Binh lính? Doanh trại Vân Mộng sao lại có cả quân đội? Bộ chủ Khấu Trung Chính của Nguy Sơn Chiến Bộ liếc nhìn Công Tôn Bạch.
Công Tôn Bạch nói: “Đây là quân đội khai thác mỏ của Lâm Bắc Thần, thực lực rất mạnh.”
Khấu Trung Chính im lặng, trong lòng hắn vẫn đang nhớ đến quân lệnh của đặc sứ bên trên, đây là một mệnh lệnh rất kỳ lạ, chỉ là bảo hắn tới đối phó với Lâm Bắc Thần, hai từ ‘đối phó’ có rất nhiều nghĩa, có thể hiểu là đàn áp, cũng có thể hiểu là thương lượng.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì ít nhất cũng phải làm đủ nghĩa mà mặt ngoài từ muốn nói đến, hơn nữa, Lâm Bắc Thần đã chọn người của Tuý Hoa Lâu, mà Tuý Hoa Lâu lại là tài sản riêng của hắn, nếu không làm gì vậy người ở ba mươi đại Chiến Bộ của Triều Huy thành chẳng phải sẽ xem Khấu Trung Chính hắn như một trò đùa sao? Tất cả phải đợi đến khi bắt được tên Lâm Bắc Thần này rồi mới nói tiếp.
Nhưng mà tại sao trong doanh trại Vân Mộng lại có quân đội?
Khấu Trung Chính cũng đã tham gia quân đội nhiều năm, tầm nhìn của hắn vượt xa tên phế vật tự mãn chỉ luận binh trên bàn giấy Tiền Tam Tỉnh, đương nhiên có thể nhìn ra đám quân đội từ doanh trại Vân Mộng lao ra kia, nhất định không thể là một đám ô hợp được, mà chính là một đám tinh nhuệ, cho dù là khí thế hay là tu vi dao động...đặt quân đội này trong Nguy Sơn Chiến Bộ, nhất định sẽ được xem là con át chủ bài của doanh trại. Đay chính là thứ mà Lâm Bắc Thần dựa vào ư?
“Đại nhân, Lâm Bắc Thần lại dám cất giấu quân đội trong doanh trại dân tỵ nạn, thật là nham hiểm.”
Một ông lão năm mươi tuổi đứng bên cạnh, dưới cằm có ba sợi râu, trông rất gian xảo và xảo quyệt, ông ta từ từ xoắn những sợi râu vào nhau, nói: “Nhớ lại Lâm Bắc Thần từ khu Hải tộc chiếm lĩnh đến, hắn cũng không hề bị thương, đưa người của Vân Mộng đến Triều Huy thành, điều này khiến người khác phải suy nghĩ, lỡ đâu hắn cùng Hải tộc, trong ứng ngoài hợp bất ngờ tấn công thì Triều Huy thành sẽ gặp nguy hiểm.” Ông ta thật tâm nói.
Khấu Trung Chính nghe vậy, trong lòng cũng loé lên một chút sương mù, có thể là nói quá, nhưng cũng không thể không đề phòng.
“Tiền tham mưu nói cũng có lý.” Khấu Trung Chính chậm rãi gật đầu, sát ý trong mắt càng thêm ngưng trọng.
Lúc này lại nghe thấy âm thanh pháo hiệu từ trong doanh Trại Vân Mộng, tiếp đó liền nhìn thấy một lá cờ màu đỏ như lửa đang được một tên mập mạp trắng trẻo giơ cao, phất phơ trong gió đông lạnh giá, phầm phập bay phất phới, trên cờ viết vài chữ...
“Đại nguyên soái anh dũng vô địch.”
Lại có thêm mười con ngựa trắng phi nước đại ra khỏi doanh trại, những kỵ sĩ đang ngồi trên đó, mặc dù chỉ mang áo bông, không mặc áo giáp, nhưng cũng khiến cho không ít cường giả cao thủ ở Nguy Sơn Chiến Bộ thẫn thờ.
Không thấy Lâm Bắc Thần, những kỵ sĩ này đều là những cao thủ trong cao thủ, tu vi thấp nhất cũng là nửa bước võ đạo tông sư.
Mười vị võ đạo tông sư? Trên mặt Khấu Trung Chính hiện lên chút ngạc nhiên, điều này vượt xa sức tưởng tượng của hắn, tình hình... Có vẻ không lạc quan lắm?
“Ha ha ha, buồn cười chết mất, một đám chó mặc áo bông cũng xứng cưỡi bạch mã à?” Một tiếng cười chói tai truyền đến.
Khấu Trung Chính quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên mặc cẩm y, khuôn mặt hào nhoáng, hốc mắt đen trông rất rõ, không coi ai ra gì, cưỡi một con Tật Hành Thú loè loẹt vàng bạc châu báu đầy đầu, chỉ vào đám kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng, cười nhạo.
Khấu Trung Chính nói: “Đây là ai?”
Trong lòng đại tham mưu Tiền Trí run lên, vội vàng nói: “Hồi bẩm đại nhân, đây là khuyển tử, hiện tại nhậm chức hành chính sở, chính hắn đã tố cáo Lâm Bắc Thần đại náo nha môn, đả thương người khác, một trong những nhân chứng, theo quân đội tới chinh phạt doanh trại Vân Mộng.”
Khấu Trung Chính còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Tiền Tam Tỉnh quái gở cười nói: “Ha ha ha, thật là kỳ quái, những con ngựa trắng dưới mông đám chó áo bông này lại trông như ngựa tốt đấy, không biết làm sao có được, ha ha ha.”
Câu nói này làm Công Tôn Bạch cũng vốn đang cưỡi ngựa trắng trở nên âm u.
Trong lòng Tiền Trí sợ hãi, vội vàng quát: “Nghiệt tử dốt nát, dám ở trước mặt quân đội ồn ào à? Lui ra.”
Tiền Tam Tỉnh sửng sốt, nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt của phụ thân, trong lòng cố nén không phản bác, điều khiển Tật Hành Thú từ từ lui ra sau mấy bước.
Đúng lúc này...
Bùm bùm bùm!
Lại mấy tiếng pháo vang lên.
Khấu Trung Chính đang chờ tướng lãnh của Nguy Sơn Chiến Bộ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Xong chưa vậy hả? Cứ từng trận từng trận nổ pháo, cho dù Hoàng Đế của loài người có xuất trận thì cũng không cần phải bắn liên tục như vậy chứ?
Bộ dạng có vẻ rốt ruột.
Đám người Long Khiếu Thiên, cùng võ đạo đại tông sư Trần Đông Dương cũng nhếch mép cười
“Tên tạp chủng này thật là không biết sống chết.” Long Khiếu Thiên nghiến răng nói, hắn hiện giờ cực kì căm ghét Lâm Bắc Thần, trên pháp trường làm hắn xấu hổ còn phá hỏng cả đại kế của hắn.
Trần Đông Dương sờ sờ mái tóc bù xù như ổ gà của mình, trầm ngâm nói: “Đồ nhi, ta nhận ra rồi, Lâm Bắc Thần này có chút thú vị đấy, không nói đến cái khác, chỉ riêng việc ra sân này cũng đủ để vi sư có chút hâm mộ rồi, mục đích làm quan là gì? Không phải là dáng vẻ hào nhoáng khi ra sân như này sao? Ta phải học mới được.”
“Sư phụ, tên tạp chủng này đầu óc không dễ dùng, quan trường chú trọng trật tự...” Long Khiếu Thiên theo bản năng đáp lại.