Trong sân, một đám võ sĩ trố mắt nhìn nhau, sau đó không thể làm gì khác hơn đành nuốt nước mắt vào trong, lấy tất cả tiền tài trên người ra để ở cửa đại sảnh, sau đó lại cởi bỏ áo khoác, áo giáp trên người xuống, đôi ủng cũng không bỏ sót, cả người chỉ còn lại quần lót, sau đó một tay ôm đầu, một tay nắm gót chân, đứng ở góc sân.
Cảnh tượng...rất là nguy nga.
Mùa đông gió lạnh thổi qua, một mảnh lông chân đen thùi lùi đung đưa trong gió.
Lâm Bắc Thần không kiềm được mặt mày hớn hở khi nhìn đống tiền vàng, bạc chất đống ở cửa đại sảnh, đoán sơ lược thì tổng cộng ít nhất cũng có mấy ngàn kim tệ, những tên võ sĩ tư nhân này đều giàu có như vậy sao?
Còn các chiến binh đầu tường thành lại cần những học viên như Lữ Linh Tâm đến quyên góp, cái thế giới chó má này.
Hắn không chút do dự đi tới thu tất cả kim tệ vào Baidu Netdisk, Baidu Netdisk sau khi thăng cấp đã có sức chứa rất lớn.
Nhân tiện, Lâm Bắc Thần đưa trăm thanh trường kiếm cùng quần áo chất đống trên đất bỏ hết vào Baidu Netdisk, chẳng còn cách nào khác, Lâm đại thiếu bây giờ phải nuôi mấy miệng ăn, trong doanh trại của Vân Mộng còn có nhiều người phải nuôi, rồi còn phải thu phục dân tỵ nạn, đương nhiên là phải nhịn ăn nhịn xài, tăng thu giảm chi.
Những vũ khí cùng áo giáp này ở doanh trại Vân Mộng cũng dùng được, cho dù bị người ta xem là phế phẩm thì hắn cũng lấy.
Ngược lại hai thiếu nữ Lữ Linh Tâm cùng Liễu Thắng Nam hoàn toàn nhìn không hiểu Lâm Bắc Thần đang làm gì, một người có thực lực cao như ca ca mà cũng tham tiền như vậy sao? Trên người ca ca này thực sự toát ra một mùi vị độc nhất vô nhị.
“Ngươi, đừng giả vờ chết nữa, lấy hết những thứ có giá trị trên người ngươi ra đây.” Lâm Bắc Thần đá một cước vào người Du Vạn.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức gan muốn nổ tung: “Ngươi... Đây là lừa gạt, chiếm đoạt tài sản, là cướp bóc, ngươi...”
“Chính là cướp bóc đấy.” Lâm Bắc Thần vẫn giữ nụ cười ấm áp đơn thuần nói: “Ngươi có ý kiến gì không?”
Vù!
Lại một mũi tên bắn vào đùi Lương Tử Thân, biểu cảm trên mặt Lương Tử Thân đầu tiên là...
“???”
Sau đó...
“...”
Cuối cùng là...
“>0<”
Đâu phải ta không phối hợp, tại sao lại bắn ta? Nội tâm hắn muốn phát điên.
“A a a, đưa, mau đưa, cái tên Du Vạn chó chết ngươi không bằng phế vật, nói gì lắm thế...”
Tiểu tỉnh chủ đau đớn vặn vẹo, không dám mắng Lâm Bắc Thần, cơn tức giận của hắn đổ dồn lên tên võ đạo tông sư Du Vạn.
Du Vạn rơm rớm nước mặt, chịu đựng cho qua ngày, ông ta không thể làm gì khác, đưa toàn bộ mười ngàn đồng kim tệ mà mình khổ cực kiếm ra, còn có mười cân Huyền thạch, mấy món áo giáp vật phẩm cấp cao, còn có mười thanh trường kiếm do Phạm đại sư làm ra... Tất cả của cải, móc ra đưa cho Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần đưa ngón giữa lên xoa mi tâm. Đợi chút.
Võ đạo tông sư của Triều Huy đại thành đều giàu đến vậy sao? Như đám người Sở Ngân, lão Lưu cùng Đái Tử Thuần, mỗi người nghèo đến mức lấy miếng ngói lót trên hố xí mà ngồi, còn cái tên chó Du Vạn làm việc cho đám công tử bột này lại có nhiều tiền như vậy.
Hít!
Tiếp theo có nên ở trong thành này cướp một chút đám người võ đạo tông sư? Suy nghĩ này ở trong lòng Lâm Bắc Thần rục rịch, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn về phía đám người Lương Tử Thân.
“Chỗ ta có một cái túi đựng đồ... Bên trong có tiền... Ta biếu Lâm thiếu gia...”
Lương Tử Thân không hổ là công tử trong công tử, lập tức hiểu được ánh mắt của Lâm Bắc Thần, nhanh chóng thành thật giải thích.
“Miếng ngọc bội này của ta cũng là bảo vật trữ đồ, bên trong có...” “Nhãn của ta cũng vậy...”
Mấy tên công tử ngay lập tức bỏ tiền ra cầu mạng sống, hành động rất hợp tác, với vẻ mặt hèn mọn kiểu ‘nếu như Lâm đại thiếu ngài không nhận tài sản của ta, vậy chính là xem thường ta, ta sẽ vô cùng thất vọng, buồn bã, và thậm chí có thể bị trầm cảm’.
Lâm đại thiếu vui vẻ hốt bạc, cẩn thận tính toán, lại có một trăm ngàn kim tệ rồi. Loại hình kinh doanh không tốn kém này thực sự là một món hời.
Tiểu nhân ma quỷ trong lòng Lâm Bắc Thần nhất thời càng rục rịch.
“Lâm đại thiếu, việc nên làm bọn ta cũng làm rồi, bỏ qua cho bọn ta đi.”
“Đúng thế, bọn ta thề nhất định sẽ không dám trả thù...”
“Đại thiếu gia thần võ anh minh, nếu như ngươi bằng lòng thu nhận tiểu đệ, bọn ta nguyện ý thề chết theo ngài...”
“Đại thiếu ngài vừa mới tới Triều Huy thành, nhất định không biết thành này có vô số chỗ cực lạc, tiền tài mỹ nữ dễ có như trở bàn tay, bọn ta có thể đưa ngài đi hưởng thụ, lần này không đánh nhau không quen biết, sau này chúng ta sẽ trở thành bạn bè...”
Mấy tên công tử máu me chảy đầy mặt, mặt màu vàng khè, nhưng dưới khát vọng sinh tồn mãnh liệt, đều lần lượt cầu xin sự thương xót.
Lâm Bắc Thần: “Thật không?” Hai mắt hắn sáng lên, nghe có vẻ hấp dẫn đấy.
“E hèm...”
Có tiếng ho nhẹ bên cạnh, thiếu nữ thân hình bốc lửa Liễu Thắng Nam lộ ra bộ mặt ‘Ta sớm đã biết ngươi là loại người như vậy’.
Lâm Bắc Thần nhất thời thu lại tính ‘đứng núi này trông núi nọ’ của mình.
“Phi.” Hắn nhìn chằm chằm vào đám người Lương Tử Thân với ánh mắt oai phong lẫm liệt, nói: “Lâm Bắc Thần ta là loại người như vậy à? Hả... Các ngươi không những không ngẫm lại tội lỗi của mình mà còn âm mưu muốn kéo một tiểu lang quân băng thanh ngọc khiết như ta xuống nước, thật là đáng ghét mà... ta thay mặt công lý trừng phạt đám cặn bã các ngươi.” Vừa nói xong, từ trên Baidu Netdisk tải xuống một cái kính con cóc.
Hắn mua nó từ Taobao để tích lũy điểm của người bán, giá cả phải chăng, đeo lên để nâng cao tinh thần.
Điều đáng tiếc duy nhất là chức năng ‘nhìn thấu’ mà Lâm Bắc Thần mong đợi lại không có, đeo kính râm con cóc lên, Lâm Bắc Thần dương dương tự đắc, hắn rất hài lòng với vẻ ngoài của mình.
Nào ngờ trong mắt của người khác thì như một tên não tàn chính hiệu. “Quay đầu và nhắm mắt lại.” Hắn nói với hai thiếu nữ.