Lữ Linh Tâm đã bình tĩnh lại rất nhiều, nàng nhìn ra Lâm Bắc Thần đang cố tình chờ quân tiếp viện của đối phương đến, hắn thật sự rất mạnh, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Lâm Bắc Thần? Hình như đã nghe cái tên này ở đâu đó, Lữ Linh Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhất thời không nghĩ ra, nhưng đại ca ca tuấn mỹ này, trên đường phố góp mười miếng kim tệ, sau đó lại mạo hiểm tới cứu nàng, nhất định không phải là người thèm muốn mỹ nhân.
Bởi vì nàng có thể cảm nhận được, đại ca ca nhìn thì có vẻ không đứng đắn, nhưng ánh mắt lại rất trong suốt, hoàn toàn khác với đám người Lương Tử Thân.
Mấy trăm tên hộ vệ tư nhân vọt vào trong sân, bao vây toàn bộ đại sảnh.
Một nam tử trung niên đi đầu mặc trường bào màu xanh lá, râu dài đen nhánh, mặt mày như đồ đan, khí thế cường hãn, năng lượng huyền khí không hề yếu ớt, đã mơ hồ đạt tới cảnh giới võ giả tông sư, ánh mắt quét qua đại sảnh, nghiêm nghị quát to:
“Cuồng đồ ở đâu tới, dám đả thương tiểu thành chủ, còn không khoanh tay chịu trói...”
Lời còn chưa dứt.
Vù!
Một mũi tên bay xuyên không khí, trúng vào đùi Lương Tử Thân.
“A a a a...” Lương Tử Thân hét lên như heo bị chọc tiết, cả người co quắp lại.
“Ngươi nói một câu, ta bắn một lần.” Lâm Bắc Thần nhìn nam tử mặc áo xanh, mỉm cười vô cùng ấm áp nói: “Vì thế ta khuyến khích ngươi nói nhiều hơn đấy.”
Vẻ mặt của nam tử trung niên lập tức trở nên cứng lại.
“Du Vạn, tên phế vật nhà ngươi, mẹ nó đừng có nói nhảm nữa, mau cứu ta.” Lương Tử Thân hét lên.
Nam tử trung niên tên Du Vạn lạnh lùng, thân hình thoắt một cái, dư ảnh giống như một bóng ma, lập tức lướt qua khoảng cách 20 mét, đi tới chỗ Lâm Bắc Thần, trên ngón tay cái loé lên ánh sáng màu ngọc bích, hướng về phía mi tâm của Lâm Bắc Thần nhấn xuống.
Tốc độ cực nhanh, giống như một bóng ma. “Ngọc Quyết Phá Thiên Chỉ!”
Ông ta thấy Lâm Bắc Thần không phản ứng, không né tránh thì vui mừng, sát khí tràn ngập, tuy nhiên ngay khi ngón tay sắp ấn vào mi tâm Lâm Bắc Thần...
Bùm!
Một đòn nặng nề giáng xuống bụng dưới của ông ta.
“Cách...”
Đồng tử của ông ta đột nhiên co lại, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ không rõ ràng, sau đó ngọc sắc trên ngón tay biến mất, chiêu thức tan biến, thân hình ông ta cong lại giống như một con tôm, nước miếng hoà với máu tươi từ khoé miệng chảy xuống không ngừng.
Từ lúc nào? Tại sao... Ta lại bị đánh trúng? Thiếu niên này... tại sao... Sức mạnh lại lớn như vậy! Kèm theo sự kinh ngạc to lớn, thân thể ông ta xụi lơ giống như bùn nhão, chậm rãi ngã xuống đất.
Lâm Bắc Thần thu hồi nắm đấm, hắn lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, lau chùi tay.
“Phế vật.” Hai từ đầy khinh thường cùng giễu cợt phát ra trong cổ họng Lâm đại thiếu.
Chẳng trách nhiều nhân vật phản diện đều thích dùng hai từ này để giễu cợt nhân vật chính, hoá ra nó thật sự rất thoải mái.
“Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?” Thân thể Du Vạn co quắp lại, cố gắng muốn vận chuyển huyền khí, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra dưới cú đấm của thiếu niên này, huyền khí cấp võ đạo tông sư của ông ta đã hoàn toàn bị đánh tan, nhất thời không thể tụ lại, trong lòng càng thêm kinh hãi, sức mạnh của thiếu niên này thật sự quá đáng sợ.
“Muốn biết à?”
Lâm Bắc Thần giẫm lên mặt ông ta nói: “Không nói cho ngươi biết đâu.” Du Vạn: “???”
Đám người Lương Tử Thân đang bị ‘treo’ trên tường, nhìn thấy cảnh này liền lập tức ngẩn ra.
Du Vạn chính là hộ vệ mà phủ thành chủ phái đến cho hắn, là một võ đạo tông sư thứ thiệt, nhưng lại bị một quyền đánh phế?
Sự hoảng loạn và hối hận to lớn hoàn toàn lấn át họ, sớm biết thiếu niên này có sức mạnh kinh khủng như vậy thì lúc hắn tiến vào sẽ quỳ xuống ngay lập tức, dù sao thân là những tên công tử bột bọn họ cũng không biết xấu hổ là gì.
“Các ngươi nghe rõ cho ta.” Lâm Bắc Thần nhìn mấy trăm người trước mặt, nói: “Các ngươi đã bị ta bao vây rồi...”
Đám người: “???”
“Các ngươi có thể giữ im lặng, nhũng mọi lời nói của các ngươi... Phi, lại nhầm rồi.”
“Ai không muốn chết thì giao nộp tất cả số tiền các ngươi có đây, một đồng cũng không được phép giữ lại, binh khí cũng giao ra, sau đó cởi quần áo ra, một tay ôm đầu, một tay túm gót chân, đứng trong góc tường xếp hàng... Nếu không đừng trách ta đại khai sát giới.”
Lâm Bắc Thần hét vào mặt hơn một trăm chiến binh trong sân, cảnh tượng thật quái dị.
Lữ Linh Tâm: “???”
Liễu Thắng Nam: “???”
Không khí bỗng trở nên yên ắng.
Lương Tử Thân đột nhiên hét lên: “Đám ngu xuẩn các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cởi đồ hết đồ ra cho ta.”
“Mau cởi, ai không cởi, trở về ta giết chết.”
Mấy người Trương Nhược Minh cùng Tôn Nhân Dũng cũng phản ứng, đồng thời la hét, những lời như vậy, bọn chúng nói qua quá nhiều lần, nhất định đã quen rồi, mặc dù mục tiêu lần này có hơi khác, nhưng vì để sống, bọn chúng còn hét và uy hiếp ghê hơn so với những lời dùng để uy hiếp các thiếu nữ thiếu phụ vô tội.
Lâm Bắc Thần “???”
Đợi đã, cảnh tượng này có chút không đúng lắm, ách... một luồng gió biến thái thô bỉ mạnh mẽ đập vào mặt.
Chuyện gì nhỉ.
Lữ Linh Tâm cùng Liễu Thắng Nam vừa mới bình tĩnh lại, đột nhiên lại có cảm giác như có người cưỡng ép nhét cơm vào miệng.
Các nàng mặt đỏ bừng nói: “Không được cởi, không cho phép cởi...”
Ồ?
Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng phản ứng, đúng rồi, có hai thiếu nữ ở đây mà.
“Đừng cởi đồ lót.” Hắn lớn tiếng nói: “Cái đám lưu manh không biết xấu hổ các ngươi.”