Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 965 - Chương 965: Tham Quan Vân Mộng Trại

Chương 965: Tham quan Vân Mộng trại

“Những người đó đều là những người lính thực sự đã từng xông pha trên chiến trường.” Trịnh Quỷ không kiềm được lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đúng vậy, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trong toàn bộ Đại Chiến Bộ của Triều Huy thành, chỉ có một số quân cờ chủ chốt của Chiến Bộ mới có thể so với họ được.”

Nông Tam Kiếm vẻ mặt khó hiểu nói: “Tinh nhuệ như vậy, tại sao lại xuất hiện trong doanh trại tị nạn?”

“Không chỉ như thế.”

Liễu Phi Nhứ nói: “Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, lúc trước cướp pháp trường, mấy người xuất thủ cứu người đều là cường giả võ đạo tông sư và tất cả đều đồng lòng nghe theo sự phân phó của Lâm đại thiếu, doanh trại Vân Mộng này đều là Tàng Long Ngọa hổ, nghĩ lại thấy sợ vô cùng.”

Chu Đạo Hải yên lặng gật đầu, mấy người cũng có chút không hiểu doanh trại Vân Mộng này.

“Đúng rồi, sư ca, cháu gái và Lâm đại thiếu hai người này, hình như là...” Trịnh Quỷ thấp giọng, nghiêng người nói.

Liễu Phi Nhứ giật giật khoé miệng, trên sư đệ ngốc này, đúng là hết chuyện để nói mà.

“Các ngươi đều nhìn ra à?” Hắn thở dài nói

Mấy cao thủ Tiểu Kiếp Kiếm Uyên đều gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt hóng chuyện.

“Sư ca, nguyện vọng muốn cùng Thôi sư huynh kết thông gia của ca ca, e rằng thất bại rồi.” Trịnh Quỷ cười ha ha nói.

“Con gái lớn rồi không nghe theo cha mẹ nữa.”

“Ha ha, ta cảm thấy Lâm đại thiếu không tệ, tính cách cao cả, chỉ dựa vào việc hắn mạo hiểm cứu Thôi sư huynh thôi cũng có thể nhìn ra được hắn là một nghĩa bạc vân thiên rồi, cháu gái đi theo hắn nhất định không thiệt thòi.”

“Ha ha, sư huynh, ta nghĩ ngươi không thể tách rời khỏi Vân Mộng thành rồi, con gái của ngươi bị Lâm đại thiếu bắt đi, về sau đoán chừng ngươi phải bán mạng cho con rể này rồi.”

Mấy người sư huynh sư đệ cười toe toét trêu chọc.

Liễu Phi Nhứ thở dài một cái, coi như cũng hoàn toàn thừa nhận số phận của mình.

“Thật ra mấy người các ngươi cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút.”

Hắn nghiêng đầu nhìn năm sư đệ nói: “Giờ thời kì loạn lạc đã tới, thế lực khắp nơi cũng nổi dậy, đây là lúc chiến công lập nghiệp của võ giả, chúng ta từ nhỏ học thân pháp ở Tiểu Kiếp Kiếm Uyên, không phải ban đầu là muốn ra sức vì nước sao? Đáng tiếc bởi vì chuyện kia...bây giờ tất cả chúng ta đều lang thang hàng chục năm, nhìn thấy những thăng trầm tang thương của nhân gian, các ngươi có còn nhớ sơ tâm của chính mình không?”

Sắc mặt trêu chọc của đám người biến mất.

“Không biết tại sao, ta nhìn thấy doanh trại Vân Mộng này lại dường như thấy được sự quật khởi của một phương bị chia cắt trong tương lai, có lẽ chúng ta nên thực sự quan sát một chút, nếu Lâm đại thiếu thật sự một lòng vì nước, một lòng vì dân, vậy chúng ta không ngại gia nhập vào doanh trại Vân Mộng, có lẽ, những lý tưởng bị phá vỡ ban đầu có thể được hiện thực hóa ở đây.” Liễu Phi Nhứ nói.

“Tam sư ca giỏi lắm.”

Chu Đạo Hải trêu nói: “Chỗ cha vợ còn chưa ngồi vững mà đã bắt đầu vì con rể chiêu binh rồi, lừa bọn ta nhập bọn à?”

Trịnh Quỷ nói: “Liễu sư ca này, cái mông của ngươi cũng lệch nhanh quá rồi đấy.”

Mấy người đều cười lên.

Nhưng rõ ràng, những lời của Liễu Phi Nhứ nói ra cũng làm cho bọn họ phải suy nghĩ một chút, bọn họ là những thiên tài đã trải qua hàng ngàn tuyển chọn để vào Tiểu Kiếp Kiếm Uyên, chỉ tiếc là theo nhầm sư phụ, khiến lý tưởng bể nát, phí nửa đời người, hôm nay lại có cơ hội ai mà không động tâm chứ?

Nhưng mà cũng cần quan sát kỹ thêm chút nữa, đối với bọn họ mà nói, cơ hội đánh cược có lẽ chỉ còn lần cuối cùng này mà thôi, tiền đặt cược rất lớn, không thể sai lầm nữa.

Trong khi nói chuyện, Thôi Minh Quỹ đi tới, hành lễ nói: “Bái kiến các vị sư thúc, Lâm đại thiếu bảo ta đưa các ngươi đi thăm doanh trại, đợi cha ta chữa trị vết thương xong sẽ đưa các ngươi đến gặp cha ta nói chuyện.”

“Được, cực khổ cho hiền điệt rồi.”

Mấy người đi theo sau Tiểu Thôi thành chủ, bắt đầu đi thăm thú doanh trại Vân Mộng.

“Đây là người của Tuý Hoa Lâu, vì gây rối bên ngoài doanh trại nên đã bị Lâm đại thiếu bắt giữ, bây giờ đang làm việc chăm chỉ để lập công chuộc tội...”

“Đây là binh lính của Nguy Sơn Bộ, bởi vì đánh lén doanh trại vào ban đêm thất bại cho nên cũng trở thành người khuân vác, chịu trách nhiệm khai thác gỗ và thu thập đá...”

“Mười chín người này là thân vệ của Công Tôn Bạch chiến thần của Nguy Sơn Bộ, bởi vì nói chuyện vô lễ với Lâm đại thiếu nên bị lột sạch làm lao động nặng, chuyên phụ trách việc bẩn thỉu trong trại...”

“Đây là những người tị nạn từ các trại khác. Sau khi xét duyệt, họ sẽ làm việc trong trại. Chỉ cần chăm chỉ, họ có thể nhận được hai viên Bắc Thần Dược Hoàn...”

Thôi Minh Quỹ nghiêm túc giải thích và giới thiệu.

“Bắc Thần Dược Hoàn?” Đám người Liễu Phi Nhứ nghe thấy cái tên kỳ lạ này, không kiềm được tò mò hỏi: “Dùng để làm gì vậy?”

Thôi Minh Quỹ giải thích, đám võ sĩ tông sư nghe xong trố mắt nghẹn họng.

Nhân tài, còn có thể làm ra loại thuốc này, bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy Lâm đại thiếu này thật sự thâm sâu khó dò.

Dưới sự hướng dẫn của Thôi Minh Quỹ, mấy người đi dạo một vòng quanh doanh trại Vân Mộng, đến cuối cùng miệng ai nấy đều há hốc, bọn họ cảm thấy như đến một thế giới khác, ở doanh trại này có nhiều thứ mà lẽ ra rất bình thường lại trở nên rất xa lạ, còn có rất nhiều chuyện mà bọn họ cảm thấy rất hoang đường, đang chờ câu trả lời cho bí ẩn này.

Bình Luận (0)
Comment