Trong lòng Lâm Bắc Thần chấn động. Đờ cờ mờ.
Lâm Thính Thiền vậy mà cũng ở đế quốc Cực Quang. Nếu là như thế...
Mình có nên tránh xa một chút không nhỉ?
Chuyện này nói ra có chút đau đầu.
Mặc dù không hề trông chờ Lâm Cận Nam và Lâm Thính Thiền thật sự treo máy, nhưng nếu nói trên thế giới này ba người mà Lâm Bắc Thần không muốn gặp nhất, vậy hai vị trí đầu tiên nhất định thuộc về bọn họ.
Nhưng nếu mình không đi đế quốc Cực Quang khiến Tháp Bạt Xúy Tuyết thẹn quá hóa giận, ông ta có trực tiếp giơ tay lên phẩy quạt một cái giết chết mình hay không?
Nếu là cái tên Bán Thiên Nhân tố chất làm người cực kỳ kém này ra tay, chắc chắn Bạch Khâm Vân sẽ không ngăn cản hắn.
Với sự hiểu biết của Lâm Bắc Thần về Bạch Khâm Vân, tiểu phú bà ngực lớn này nhất định sẽ vui vẻ nhìn mình bị Tháp Bạt Xúy Tuyết đánh chết đến, sau đó lại chém giết Tháp Bạt Xúy Tuyết báo thù cho mình...
Trong mắt tiểu phú bà xoa ngực kia thì đó tuyệt đối là cách tốt nhất để giải quyết sự việc.
Đỡ cho nàng tự mình ra tay giết hắn. Hơn nữa còn có một Dung giáo chủ...
Bà già đó chắc hẳn cũng hận không thể để mình nhanh chóng đến đế quốc Cực Quang, sớm giao ra Hải Thần Chi Lệ cho bà ta, nếu như bản thân bị Tháp Bạt Xúy Tuyết đánh chết, bà già này chẳng những sẽ không hỗ trợ, ngược lại còn vỗ tay kêu hay ấy chứ?
Ôi chao.
Con mẹ nó rốt cuộc là sao đây.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ chốc lát, đột nhiên cảm thấy hắn thật sự nên suy nghĩ thật kỹ chuyện của đế quốc Cực Quang.
Có điều dựa theo kinh nghiệm kiếp trước mà nói, nếu như kinh nghiệm của mình, là một cuốn tiểu thuyết trên mạng thì loại cách viết không có bất kỳ rải đường nào đột nhiên nhảy ra, nhất định sẽ nhào rối tung rối mù đến độ bà nội cũng không nhận ra đâu?
May mắn thay, đây là cuộc sống thực tại chứ không phải tiểu thuyết trên mạng.
Lâm Bắc Thần đang hoang mang thì đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở quen thuộc.
“Tinh tinh.”
“Ngài có tin nhắn mới từ ứng dụng, xin hãy chú ý kiểm tra.”
Là âm thanh của hệ thống điện thoại Tử Thần.
Lâm Bắc Thần ngẩn người chốc lát.
Chẳng lẽ cuối cùng cũng có thể liên lạc với cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh sao?
Vừa rồi hắn đã lặng lẽ thử nhưng bất kể là liên lạc trong ứng dụng Wechat của Kiếm Tuyết Vô Danh hay là Hải Thần ở mạng lưới Trân Ái đều không có trả lời.
Lâm Bắc Thần vội vàng mở điện thoại lên.
Ấy?
Là phần mềm tập thể dục Keep.
Nhấp vào phần tin nhắn trong hệ thống, một thanh tin tức cứ thế hiện lên...
“Ngài đã kích hoạt nhiệm vụ gia tốc ngẫu nhiên cấp bậc hiếm có Con đường Vinh Quang của học viện Sơ Cấp Số 3.”
“Nội dung nhiệm vụ ở giai đoạn 1: Xây dựng lại học viện Sơ Cấp số 3 trong Triều Huy đại thành, tiếp nhận thiếu niên Vân Mộng trong độ tuổi thích hợp còn đang lang thang trên đường không được học hành, để cho bọn họ có cơ hội học tập tu luyện, thay đổi cuộc đời.”
“Yêu cầu nhiệm vụ ở giai đoạn 1: Thành lập học viện tại phía bắc Triều Huy đại thành với quy mô không thua gì học viện Sơ Cấp Số 3 ngày xưa, tiếp nhận ít nhất 1000 thiếu niên Vân Mộng lưu lạc không chốn dung thân trở thành học viên, hơn nữa tìm được nguồn tài chính để tiếp tục vận hành học viện.”
“Phần thưởng nhiệm vụ ở giai đoạn 1: Đạt được lực lượng của cảnh giới Bán Thiên Nhân, hơn nữa còn có cơ hội trở thành Thiên Nhân.”
“Xin hỏi có chấp nhận hay không?”
Ở mặt cuối của thanh tin tức xuất hiện một nút ấn Có hoặc Không.
Hơn nữa phía dưới còn có máy móc đếm ngược thời gian đang đếm bắt đầu từ 60 giây.
Đây là một nhiệm vụ gia tốc ngẫu nhiên phải được thực hiện trong thời gian quy định, một khi vượt quá thời gian quy định sẽ trực tiếp được tính là từ bỏ.
Trong nháy mắt, thời gian đếm ngược đã đến giây thứ 30. Thời gian để Lâm Bắc Thần suy nghĩ không còn nhiều nữa.
Lâm Bắc Thần hít sâu một hơi.
Dưới xác suất bình thường, trong một ngàn võ đạo tông sư chỉ có một người có thể trở thành Bán Thiên Nhân.
Mà trong mười người Bán Thiên Nhân, nếu như vận khí tốt thì có lẽ có được một cường giả cảnh giới Thiên Nhân chân chính.
Nếu vận khí không tốt, chắc hẳn cả đời đều sẽ là Bán Thiên Nhân, cũng chính là kẻ đánh trống bỏ dùi ở ngưỡng Thiên Nhân.
Cho nên so sánh như thế liền biết nhiệm vụ gia tốc ngẫu nhiên cấp bậc hiếm thấy nhảy ra từ phần mềm Keep rốt cuộc quý hiếm cỡ nào.
Đây là cơ hội chân chính để một bước lên trời.
Chỉ cần thực lực tăng lên tới Thiên Nhân, không, là tăng lên tới Bán Thiên Nhân, vậy trên cơ bản có thể tung hoành ngang dọc Triều Huy đại thành, thậm chí các đại đế quốc đều phải nịnh bợ bản thân hắn cho tốt.
Lấy một ví dụ đơn giản thì Bán Thiên Nhân chính là bom hạt nhân, cường giả Thiên Nhân Cảnh là bom Hy-dro.
Dù sao đều là cấp bậc vũ khí hạt nhân, không thể dễ dàng sử dụng. Đến lúc đó, hắn chính thức có tư cách báo thù Vệ Danh Thần rồi nhỉ?
Bị đâm chọc sau lưng một thời gian dài như vậy, nếu mà không trả thù một chút thì Lâm Bắc Thần thật sự không nuốt trôi được cơn giận này.
Nếu hắn đi theo Ngu Thân Vương đến đế quốc Cực Quang, cho dù có điện thoại Tử Thần, thật sự tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh, ước chừng cũng phải tiêu tốn thời gian vài năm, đến lúc đó chỉ sợ Vệ Danh Thần đã thành công lật đổ đế quốc Bắc Hải, trở thành đại boss kiêm thân phận giáo hoàng và hoàng đế.
Đến lúc đó, Vệ Danh Thần đã nếm được vị ngọt của thành công rồi. Điều này sao có thể được?
Hơn nữa, chỉ khi liên tục nâng cao sức mạnh mới có thể không ngừng phát triển các tính năng mới của điện thoại Tử Thần.
Từ đó tìm được đường trở về trái đất.
Vì vậy...
Suy nghĩ của Lâm Bắc Thần trong nháy mắt trở nên rõ ràng. Hắn không chút do dự nhấp vào ——
“Có.”
Sau đó, thanh gợi ý cũ dần dần mờ đi.
Thanh nhắc nhở mới xuất hiện.
“Bạn đã chấp nhận một nhiệm vụ tích hợp trong phần mềm Keep, xin vui lòng hoàn thành nhiệm vụ trong vòng sáu tháng, thời gian đếm ngược bắt đầu ngay bây giờ...”
Theo sau là một bộ đếm ngược thời gian.