Ôi đờ cờ mờ nhà nó.
Hiện tại Lâm Bắc Thần vô cùng muốn từ bỏ nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bình thường đều có thời gian đếm ngược, một khi không hoàn thành là đều sẽ có phần trừng phạt.
Trời ơi con mẹ nó.
Tại sao trước đó không có thông báo nhắc nhở chứ?
Lâm Bắc Thần rùng mình từng cơn.
Hình phạt của điện thoại Tử Thần, suy nghĩ một chút đều rất khủng bố nhỉ? Sắc mặt của hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
"Đừng sợ, gia gia che chở cho ngươi."
Lăng Thái Hư ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Lâm Bắc Thần thay đổi, còn tưởng rằng hắn bị đám người này dọa sợ, nói rằng: “Nam tử hán đại trượng phu, muốn đi đâu thì đi đâu, Triều Huy đại thành là lựa chọn tốt nhất của ngươi, sao có thể bị đám côn trùng nhỏ này gầm gừ vài tiếng đã tựa như chó bị đánh gãy xương sống, ngay cả quê hương của mình cũng không cần.”
Tháp Bạt Xúy Tuyết nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Bắc Thần chậm rãi lấy ra Hải Thần Chi Lệ.
Sâu trong đôi mắt của Dung giáo chủ hiện lên một tia vui rỡ, bà ta vội nói: “Lựa chọn sáng suốt đấy, bây giờ ta có thể thề với vinh quang của Hải Thần bệ hạ, tuyệt đối...”
Bà ta còn chưa dứt lời đã thấy Lâm Bắc Thần vẻ mặt dữ tợn tiếp tục lấy ra Tử Điện Thần Kiếm.
Lưỡi kiếm trực tiếp nhắm vào Hải Thần Chi Lệ nằm trong lòng bàn tay. “Ngươi...”
Dung giáo chủ chấn động, gấp gáp hỏi: “Đừng xúc động, ngươi làm gì thế?” “Ngươi đừng ép ta.” Lâm Bắc Thần điên cuồng nói.
Dung giáo chủ quả thực sắp điên rồi.
Ta ép ngươi lúc nào chứ?
Ta chỉ là vì sợ ngươi làm trò ngu ngốc thế mới tới đây xem thử, từ xa nghe ra ngươi muốn đến đế quốc Cực Quang cho nên đưa ra một đề nghị hợp lý và thỏa đáng mà thôi.
Ngươi bày ra biểu cảm ta muốn giết ngươi rốt cuộc từ đâu tới vậy?
“Bình tĩnh.”
Dung giáo chủ nói: “Có gì cứ từ từ nói đã.”
“Vậy ngươi có giúp ta không?” Lâm Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi nói. Thôi xong.
Bệnh não tàn của đồ điên này phát tác rồi.
Dung giáo chủ vừa nhìn thấy tình huống kia, trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng, vội vàng nói: “Giúp, nhất định sẽ giúp, ngươi muốn ta làm cái gì?”
Việc quan trọng nhất trước mắt chính là nhanh chóng trấn an tên điên này, để cho cái bệnh não tàn của hắn ổn định lại.
Ai ngờ Lâm Bắc Thần há miệng ra nói: “Khiến hắn biến mất ngay cho ta.” Hắn chỉ vào Tháp Bạt Xúy Tuyết.
Người kia nghe vậy cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trên trán Dung giáo chủ nhất thời rủ xuống một hàng sợi sọc đen tua tua.
Nếu bà ta có bản lĩnh kia, thì còn có thể bị đồ não tàn như ngươi bày biện đến mức độ đó sao? Sớm chút tát ngươi một cái, sau đó cầm Hải Thần Chi Lệ tung hoành trên đất liền.
“Đại ca ca, ngươi không muốn cùng chúng ta an toàn rời khỏi đây sao?
Trong lòng Ngu Khả Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ thanh thuần nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu biết bao, nàng mở to hai mắt, ra vẻ trấn tĩnh nói.
Lâm Bắc Thần đáp lời: “Xin lỗi, ta không quen bám váy đàn bà của dị quốc.” Ngu Thân Vương thở dài một hơi.
Hắn thấp giọng nói cái gì đó.
Tháp Bạt Xúy Tuyết liếc mắt nhìn Lâm Bắc Thần, lại nhìn Bạch Khâm Vân vẫn luôn im lặng không nói lời nào, xoạch xoạch gấp cái quạt trong tay lại, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
“Huýt——!”
Tuyết ưng khổng lồ thét dài một tiếng, sau đó vỗ cánh xoay thân rời đi.
Tốc độ của ma thú cấp Vương cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã hóa thành một điểm trắng nhỏ xíu biến mất trên bầu trời nơi xa xăm.
Lâm Bắc Thần ngây người một lúc.
Ái chà?
Cái tên lưu manh kia cứ thế đi à?
Lúc trước rõ ràng còn là dáng vẻ khí thế hừng hực.
Tên này đuổi đi cũng dễ quá nhỉ?
Dung giáo chủ rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh bên tóc mai.
May mà Ngu Thân Vương vẫn nể mặt bà ta, nếu không trong chốc lát nữa không biết kết cục sẽ như thế nào.
“Bây giờ có thể đặt thanh kiếm xuống chưa?”
Dung giáo chủ cố gắng nặn ra một nụ cười nói.
“Ngươi đi đi.”
Lâm Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi, giống như đang tố cáo một nữ nhân phụ lòng phản bội mình, lớn tiếng quát: “Ngươi tránh xa ta một chút.”
Trong lòng Dung giáo chủ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này bà ta không dám kích thích Lâm Bắc Thần nữa.
Dung giáo chủ lập tức không nói hai lời, pháp trượng trong tay gõ vào cái đầu của cự giao màu xanh kia, Cự Giao gầm lên giận dữ một tiếng, mây mù cuốn lên, sau đó nó ven theo mây đen bỏ chạy về phía xa xa.
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn về phía Lăng Thái Hư, nói: “Lão gia tử, chuyện kế tiếp cứ để cho ta tự mình xử lý.”
“Ngươi?”
Lăng Thái Hư có chút không chắc chắn nói: “Ngươi được không vậy?”
Lâm Bắc Thần nói: “Thử xem, nhưng mà lão gia tử đừng đi quá xa, nếu như chốc nữa ta gặp nguy hiểm, lúc kêu cứu mạng lão gia tử nhanh chạy qua đây giúp ta được không?”
Lăng Thái Hư lập tức cảm thấy hạn héo lời: “Thằng nhóc này, ngươi có thể làm được thế hả? Từ xưa tới bây giờ đều là ta lấy người khác làm lốp dự phòng, hôm nay là lần đầu tiên bị người khác coi thành lốp dự phòng đấy.”
Mặc dù vô cùng bất mãn, nhưng Lăng Thái Hư vẫn xoay người rời khỏi nơi này.
Hiện tại trên đỉnh kiếm phong chỉ còn lại Lâm Bắc Thần và Bạch Khâm Vân.
“Ngươi cảm thấy làm như vậy thì ta sẽ không giết ngươi ư?” Bạch Khâm Vân vẫn còn ở trong sương mù màu đỏ nhạt bao phủ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hỏi, nghe không ra cảm xúc dao động của nàng.
Lâm Bắc Thần thành thật nói: “Có lẽ ngươi đã quên mất một chuyện.” “Cái gì?” Bạch Khâm Vân giật mình hỏi lại.
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Ta còn nợ ngươi mười vạn tiền vàng đấy, nếu như ngươi giết ta thì ngươi sẽ không bao giờ thu hồi được số tiền này cùng với lãi suất.”
“Không đâu.”
Trong giọng nói của Bạch Khâm Vân mang theo một tia trêu tức, nói: “Trên người ngươi chắc hẳn còn tồn tại mỏ khoáng Huyền thạch trên Tiểu Tây Sơn nhỉ, giết ngươi rồi thì ngay cả vốn lẫn lãi ta cũng thu về được gấp mười lần.”
“Đờ cờ mờ.”
Lâm Bắc Thần vô cùng kinh ngạc nói: “Tiểu Bạch, ngươi học hư người rồi, sao lại trở nên giống ta như thế.”
Bạch Khâm Vân đáp lời: “Gần heo thì đen đó mà, tất cả đều học theo ngươi đấy, thật ra trong thời gian ngắn ngủi đến thế giới này, ta học được rất nhiều thứ từ trên người ngươi.”
Lâm Bắc Thần đỡ trán nói: “Đó gọi là gần mực thì đen. ”
Bạch Khâm Vân vẫn cứ thế: “Cùng một ý nghĩa là được.”
Lâm Bắc Thần: ? (o『o?)。