sẽ không có sự cố bất ngờ gì xảy ra... Đa tạ tiểu muội muội quan tâm, nếu không có việc gì thì ngươi mau chóng quay về đi, trên đường gió lớn vả lại ngươi vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, cưỡi chim cũng cực kỳ nguy hiểm, lát nữa nhớ mặc thêm mấy bộ quần áo, tạm biệt. ”

Nụ cười của Ngu Khả Nhi có chút cứng ngắc.

Bộp.

Quạt gấp trong tay nam tử trung niên áo trắng vẫn luôn im lặng nhẹ nhàng gập một cái.

Mấy mảnh băng tinh tuyết trong suốt bóng lóng nháy mắt được sinh ra trong hư không, chúng nó trôi nổi sau đó đồng loạt tung bay, phiêu đãng bay về phía bầu trời kiếm phong.

Lâm Bắc Thần lập tức cảm nhận được từng đợt hàn ý thấu xương. Cả người dường như bị đông cứng thành băng điêu.

Hắn ngước nhìn lên trên, cả người hoa cả mắt.

Còn đâu ánh trăng sáng và ngôi sao gì đó, ngay cả đỉnh núi dưới chân cũng biến mất không thấy đâu nữa, trong tầm mắt chỉ có một mảnh băng tuyết mênh mông, bông tuyết cực lớn bay lượn trên không trung, trực tiếp chém đứt đỉnh núi của một tòa băng phong...

Hắn không hề có dấu hiệu báo trước đã đi tới một thế giới tuyết vực lạnh lẽo thấu xương.

Với tầm nhìn này chỉ thấy được trời đất một vùng trắng xóa.

Khi từng bông tuyết khủng bố tập kích xung quanh hắn, Lâm Bắc Thần theo bản năng thúc dục cánh kiếm đằng sau lưng, ngay cả Tử Điện Thần Kiếm cũng hết tải về...

Cơ mà vào giây phút hắn chuẩn bị ra tay ngăn cản thì liền bị một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng đặt trên bờ vai hắn.

Sự ấm áp tuôn trào.

“Uống!”

Bên tai truyền đến một tiếng quát lớn của Lăng Thái Hư.

Trong đầu Lâm Bắc Thần chấn động.

Thế giới băng tuyết đầy trời trước mắt đột nhiên giống như mặt gương thủy tinh vỡ vụn nứt toát ra.

Ánh trăng sáng chiếu xuống đằng trước.

Lâm Bắc Thần nhìn kỹ lại, bản thân hắn vẫn ở trên đỉnh kiếm phong như cũ, bầu trời đen sẫm trên đỉnh đầu như màn vải, trăng sáng như bàn ngọc, quần tinh như ngọc trai bé nhỏ, gió bão xung quanh quần quật, mọi thứ đều không có sự thay đổi nào.

Lăng Thái Hư ở bên cạnh, nhẹ nhàng búng năm ngón tay phải.

Mấy mảnh băng tinh tuyết hoa bị hắn bắn ra ngoài, hóa thành giọt nước phân tán nơi không trung.

Trên ống tay áo hắn còn lưu lại một ít sương trắng.

“Nhất Niệm Băng Hà, Tháp Bạt Xúy Tuyết?”

Lăng Thái Hư liếc nhìn nam tử áo trắng.

Ánh mắt của lão nhân gia trong lạnh lẽo thấu xương không còn loại thái độ chơi đùa bất cần đời phóng túng như bình thường.

Bình Luận (0)
Comment