Nam tử trung niên áo trắng Tháp Bạt Xúy Tuyết khẽ thở dài, có chút ngoài bất ngờ nói: “Không ngờ tới, lão chiến thần chơi đùa hồng trần lâu ngày, thực lực chẳng những không suy giảm ngược lại còn tăng tiến một bậc, ha ha ha, thật sự khiến người ta vô cùng bất ngờ.”
Lăng Thái Hư hừ một tiếng, nói: “Dù sao đi nữa ngươi cũng là Thiên Nhân thành danh đã lâu, giờ đây lại ra tay với một thiếu niên mười lăm tuổi, không sợ tổn hại lông vũ của mình hay sao?”
Tháp Bạt Xúy Tuyết thản nhiên nói: “Con đường võ đạo, ai học được thì người đấy đứng đầu, cho tới bây giờ ta chỉ xem tuổi tác lai lịch, danh tiếng Lâm Bắc Thần ở bên ngoài chém giết cường giả như Hắc Lãng Vô Nhai, tất nhiên là có tư cách thừa nhận một kích của ta, nhưng mà...”
Nói tới đây, nam tử Bán Thiên Nhân này nhìn thoáng qua Lâm Bắc Thần, trong mắt hiện lên một tia thất vọng: “Nhưng mà ta vô cùng thất vọng, với cái danh tiếng lừng lẫy ấy, thực lực lại khó xứng nổi.”
Mẹ kiếp?
Lâm Bắc Thần vừa nghe đã cảm thấy tức giận.
Ngươi có ý gì đây?
Rõ ràng hắn đang khinh thường ta mà.
Tính khí nóng nảy của Lâm Bắc Thần đã bùng nổ...
Nhưng mà lúc này lại mạnh mẽ nhẫn nhịn.
Dù sao bản thân cũng là Thần Quyến Giả, chẳng những được Kiếm Chi Chủ Quân ưu ái, mà còn được Hải Thần điên cuồng theo đuổi... Ừm, nói thế nào thì hiện giờ mình cũng là người có thân phận, nói một câu thanh niên đỉnh lưu một đời chắc là không quá lắm đâu nhỉ?
Phải chú ý đến lời nói và hành động của bản thân hơn.
Nhỡ đâu bị một số anti-fan ác ý lý luận truyền ra ngoài thì sẽ vô cùng phiền phức.
Bất hòa với loại Bán Thiên Nhân nhỏ nhoi không có tố chất này là điều bình thường.
Vậy nên Lâm Bắc Thần chịu đựng mà không nói mấy lần không được hay ho.
“Lúc ngươi mười lăm tuổi có thể làm được những việc như hắn làm sao?” Lăng Thái Hư ngược lại vẻ mặt phẫn nộ bất bình cho cháu rể của mình, ông ta nở nụ cười lạnh lùng: “Một bó tuổi rồi mà miệng lưỡi đầy ý xuyên tạc tà thuyết, ta thấy xem ra mấy năm nay ngươi bị người ở Cực Quang nịnh hót râu ria, tâng bốc đến độ đầu óc mê man cả rồi.”
Tháp Bạt Xúy Tuyết mỉm cười hờ hững: “Lão Lăng à, một kẻ suốt ngày sống dật dờ như ngươi đây lấy tư cách gì mà để chỉ trích ta chứ?”
“Túy sinh mộng tử, so với tên phản bội tổ tông còn mạnh hơn nhiều.” Lăng Thái Hư nói.
“Đạo bất đồng, không mưu cầu lẫn nhau.” Tháp Bạt Xúy Tuyết lắc đầu, trong mắt hắn hiện lên vẻ thất vọng, không nói gì nữa.
“Người không hợp ý nửa câu nhiều.” Lăng Thái Hư cũng đáp trả.
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên xoa xoa mi tâm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vậy mà hắn có thể từ trong cuộc đối thoại của hai người này, nghe ra ý tứ tán tỉnh ve vãn?
Chẳng lẽ kiếp trước ta trầm mê xem mỹ hủ văn, cho nên dùng ánh mắt của hủ nhìn người khác?
Lâm Bắc Thần cảm thấy vô cùng hoang mang.
Đúng lúc này, Ngu Thân Vương nhìn về phía Lâm Bắc Thần, mỉm cười hòa ái, nói: “Bạn học Lâm, tình cảnh của cậu thoạt nhìn có chút vội vàng, tại sao nhất định phải kiên trì đến Triều Huy đại thành thế, chi bằng theo ta cùng nhau tới đế quốc Cực Quang đi. ”
“Ấy... ngươi thế mà đuổi theo để mang ta đi à?” Lâm Bắc Thần có chút bất ngờ. Còn tưởng rằng ba kỵ điểu này đuổi theo là tới để đuổi giết mình.
Hóa ra là theo đuổi mình.
“Phụ thân Chiến Thiên Hầu Lâm Cận Nam của ngươi mặc dù là kẻ thù truyền kiếp của dân chúng Cực Quang, nhưng chúng ta tôn trọng cường giả, trong đế quốc cũng có không ít người tôn sùng Lâm Hầu gia, việc ngươi làm ở Vân Mộng thành cũng truyền tới trong đế quốc, bệ hạ của triều ta vô cùng thưởng thức ngươi, cái gọi là phải linh hoạt với mọi sự việc, nếu hiện giờ đế quốc Bắc Hải đã không chứa đựng ngươi nữa, sao không theo chúng ta tới đế quốc Cực Quang, ngươi sẽ có được vinh quang chân chính và đãi ngộ thuộc về mình.”
Ngu Thân Vương có chút thành khẩn nói.
“Đúng đó.” Ngu Khả Nhi lập tức hưng phấn vỗ tay, mỉm cười duyên dáng nói: “Đại ca ca, đế quốc Cực Quang chúng ta sùng bái cường giả chân chính nhất, đỉnh cấp thiên kiêu như ngươi, nếu như nguyện ý dốc sức cho đế quốc Cực Quang, thì có thể lập tức phong tước vị, đạt được địa vị quý tộc, nếu lại có thể lập một vài công trạng, không nhất định là ở trong chiến trường, thuộc phương diện khác cũng chấp nhận, nếu như có được thành tích là có thể tiến thêm một bước rồi.”
Lâm Bắc Thần vuốt cằm bản thân, hắn nở nụ cười. Nghe có vẻ hấp dẫn đấy nhỉ.
Ôi chao, tư vị được tranh đoạt đã lâu không được thấy.
Tựa như kiếp trước khi hắn tốt nghiệp mẫu giáo, bởi vì trong buổi biểu diễn tốt nghiệp hoàn mỹ hát xong một bài ‘Để chúng ta chèo lên hai mái chèo’ từ đó chấn động chủ nhiệm của sáu trường tiểu học đến tham quan, bởi vậy mà được cả đám tranh đoạt...
Đó là giây phút nổi bật ít ỏi tại kiếp trước của hắn.
Cùng lúc đó.
Bạch Khâm Vân được vây trong sương mù đỏ mờ nhạt vốn vì Tháp Bạt Xúy Tuyết không nói không rằng đã ra tay mà tức giận trong lòng, nàng đang chuẩn bị cẩn thẩn giáo huấn cái tên Bán Thiên Nhân này thì bây giờ cũng tạm thu lại tâm tư, chờ đợi câu trả lời của Lâm Bắc Thần.
Theo nàng thấy đây cũng được xem như là một cách giải quyết. Lúc này, mây đen phương xa cuồn cuộn kéo đến.
Sấm sét kéo theo.
Thanh Giao to lớn cưỡi mây phá tan xương mù lao đến.
Dung giáo chủ của Hải Thần Điện đứng sừng sững trên đầu Thanh Giao.
“Lâm Bắc Thần, ta có lời phải nói trước, nếu như ngươi muốn đến đế quốc Cực Quang thì bây giờ hãy trả lại Hải Thần Chi Lệ cho ta, ta thề với vinh quang của Hải Thần bệ hạ rằng dân chúng Vân Mộng chắc chắn có thể an toàn đến Triều Huy đại thành.” Dung giáo chủ thần sắc khẩn trương nói. Lâm Bắc Thần vẫn đang im lặng.
Ngu Khả Nhi lại bổ sung một câu, nàng nói: “Đúng rồi, Đại ca ca, chủ nhân của chiếc khăn gấm kia cũng ở đế quốc Cực Quang đó, hiện tại chỉ cần ngươi gật đầu là có thể nhanh chóng nhìn thấy nàng.”