“Chuyện chính là như vậy, tình hình chính là như thế.”
Lâm Bắc Thần ngâm mình trong bồn tắm, tận hưởng dịch vụ mát-xa của Thiên Thiên, thông qua wechat, hắn đã nói lại tất cả những gì đã xảy ra trên núi thần điện, nói: “Bản thân ngươi cũng phải cẩn thận, lỡ đâu Kiếm Chi Chủ Quân ở Thần giới thật sự là giả, sợ rằng ngươi sẽ gặp nguy hiểm...với lại ta cũng nói với ngươi rất nhiều chuyện, ngươi cũng không nên bán đứng ta, làm người...làm thần phải phúc hậu, phải có chút lương tâm.”
Do dự nhiều lần, hắn vẫn quyết định nói với cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh về chuyện ở đây, dù gì ban đầu cũng là vì giúp hắn nàng mới lấy phí xuất thủ đi tìm Kiếm Chi Chủ Quân.
“Chim trĩ bây giờ còn dám gọi mình là thần linh à?”
Kiếm Tuyết Vô Danh giọng điệu không đếm xỉa tới, trả lời tin nhắn: “Hơn nữa, cho dù trước kia hắn là Kiếm Chi Chủ Quân thì sao? Bây giờ đang chấp chưởng Thần giới Thần vị, thống lĩnh mười triệu thần tướng, người bất khả chiến bại mà gọi tên Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, mấy tên kia trở lại làm gà rừng thì có thể gây nên sóng gió gì chứ, tiểu ca ca, ngươi đừng hồ đồ, ý chí kiên định đi theo miện hạ mới là con đường đúng nhất.”
Lâm Bắc Thần ngẩn ra.
“Ngươi đã biết bí mật này lâu lắm rồi?” Hắn hỏi.
“Chuyện này chúng thần ở Thần giới đều đã biết, mọi người cũng hiểu hết ở trong lòng rồi, Thần vị cũng không phải là thứ mà người có thực lực trụ được.”
Kiếm Tuyết Vô Danh rất tự nhiên nói: “Chỉ cần nhóm chính thần của Thần giới đồng ý vậy là được rồi, chẳng qua là để dỗ dành người phàm ở hạ giới mà thôi, đã từng có thần linh vì chơi oẳn tù tì thua mà mất Thần vị... Á, những chuyện này ngươi không nên đi nói bậy bạ, ta thấy quan hệ của chúng ta tốt mới nói cho ngươi, cứ im lặng phát tài là tốt nhất, chuyện thần linh ngươi không nên dính vào.”
Lâm Bắc Thần: “...”
Oẳn tù tì thua mà mất Thần vị? Hoá ra tất cả mọi chuyện ở Thần giới cũng tuỳ tiện như vậy sao?
Nhưng mà Kiếm Tuyết Vô Danh nói với hắn những thứ này cũng xem như rất chu đáo, xứng đáng là tình bạn khi nhìn thấy nhau ở trần.
Lâm Bắc Thần rất xúc động.
Xúc động một hồi, Lâm Bắc Thần dần dần tỉnh táo lại.
“Không đúng, nói nhiều như vậy, tình hình bây giờ càng ngày càng phức tạp, Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ kia rốt cuộc có thể giúp ta dẹp yên chuyện không?” Hắn hỏi vấn đề mấu chốt.
Kiếm Tuyết Vô Danh nhanh chóng trả lời, đưa ra một câu trả lời tích cực: “Tất nhiên là được.”
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm, nói ngay từ đầu có phải hơn không.
Nhưng sau đó, Kiếm Tuyết Vô Danh lại gửi thêm một tin nhắn khác: “Nhưng mà ta phải nhắc nhở người, tiểu ca ca, nếu như lúc này Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ vẫn quang minh chính đại giúp đỡ ngươi vậy ngươi có thể thật sự phải đối đầu với con gà rừng đang muốn ngóc đầu dậy kia, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận...theo ta được biết, cô nương kia cũng không phải người đơn giản đâu.”
Lâm Bắc Thần: “???”
Lời này nghe như là đang uy hiếp, hắn theo bản năng muốn hỏi ngược lại một câu, Kiếm Chi Chủ Quân đại thần không thể ban cho một ít thần thông, trực tiếp làm thịt con gà rừng kia sao?
Nhưng chợt nhận ra đó lại là Dạ Vị Ương, hơn nữa còn có quan hệ buôn bán lớn hàng chục tỉ với hắn, nếu bây giờ tự mình ‘giết người làm ăn cùng’, chẳng phải quá tàn nhẫn sao?
“Ý ngươi là, Kiếm Chi Chủ Quân đại thần thật ra vẫn không thể giúp ta dẹp yên chuyện đúng không?” Lâm Bắc Thần quyết hỏi đến cùng.
Chuyện này rất quan trọng, nó liên quan đến việc tiếp theo hắn phải giả vờ hay vẫn cứng đầu.
Kiếm Tuyết Vô Danh trả lời: “Lời khuyên của ta là, ngươi bây giờ không nên quá phô trương, đứng đội quá sớm, để tránh bị cuốn vào trận chiến của thần linh, trở thành bia đỡ đạn, vì vậy tốt nhất là không nên lựa chọn việc ‘lộ mặt’, có chuyện gì có thể tiến hành trong thầm lặng.”
Mắt Lâm Bắc Thần sáng lên, hắn lập tức trả lời: “Vậy cũng được, ngươi có thể giúp ta hỏi Kiếm Chi Chủ Quân đại thần có thể tăng tốc độ quá trình sinh trưởng của thực vật, tương tự như loại bí thuật làm chín các loại trái cây, hoặc là một thứ gì đó giống như pháp bảo?”
Sau trận chiến khốc liệt ở thần trì, hắn đã mất song huyền khí hệ thổ cùng hệ mộc, không có khả năng làm độn thổ, thúc giục chính là đả kích lớn đối với kế hoạch của hắn trong tương lai, đặc biệt là không có dị năng thúc giục, làm hắn không thể thúc giục dược liệu và lương thực, xem như kế hoạch sẽ thất bại từ trong trứng nước.
Kiếm Tuyết Vô Danh im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Ừ...để ta nghĩ cách đã.”
Lâm Bắc Thần thấy vậy liền vui vẻ, hắn vội vàng nói: “Nếu có cách thì phải càng sớm càng tốt, hiện giờ ta đang cần gấp loại đồ vật này.”
“Được, trong vòng một ngày, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.” Nói xong liền ngoại tuyến.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, mở Kinh Đông Thương Thành ra, rồi lại vào cửa hàng Thổ Phỉ ca, quét một vòng, phát hiện nhiều ngày không vào, trong tiệm của Thổ Phỉ ca có hàng mới.
Nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, có vẻ như là thứ đồ hắn không cần lắm, hắn lại không nhịn được gửi một tin nhắn: “Ông chủ, có đó không?”
“Nói.” Thổ Phỉ ca dường như luôn trực tuyến, luôn trả lời, nhưng trả lời vẫn ngắn gọn và súc tích.
“Có cách hoặc là đồ nào có thể làm thực vật lớn lên một cách nhanh chóng không?” Lâm Bắc Thần hỏi, hắn dĩ nhiên không thể chỉ dựa vào một mình cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh được, cần phải song song tiến hành.
“Không?” Thổ Phỉ ca vẫn luôn luôn kiệm lời như thế.
Lâm Bắc Thần: “...”
Quá lạnh lùng, hắn lại gửi thêm một tin nhắn nữa đến Thổ Phỉ ca, nhưng câu trả lời của Thổ Phỉ ca vẫn giống nhau như đúc...
“Không.”