Tiền Vưu Dũng lạnh lùng nói: “Đó là em họ của ta, ha ha ha, bây giờ ngươi biết sợ rồi sao...”
Vù!
Một mũi tên bắn thẳng vào miệng hắn.
“Giờ ta ghét nhất họ Tiền.” Lâm Bắc Thần hung hăng nói: “Một đám khốn nạn có địa vị cao ta không chấp, vậy mà dám ném người của ta ra khỏi đại sảnh, tất cả đều phải chết cho ta...”
“Ô ô ô...”
Đồng tử của Tiền Vưu Dũng giãn ra, miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp như dã thú, sau đó biến thành tiêu bản trên tường.
Hai người tiểu loli tóc đuôi ngựa Lữ Linh Tâm cùng thiếu nữ Liễu Thắng Nam đều vô cùng kinh sợ khi thấy điều này, không ngờ một người cùng tuổi với khuôn mặt anh tuấn như yêu này lại xuất thủ tàn nhẫn và dứt khoát như vậy, hai thiếu nữ lặng lẽ lui ra sau.
Nhìn thấy ba người Lương Tử Thân vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, Liễu Thắng Nam thấp giọng nói: “Tiểu Tâm Tâm, tại sao ba tên khốn kiếp kia không chạy trốn?”
Lữ Linh Tâm cố nén chấn động trong lòng, đoán: “Xem ra...ừm, có thể ... có lẽ là bị uy áp của huyền khí khoá chặt rồi.”
“Ba tên khốn kiếp kia chắc cũng là võ sư, chỉ có võ đạo tông sư mới có thể cầm chân bọn họ, chẳng lẽ tên háo...ca ca này lại là một võ đạo tông sư? Không thể nào, còn trẻ như vậy cơ mà? Thiếu nữ bốc lửa Liễu Thắng Nam khó tin nói.
Lữ Linh Tâm thông minh nói: “Có thể đại ca ca nhìn còn trẻ nhưng thật ra...”
“Nhưng thật ra là một lão yêu quái sống mấy trăm năm?” Ánh mắt của Liễu Thắng Nam sáng lên.
Cái này có thể lắm.
“Nói bậy cái gì đấy.”
Lâm Bắc Thần quay đầu lại nói: “Ta năm nay mới mười lăm tuổi, chỉ lớn hơn các ngươi một hai tuổi thôi, chúng ta đồng trang lứa, một điểm rất quan trọng nữa... Ta giờ vẫn còn là xử nam.”
Hai thiếu nữ nghe được nửa câu đầu, khuôn mặt xinh đẹp như quả trứng ngỗng tràn đầy kinh ngạc, nhưng nghe xong ‘điểm rất quan trọng’, nhất thời mặt mày đỏ bừng, thượng thùng xì một tiếng.
“Ha ha ha ha...”
Lâm Bắc Thần dương dương tự đắc nói: “Võ đạo tông sư là cái gì, võ đạo đại tông sư ta cũng đã giết rồi... Lâm Bắc Thần ta nổi danh Vân Mộng, tên truyền bốn phương...”
“Ngươi là Lâm Bắc Thần?” Lương Tử Thân đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
“Ừ?” Lâm Bắc Thần nhìn tiểu thiếu gia thành chủ phủ này, nhướng mày, vui mừng nói: “Ngươi biết ta à?”
Nhìn xem, phong sát có ích gì chứ, người ưu tú như ta giống như đom đóm trong bóng tối vậy, luôn có người biết uy danh của ta, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của Lương Tử Thân cũng không quá xấu xí, cả người nhìn đều cảm thấy thân thiện hơn hẳn.
“Ngươi là con trai duy nhất của Chiến Thiên Hầu, Lâm Cận Nam, công tử quần là áo lụa bật nhất Vân Mộng thành, nổi danh là Tịnh Nhai Hổ, bắt nạt nam nữ, ức hiếp thành thị, du thủ du thực, không chuyện ác nào không làm...” Lương Tử Thân nói to.
Nụ cười trên mặt Lâm Bắc Thần dần trở nên cứng lại, còn biểu cảm của hai thiếu nữ Lữ Linh Tâm cùng Liễu Thắng Nam cũng vô cùng quái dị.
“Quả nhiên là một sắc lang ca ca.” Trong lòng Liễu Thắng Nam nghĩ.
“Câm miệng.” Lâm Bắc Thần tức giận hét lên: “Ngươi biết quá nhiều rồi.”
Vù!
Một mũi tên ở ống tay áo trực tiếp ‘treo’ Lương Tử Thân vào vách tường, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Cái con chó này, cái gì nên nói thì không nói lại đi nói thứ gì đâu, sao giờ trông hắn có thể xấu xí dữ tợn như vậy nhỉ? Thật kì lạ, ta vừa rồi còn cảm thấy hắn thân thiện? Mắt ta chắc bị mù rồi.
Lâm đại thiếu tức giận nghiến răng.
“A a a a, ta liều mạng với ngươi.” Khúc Thủ Nghĩa gầm lên một tiếng, điên cuồng nhào tới.
“Đi chết đi.”
Lâm Bắc Thần vốn đang cuồng bạo cũng không có tâm trạng giả vờ, trong lòng vừa động, một luồng lực huyền khí hệ thổ dâng lên trên mặt đất, trực tiếp hất văng Khúc Thủ Nghĩa lên không trung.
Vù vù vù vù!
Bốn mũi tên trong tay áo ‘treo’ hắn lên trên tường.
Bịch!
Còn lại Trương Nhược Minh trực tiếp quỳ xuống đất.
“Lâm công tử, bỏ qua cho ta...”
Vị tiểu công tử của sở trưởng cảnh vụ sở khổ sở cầu xin, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị ép vào góc tường.
“Ai bảo ngươi quỳ?” Lâm Bắc Thần mắng: “Ngươi cũng xứng quỳ trước mặt ta à?”
Trương Nhược Minh sững sờ, quỳ mà cũng phải xứng hay không sao?
“Mọi người đều là công tử quần là áo lụa, chúng ta...” Trương Nhược Minh cười nịnh nọt.
“Câm miệng.”
Lâm Bắc Thần giận dữ hét: “Các ngươi cũng xứng được gọi là công tử à, ta thật sự xấu hổ khi cùng một loại với các ngươi đấy... Treo lên cho ta.”
Vù!
Trương Nhược Minh cũng bị ‘treo’ ở trên vách tường. Lúc này, bên ngoài rốt cục có tiếng bước chân truyền đến. “Có người đột nhập vào trang viên.”
“Đi vào giết, cứu công tử.”
“Không được để chúng chạy...”
Có một tiếng hét vang lên, đám công tử bị ‘treo’ ở trên tường nhất thời vui mừng, viện binh cuối cùng cũng tới rồi.
Lữ Linh Tâm tóc đuôi ngựa cùng thiếu nữ Liễu Thắng Nam thân hình bốc lửa đều đồng thời căng thẳng, quân tiếp viện của đối thủ đang đến, phải làm gì đây?
“Háo...ca ca, chạy mau.”
Liễu Thắng Nam không nhịn được nhắc nhở: “Nếu không chạy trốn thì không kịp đâu.”
Lâm Bắc Thần vỗ ngực cười nói: “Không cần chạy, ca ca bảo vệ các ngươi.”
Liễu Thắng Nam hai mắt trợn tròn, nhưng suy nghĩ một chút, dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng mình, định trách mắng mấy câu nhưng lại thôi.