Trình độ văn hóa của thiên ngoại tà thần đều thấp như vậy sao?
“Ta có lý do nhất định phải đến Triều Huy đại thành.” Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: “Không đùa nữa, làm sao để ngươi có thể không giết ta đây? Nếu không thì ta sẽ biểu diễn cho ngươi một màn xoạc chân? Hoặc hát một bài được không?”
Bạch Khâm Vân im lặng không nói lời nào.
Hồi lâu sau nàng mới chậm rãi trả lời: “Ngươi đừng ép ta.” Trái tim Lâm Bắc Thần trầm xuống.
Hắn quyết định nói dối Bạch Khâm Vân.
“Không phải ta không đánh lại được ngươi.” Lâm Bắc Thần cực kỳ nghiêm túc nói: “Ta chỉ không muốn làm tổn thương tình cảm giữa chúng ta, nói thật thì ta còn có rất nhiều con bài chưa lật, ví dụ như Đơn Thủ Kiếm Ấn, Song Thủ Kiếm Ấn, còn có... Thậm chí ta còn có thể mượn lực lượng của Kiếm Chi Chủ Quân, ngươi không giết được ta đâu, chi bằng mọi người ngồi xuống uống chút rượu ca hát một bài, sau đó quay đầu rời đi, chẳng phải là rất vui vẻ sao? ”
“Không thử một lần thì sao biết được.”
Cả người Bạch Khâm Vân được sương mù màu đỏ nhạt bao phủ trông giống như hỏa diễm bùng cháy sôi trào hết lên.
Lâm Bắc Thần có chút đau đầu.
Ta nói thành khẩn như vậy, mà nữ nhân ngực lớn này còn không bị lừa? Không phải nói ngực to không não sao?
Cảm giác nguy hiểm ập đến.
Trong lòng Lâm Bắc Thần khẽ động, kiếm cánh màu trắng sữa đằng sau lưng đột nhiên mở rộng, trong nháy mắt đã bung ra, độ dài cánh vượt qua hai mươi mét, mỗi một sợi lông bạc đều là kiếm ý lấp lánh ánh sáng trắng, ngay lập tức toàn thân hắn như hóa thành một thiên sứ ánh sáng đến từ thần giới.
Khí tức thần lực mênh mông mênh mông từ từ mở ra.
Tay phải Lâm Bắc Thần cầm Tử Điện Thần Kiếm, tay trái cầm khẩu K98 không thể nhìn thấy.
Về phần loại vũ khí sát thương AOE như súng phóng lựu chống tăng Type 69, năng lực tấn công đơn thể cũng không mạnh, không có lợi cho cuộc chiến.
NetEase Cloud Music được mở ra.
Giai điệu của bài hát Nỗi Trống Vắng Vô Bờ đang phát lại với chế độ nghe, chỉ
có một mình Lâm Bắc Thần mới có thể nghe được.
Chiến thuật Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng cũng đang trên bờ vực bộc phát.
Đây chính là con bài tẩy của Lâm Bắc Thần.
Chiến lực của hắn tại giây phút này tăng vọt tới cảnh giới có thể địch lại võ đạo đại tông sư.
“Ngươi quả nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
Lực lượng cả người màu đỏ nhạt của Bạch Mân Vân quay cuồng.
Thân hình mơ hồ không rõ của nàng chậm rãi bay lên không trung.
Đằng sau lưng Bạch Khâm Vân cũng có một đôi cánh ác ma đỏ nhạt mở ra.
“Thật sự ta không đành lòng giết ngươi, nhưng quyết định của ngươi lại làm cho ta vô cùng thất vọng.”
Giọng nói của nàng dần dần trở nên lạnh lùng chết chóc.
“Ta là niềm hy vọng của cả làng chúng ta, tuyệt đối không thể vì tình cảm cá nhân mà hủy diệt vô số tộc nhân đã hy sinh để tạo ra cơ hội cho ta xuất thế.”
“Lâm Bắc Thần, nếu như ngươi đã đưa ra lựa chọn của mình, vậy thì ta cũng đành phải thực hiện trách nhiệm của bản thân.”
Bạch Khâm Vân dường như đang tự tiến hành thôi miên nói với chính mình. Khí tức uy áp khủng bố đến mức khó có thể hình dung bao trùm thiên địa.
Ầm ầm!
Đỉnh kiếm dưới chân Lâm Bắc Thần chấn động dường như lung lay sắp đổ.
Từng hòn đá từ trên vách núi rơi xuống, chúng nó lăn xuống đập vào vách núi, tiếng vang giữa rừng núi tựa tiếng sấm dữ dội.
Một thanh trường kiếm màu đỏ sậm ngưng kết trong tay Bạch Khâm Vân. “Khư Giới Chi Kiếm, nhất kiếm động tinh hà!”
Cùng với tiếng quát khẽ tràn đầy sức sống, Bạch Khâm Vân cao giọng hô to tên kiếm kỹ, từ trên cao nhìn xuống, một kiếm chém ra.
Lâm Bắc Thần không thèm nghĩ ngợi lập tức hai cánh chấn động, tiếp tục né tránh về sau.
Bề ngoài kiếm quang trong nháy mắt được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Thân hình Lâm Bắc Thần vẽ ra một quỹ đạo tàn ảnh mơ hồ giữa không trung, chỉ với tích tắc hắn đã đi được ngàn mét.
Cùng lúc đó, ánh sáng của lưỡi kiếm màu đỏ sậm bao trùm ập xuống, chém nứt toác kiếm phong mà trước đó hai người từng đứng.
Sau khi hơi dừng lại, âm thanh ầm ầm liên tục truyền đến từ sâu trong lòng
đất.
Kiếm phong khổng lồ như thế vậy mà bị chẻ đôi khúc chính giữa, hóa thành hai bộ phận chậm rãi nghiêng về hai phía đông tây đổ sụp.
Vết rạch chính giữa với tầng ngoài mặt đá mịn màng như gương.
Một kiếm trảm đỉnh núi.
Lâm Bắc Thần nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim hắn đập thình thịch liên hồi.
Mạnh quá đi!
Đây chính là lực lượng cấp bậc Tà Thần sao? Quả nhiên là có uy lực hủy thiên diệt địa.
Hắn tán thưởng một tiếng, cầm mỗi một khẩu K98 không thèm ngắm đã thẳng tay bóp cò.
Pằng!
Trong không khí vang lên một âm thanh nhỏ.
Ầm ầm!
Bạch Mân Vân nhạy bén chuẩn xác bắt được đường đạn, kiếm quang màu đỏ nhạt trong tay chém ra.
Trong tiếng nổ vang, viên đạn do lực lượng ngưng kết thành kia trực tiếp bị chém nát.
Năng lượng loạn lưu nổ tung chấn động sương mù màu đỏ nhạt lượn lờ quanh người nàng.
Thân hình xinh đẹp linh lung kia như ẩn như hiện.
Tuy nhiên dù chịu một kích chính diện của K98 thì Bạch Khâm Vân cũng chỉ bị đẩy lùi ra sau tầm khoảng cách ba bốn mét mà thôi. Không khác lắm so với suy đoán của Lâm Bắc Thần.
Cái gọi là giới hạn công kích của Song Thủ Kiếm Ấn K98 đã không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho tà thần cấp bậc như Bạch Khâm Vân nữa, đương nhiên, nếu như viên đạn không bị cản lại mà trực tiếp bắn vào trên thân thể mà nói, hiệu quả ra sao tạm thời vẫn chưa thể phán đoán được.
“Chiêu thức Song Thủ Kiếm Ấn của tên bạch kiểm nhà ngươi đúng là rất cường đại.”
Bạch Khâm Vân nói xong, kiếm quang màu đỏ nhạt trong tay lần thứ hai ngưng tụ uy áp, chậm rãi giơ lên.
Lúc này đây, hào quang của kiếm quang càng thêm rực rỡ. Thân kiếm hơi chấn động.
“Khư Giới Chi Kiếm, Kiếm Hoang Tiêu Sát!”
Khi một kiếm của nàng chém xuống, kiếm quang không ngừng phân hóa, giống như hình quạt liên tục bắn ra phạm vi công kích về phía trước, rõ ràng là một kiếm chém ra nhưng mà kiếm quang lại rơi xuống với góc cạnh bốn mươi lăm độ, còn trong phạm vi ngàn mét...