Kiếm Tuyết Vô Danh quả nhiên chột dạ nên im lặng trong giây lát, sau đó nàng gửi qua một tin: “Ngươi thật là một thiên tài.”
Lâm Bắc Thần nhất thời dương dương tự đắc, chỉ bằng trí khôn hai đời của ta, nhìn thấu cái này không phải quá dễ sao?
“Ngươi biết quá nhiều.”
Kiếm Tuyết Vô Danh lại gửi một tin tới: “Đây là cuộc sống riêng của Kiếm Chi Chủ Quân đại thần, là bí mật của thần đạo...nếu ngươi dám tiết lộ ra ngoài một chút xíu thì nhất định phải chết.”
“Ha ha, yên tâm đi.”
Lâm Bắc Thần đắc ý nói: “Ta cũng không ngốc.”
Ngừng một chút, hắn lại hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào rồi, Kiếm Chi Chủ Quân đại thần kết thúc bế quan rồi à? Ta đã đến Triều Huy đại thành rồi, xem như đã đến khu phụng sự tín hiệu dưới quyền của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, nếu hoạ đến có thể giúp ta giải quyết không?”
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: “Cái này phải phân tích vấn đề cụ thể...” Lâm Bắc Thần: “???”
Còn muốn phân tích vấn đề? Tại sao cứ cảm thấy Kiếm Chi Chủ Quân đại thần kết thúc bế quan xong lại càng ngày càng yếu thế?
“Tình hình bây giờ đã thay đổi, Thiên Thảo Hành Tinh Vệ làm náo loạn thần đạo, kết giao với tà thần, làm tín ngưỡng hạ giới hỗn loạn, nếu không xử lý tốt sẽ dễ dẫn đến sụp đổ tín ngưỡng... chuyện không phải tuỳ tiện hạ một thần dụ xuống bình định lập lại trật tự là xong.”
“Thần linh thường xuyên hạ thần dụ, nếu có hiện tượng tự mâu thuẫn, hệ thống sẽ hỗn loạn, dẫn đến các tín đồ hoang mang, thần đạo sụp đổ, nó cũng sẽ dẫn đến tình trạng xét cấp bậc bị hạ xuống trong hệ thống tín ngưỡng chính thống của các vị thần, địa bàn sẽ thu nhỏ, sẽ dẫn đến việc xếp cấp bậc của thần điện bị hạ xuống, ngọn lửa tín ngưỡng bị dập tắt.”
“Tóm lại mọi chuyện rất phức tạp, đây cũng chính là lý do tại sao Kiếm Chi Chủ Quân đại thần chưa từng hạ xuống lôi đình chi nộ, trực tiếp trừng phạt đám loạn thần tặc tử Thiên Thảo thần điện.”
Kiếm Tuyết Vô Danh nói liên miên, giải thích rất nhiều, Lâm Bắc Thần nghe xong chỉ cảm thấy đau đầu, làm thần cũng bức bối như vậy sao?
“Ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc có ý gì?” Hắn không nhịn được hỏi.
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: “Bây giờ ở trong Triều Huy đại thành có hai sức mạnh tín ngưỡng thần đạo dây dưa không rõ, cho nên Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ khó mà giải quyết được, bây giờ cần sự giúp đỡ của ngươi, chỉ cần bảo các tín đồ chân chính của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ giành lại quyền kiểm soát Triều Huy thần điện, Chủ Quân miện hạ sẽ là chỗ dựa cho ngươi.”
Ồ?
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm, chuyện này... Nói khó cũng không khó, bảo tín đồ chân chính của Kiếm Chi Chủ Quân giành lại quyền kiểm soát Triều Huy thần điện một lần nữa? Chẳng phải là Vọng Nguyệt đại giáo chủ sao?
Lát nữa ta không phải sẽ đi thần điện bái kiến đại giáo chủ sao? Thuận tay giải quyết luôn.
Chỉ cần làm thịt những kẻ hãm hại Vọng Nguyệt đại giáo chủ, sau đó để Vọng Nguyệt đại giáo chủ làm chưởng giáo của Triều Huy thần điện chẳng phải mọi chuyện sẽ xong xuôi sao, náo loạn nhiều cũng không sao, dù sao chỉ cần Vọng Nguyệt đại giáo chủ kiểm soát lại thần điện, Kiếm Chi Chủ Quân sẽ là chỗ dựa tẩy trắng cho hắn , đến lúc đó ai còn dám chất vấn?
Ha ha ha ha.
“OK.” Hắn trả lời tin nhắn, kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó thuận tay mở ra mạng lưới Chân Ái
Tin tin tin!
Một loạt tin nhắn hiện ra.
“Con chó điên, ngươi còn sống không hả?”
“Ta thấy ngươi rút Hải Thần Chi Lệnh ra, ngươi đã đưa ra yêu cầu gì với Hải tộc?”
“Mau đăng thêm mấy hình sói con lên đây, ta có hơi nhớ chúng rồi.”
“Hay là thương lượng một chút, ngươi cho ta một con sói nhỏ, ta đưa ngươi một khối Hải Thần Chi Lệnh, sao hả?”
“Hết cách, ta thích sờ những thứ có lông.”
“Không được sao? Hay hai khối? Ba khối? Bốn khối, bốn khối Hải Thần Chi Lệnh, không thể nhiều hơn nữa.”
“Còn không được sao? Cái tên chó săn nhà ngươi, ngươi cũng tham vọng lớn đấy, vậy thôi đi, ta thân là Ngũ Hải Chi Chủ, tối cao vô thượng, Hải Thần Chi Lệnh cũng không thể tuỳ tiện cho người khác, không thể làm chuyện trẻ con được...”
Nhìn tới đây, Lâm Bắc Thần trực tiếp trợn tròn mắt. ???
Con mẹ nó, ta mới mấy ngày không nhìn điện thoại mà như đã lỡ mất mấy trăm triệu? Bốn khối Hải Thần Chi Lệnh?
A a a a a a.
Đừng nói lấy một con sói con đổi bốn khối Hải Thần Chi Lệnh, cho dù cho luôn cả hai con lấy một khối Hải Thần Chi Lệnh thì cũng đáng, Lâm Bắc Thần cảm thấy tim muốn ngừng đập.
“Có ở đó không? Hải Thần? Hải Thần bệ hạ vĩ đại? Ngũ Hải Chi Chủ?”
“Về việc đổi sói con lấy Hải Thần Chi Lệnh, ta cảm thấy có thể thương lượng một chút.”
“Rảnh không vậy?”
Lâm Bắc Thần gửi liên tiếp mấy tin nhắn, nhưng vẫn không nhận được phản hồi, hơn nữa trên mạng lưới Chân Ái có chức năng có thể nhìn thấy đối phương ‘đã đọc’ hoặc là ‘chưa đọc’.
Màn hình hiển thị bên kia đang ngoại tuyến, tin nhắn cũng chưa đọc. Lâm Bắc Thần hậm hực đóng điện thoại lại.
Haizz, hối hận rồi, lần sau nhất định phải nhìn điện thoại nhiều hơn, đây đúng là bài học xương máu, nếu như có được bốn khối Hải Thần Chi Lệnh, bây giờ có thể trực tiếp bảo Tây Hải Đình giáo hoàng quỳ xuống gọi hắn là cha.
Quá sai mà!
Xe ngựa từ từ đi về phía trước.
Buổi chiều, trên đường phố càng náo nhiệt hơn, Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, sau khi trở về trước tiên phải tải mấy bức ảnh cùng video của Tiểu Nhị và Tiểu Tam lên mạng lưới Chân Ái để dụ dỗ Hải Thần một chút, có lẽ cơ hội sẽ quay trở lại.
Đang nghĩ thì đột nhiên kêu yếu ớt nức nở chợt vụt qua tai hắn, Lâm Bắc Thần bật dậy, âm thanh này có chút quên, đây là lần thứ hai hắn nghe được trong ngày hôm nay.
“Lão Cung, dừng xe.” Lâm Bắc Thần nói xong, lập tức mở cửa xe ra, bay ra ngoài.
Vù!
Hắn trực tiếp phi thẳng lên, đáp xuống một tòa nhà nhỏ bên cạnh, đưa mắt nhìn một chút, nhìn thấy vài bóng người từ xa đang bay về phía một con hẻm nhỏ vắng vẻ, tốc độ cực nhanh, nhìn một cái đã biết là cao thủ cảnh giới võ sư.