Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 923 - Chương 923: Lại Đến Rồi

Chương 923: Lại đến rồi

“Ta đi mua ít quýt, các ngươi ở đây chờ ta.” Lâm Bắc Thần nói một câu, sau đó thi triển thân pháp, phóng về phía con hẻm nhỏ đó như chớp.

“Thiếu gia, thiếu gia?” Vương Trung vung tay lên hô to, nhưng vừa đảo mắt đã không thấy Lâm Bắc Thần nữa.

Trong xe ngựa, Thiến Thiến và Thiên Thiên nhìn nhau.

Khoảnh khắc tiếp theo...

“A a, á...”

Hai người đồng loạt phát ra tiếng rên rỉ làm người khác đỏ mặt, họ cảm thấy một năng lượng mạnh mẽ đang rót vào cơ thể.

A....

Lại tới.

...

Không sai, Lâm Bắc Thần lại bật điểm phát WIFI, kết nối hai tiểu tỳ nữ.

Cách đây không lâu, hắn mới trêu phải cái tên phế vật Tiền Tam Tỉnh kia, có lẽ bây giờ đối phương đang nghĩ cách trả thù, nếu như hắn ở đây đương nhiên không sợ gì, nhưng bây giờ hắn có việc phải làm, cho nên làm hai tỳ nữ mạnh mẽ hơn đã rồi nói sau.

Lỡ đâu Tiền Tam Tỉnh thật sự dẫn người đến báo thù, đoán chừng một mình Thiến Thiến cũng có thể đập vỡ được cái đầu chó hắn.

Một trang viên tinh xảo ven sông, tên là Phù Vân Tiểu Cư, có diện tích không lớn không nhỏ, vào mùa đông cũng có nhiều cây xanh, phong cảnh hấp dẫn mê người, một hàng lính canh mặc đồng phục đứng ở cửa, ánh mắt dũng mãnh hung tợn, được trang bị vũ khí đầy đủ, trang viên được canh phòng nghiêm ngặt.

Bốn người ăn mặc có vẻ bình thường, mang theo một cái túi đen đang giãy giụa, từ xa chạy tới trước cửa trang viên mà không hề báo trước, thị vệ hai bên mở cửa, bốn người xông vào.

Ầm!

Cánh cửa lại đóng lại, bọn hộ vệ tuần tra đảo mắt cảnh giác nhìn bốn phía, khu này là khu vực giàu có của thành thứ ba, người đi đường cực ít.

Bốn người bước vào trang viên, chạy ngang qua tiền viện đi tới trong đại sảnh của trang viên, trong đại sảnh bài trí đơn giản theo phong cách cổ xưa, mùi trà lượn lờ, năm sáu người đang ngồi chờ ở đó.

“Người đưa tới chưa?” Một thanh niên mặc áo choàng màu vàng tươi, đặt chén trà xuống, đứng dậy hỏi.

“Hồi bẩm thiếu gia, đã đưa tới rồi ạ.”

Một trong bốn cao thủ vội vàng khom người cung kính nói, ba người bên cạnh mở chiếc túi màu đen ra, hai thiếu nữ ôm chặc nhau từ trong túi lăn ra ngoài, một tiểu loli xinh đẹp buộc đuôi ngựa với đôi mắt to cùng một thiếu nữ thân hình bốc lửa, ngũ quan đoan chính.

Lăn trên đất mà vẫn ôm nhau, té choáng váng đầu óc.

“Sao lại có hai người?” Thiếu niên mặc áo choàng vàng, trên trán có ngọc bội hơi kinh hãi, năm người trạc tuổi khác ngồi trên ghế cũng nhìn sang.

“Khi bọn ta ra tay, tiểu nha đầu này cứ giữ chặt mục tiêu không buông, làm những người xung quanh dòm ngó cho nên đành phải đưa nàng đi theo.” Cao thủ sợ hãi nói.

Thiếu niên áo choàng màu vàng cau mày, xua tay nói: “Lui ra.”

“Vâng.” Bốn tên cao thủ cấp đại võ sư lui ra ngoài sảnh.

“Các ngươi...là ai?” Thiếu nữ cao lớn đứng lên, nàng cũng sợ run lẩy bẩy, nhưng vẻ mặt cũng rất kiên cường, đứng chắn trước tiểu loli buộc đuôi ngựa, nói: “Ban ngày ban mặt, các ngươi dám bắt cóc học viên à? Các ngươi... đây là phạm pháp.”

Trên mặt thiếu niên áo choàng màu vàng hiện lên một tia giễu cợt, quay đầu nhìn những người khác.

“Ha ha ha ha, phạm pháp? Chúng ta chính là pháp luật mà.” Tiếng cười vang vọng đại sảnh.

Mấy tên thiếu niên giống như đang nghe chuyện buồn cười nhất thế giới vậy. “Cười cái gì vậy? Các ngươi biết đang bắt cóc ai không hả?”

Liễu Thắng Nam cao lớn mắt trợn tròn, che chở Lữ Linh Tâm, quát mắng: “Nàng là con gái của đại nhân Lữ Văn Viễn của cục quân sự, các ngươi dám bắt cóc nàng, không sợ chết sao?”

“Ha ha ha ha...”

“Sợ, sợ quá à.” Đám thiếu niên trong đại sảnh phá lên cười.

Thiếu niên mặc áo choàng màu vàng cười ha ha mấy tiếng nói: “Vậy ngươi có biết bổn công tử là ai không?”

Liễu Thắng Nam đứng trước mặt Lữ Linh Tâm, giận dữ hỏi: “Tên hạ lưu ngươi là ai hả?”

“Ta họ Lương, là Lương Tử Thân.”

Thiếu niên mặc áo choàng màu vàng cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Cha ta là Lương Viễn Đạo, nếu như ngươi không biết ta, vậy thì tên lão bất tử này chắc các ngươi đã từng nghe qua rồi chứ?”

Gương mặt trẻ trung và xinh xắn của Liễu Thắng Nam bỗng chốc tái đi.

Lương Viễn Đạo!!

Đây là tên của đương kim chủ Phong Ngữ Hành tỉnh, nói cách khác, cái tên thiếu niên Lương Tử Thân trước mặt này chính là tiểu tỉnh chủ.

“Các ngươi... các ngươi.. tại sao...” Liễu Thắng Nam nghiến răng nghiến lợi nói.

Lương Tử Thân vừa chỉ vào những người khác trong đại sảnh, vừa nói: “Đừng gấp, đừng kích động, ha ha ha, để ta từ từ giới thiệu cho các ngươi...vị này là cháu trai của sở trưởng sở hành chính Tiền Tam Tỉnh, vị này là nhị công tử của sở trưởng Khúc sở giáo dục, vị này là tiểu công tử của Chương sở trưởng cảnh vụ sở, còn đây là đệ đệ của đại quản gia Tôn thúc thúc của tỉnh chủ phủ... ha ha ha, tiểu nha đầu, nhớ chưa?”

Toàn bộ trong đại sảnh đều là đám quý tộc công tử, trong lòng Liễu Thắng Nam u ám, nàng còn muốn nói gì đó.

“Thắng Nam tỷ.”

Tiểu loli tóc đuôi ngựa Lữ Linh Tâm nắm tay nàng, lắc đầu một cái, sau đó nhìn về phía đám người Lương Tử Thân, nói: “Lương thiếu chủ, các ngươi bắt cóc ta, trưởng bối nhà các ngươi chắc chưa biết đúng chứ?”

Nụ cười của đám người Lương Tử Thân hơi cứng lại.

Lữ Linh Tâm lại nói: “Nếu như ta đoán không lầm thì mục tiêu của các ngươi chính là Thiên Mã Lưu Tinh Tí trong tay anh rể ta đúng không?”

“Hả?”

Lương Tử Thân kinh ngạc nói: “Ngươi cũng thông minh đấy, không sai, chỉ cần Dương Trầm Chu giao ra bản vẽ Thiên Mã Lưu Tinh Tí thì bọn ta sẽ thả các ngươi về.”

Bình Luận (0)
Comment