Lữ Linh Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Như này đi, các ngươi bắt ta, nhất định phải có người báo tin, để cho Thắng Nam tỷ đưa tin thay các ngươi đi, lời nàng nói, cha mẹ cùng anh rể ta nhất định tin.”
“Không, ta không đi.” Liễu Thắng Nam mặc dù sợ run nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Ta muốn ở cùng với ngươi, bảo vệ ngươi.”
Lữ Linh Tâm còn muốn nói gì đó nhưng đám người Lương Tử Thân lại phá lên cười.
“Tiểu nha đầu thật là thông minh, nhưng ngươi có cảm thấy ngươi có thể sống mà rời đi được không khi đã nhìn thấy được mặt của bọn ta?” Tiền Vưu Dũng đứng lên, cười thích thú nói.
“Không sai, tranh vẽ bọn ta muốn, người, bọn ta cũng muốn, ha ha ha...”
Tôn Nhân Dũng nhìn Lữ Linh Tâm cùng Thắng Nam, trong mắt lóe lên từng tia ham muốn, tiểu loli Lữ Linh Tâm có cái khí chất cùng vẻ bề ngoài làm nội tâm của đám nam nhân điên cuồng, còn Liễu Thắng Nam mặc dù thân hình cao lớn vượt trội, nhưng chân lại dài eo lại thon, dậy thì rất đúng lúc, mặt mũi tuy không xinh đẹp nhưng cũng ở mức coi được.
Hai thiếu nữ này đối với đám nam nhân trong đại sảnh mà nói, thật sự giống như mồi ngon mật ngọt, chưa kể trong kế hoạch của bọn họ cũng không định để cho con tin sống sót trở về, cứ coi như trước đó có ý định nhân từ nhưng sau khi nhìn thấy dung mạo của hai thiếu nữ này thì tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Các ngươi...” Lữ Linh Tâm vốn cũng bình tĩnh, bây giờ cũng hoảng sợ, cho dù nàng có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi mà thôi.
“Không biết nên cởi bộ đồ nào trên người ngươi xuống làm tín vật gửi qua để vị anh rể chó điên của ngươi tin nhỉ?” Lương Tử Thân hơi liếm môi, nhìn Lữ Linh Tâm từ trên xuống dưới, bắt được dáng vẻ sợ hãi run rẩy của thiếu nữ, hắn hưng phấn cười một tiếng, nói: “Ta đoán chắc phải cởi đồ lót của ngươi đấy, ha ha ha ha, ngươi cảm thấy ta đoán có đúng không?”
“Các ngươi không được qua đây.” Liễu Thắng Nam tức giận hét lên, đứng trước mặt bạn thân của mình, nói: “Các ngươi...có chuyện gì thì nhắm vào ta, không được làm Tiểu Tâm Tâm bị thương...”
“Ha ha ha...”
“Đủ rồi.”
“Ta thích cái này.”
Đám công tử khác đều phá lên cười, hai thiếu nữ không ngừng lùi lại, trong mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Ngay lúc này, một thiếu niên mặc áo trắng chậm rãi từ bên ngoài đi vào, hắn nhẹ nhàng vỗ vai hai thiếu nữ, trong lòng bàn tay có một loại ấm áp, làm hai thiếu nữ cảm thấy trong lòng thư giãn một chút.
“Hả? Ngươi là ai, sao có thể vào được đây?” Lương Tử Thân sững sờ nói.
Thiếu niên áo trắng có khuôn mặt anh tuấn như yêu, cười nhạt một tiếng, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng, nói: “Không biết nên cắt bộ phận nào trên người ngươi trước để ngươi hét lên như chó hoang, hối hận vì cha mẹ đã sinh ra mình đây?”
“Đại ca ca, là ngươi sao?” Tiểu loli tóc đuôi ngựa ngạc nhiên nhìn Lâm Bắc Thần.
“Là tên háo... ách, ca ca?” Đôi môi đỏ mọng của Liễu Thắng Nam mở to, dường như có thể nhét vừa một quả trứng vịt, tên này không phải là hôm nay đã gặp một lần rồi sao, cái tên háo sắc mượn cớ quyên tiền để trêu ghẹo Tiểu Tâm Tâm?
Tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cùng một phe với bọn người Lương Tử Thân? Nhưng cũng không đúng, nghe bọn hắn nói thì dường như không quen biết nhau.
“Người đâu.” Sắc mặt của Lương Tử Thân âm u, từ xưa tới nay ở Triều Huy đại thành, chưa ai dám nói với hắn như thế.
“Bắt hắn lại cho ta.” Lương Tử Thân quát to, không khí đột nhiên yên tĩnh.
“Kiệt kiệt kiệt...”
Hai tay Lâm Bắc Thần tách ra năm ngón, giơ tay lên búi mái tóc đen dày thành một búi, lạch cạch một tiếng, đốt một viên Phù Dung Vương, hít một hơi, sau đó như bị thần kinh ngửa mặt lên trời cười to nói: “Đừng gọi, ngươi có gọi rách cổ cũng không ai tới đâu, ha ha ha ha!”
Đám người Lương Tử Thân lập tức hiện ra vẻ quái dị, hình như có gì đó không đúng lắm, câu này bình thường bọn hắn cũng hay nói với những tiểu cô nương xinh đẹp có chết cũng không đi theo bọn hắn.
Bây giờ có người lại nói những lời như vậy với bọn hắn, cảm giác... Như bị trêu ghẹo.
“Tự tìm đường chết.” Tôn Nhân Dũng tu vi cảnh giới võ sư cấp bốn kiềm chế, cười lạnh một tiếng, giống như mãnh hổ đánh tới.
“Hổ Tiếu Cửu Thiên.” Hắn hét lớn.
“Tiếu cái đầu ngươi... Cút.”
Vút!
Lâm Bắc Thần vung tay lên, một luồng sáng bạc từ dưới cổ tay hắn bắn ra. Ưng Yến Song Phi ám tiễn.
Ong ong ong!
Âm thanh rung động tần số cao của đuôi mũi tên vang lên. “A...”
Tiếng la hét thảm thiết vang lên, đệ đệ của đại quản gia thành chủ phủ này trực tiếp bị Ưng tiễn bắn vào lòng bàn tay, cả người bay ngược ra ngoài đóng vào trên vách tường, đuôi mũi tên rung không ngừng, máu từ lòng bàn tay chảy xuống.
“A a a, cứu ta...” Tôn Nhân Dũng rú lên thảm thiết.
Vù!
Ong ong ong.
Vù!
Ong ong ong.
Lâm Bắc Thần bắn liên tiếp ba mũi tên, hai tay cùng mắt cá chân của Tôn Nhân Dũng đều bị mũi tên xuyên thủng, đóng hắn vào tường thành hình chữ ‘大’, tiếng thét như heo chọt tiết vang lên, máu chảy dài trên bức tường trắng.
Máu chảy quanh co, uốn éo tựa nhưu một bức tranh thuỷ mặc màu đỏ.
“Ồn ào quá.” Lâm Bắc Thần mở miệng, chậm rãi phun ra một làn khói thuốc, ban đầu muốn biểu diễn tuyệt kỹ vòng khói, nhưng lại thất bại, trong lòng tức giận, nói: “Ngươi còn hét nữa ta sẽ bắn một mũi tên vào miệng ngươi.”
“A a a...” Tôn Nhân Dũng kinh hãi ngậm miệng.
Bởi vì đau đớn nên khuôn mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, nước mắt chảy ròng ròng.
“Ngươi... To gan.” Tiền Vưu Dũng nổi giận nói: “Ngươi là ai, ngươi có biết mình đang làm gì không hả?”
“Không biết.” Lâm Bắc Thần vừa nói vừa giơ mấy mũi tên lên: “Ngươi nói cho ta biết đi.”
Vù vù vù!
Tiền Vưu Dũng lập tức cũng bị ‘treo’ trên tường.
“A a a a, ngươi...”
Hắn thét lên, nói: “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, Tiền gia bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...”
“Tiền gia?”
Lâm Bắc Thần sáng mắt lên: “Ngươi cũng họ Tiền? Tiền Tam Tỉnh của hành chính sở ngươi biết không?”