Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 969 - Chương 969: Lưu Manh

Chương 969: Lưu manh

Bép.

Trần Đông Dương tát vào mặt Long Khiếu Thiên một cái, nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là đại nhân.”

Long Khiếu Thiên: “???”

Vừa rồi ai gọi ta là đồ đệ? Mẹ nó tìm ai nói lý lẽ đi, lão già kia, làm người thì đừng có mà tiêu chuẩn kép quá.

Dưới vô số ánh mắt, chỉ thấy hai nữ tử xinh đẹp cưỡi ngựa trắng từ trong doanh trại đi ra, hai người thật sự đẹp như tiên, tất cả đều mặc một bộ đồ kiếm sĩ màu trắng, thắt lưng đeo Ngân kiếm, bạch mã hiên ngang, trong nháy mắt không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt.

Đi giữa lại là một mỹ thiếu niên cưỡi...à, cưỡi một con hổ có cánh màu lục lam sáng, cả người mặc giáp, giống như chỉ tạm thời chắp vá vào, trông không vừa vặn cho lắm, con hổ trông thật oai phong... À, hình như không tình nguyện cho lắm, dường như còn hơi run rẩy, nhưng dù sao, sự xuất hiện của thiếu niên cưỡi hổ này thật sự uy vũ tới cực điểm.

Tên mập mạp trắng trẻo cầm cờ đi theo phía sau, lá cờ và cột cờ tính sơ sơ chừng năm sáu ngàn cân, nhưng tên mập mạp này chỉ nhấc một tay, bộ dạng không tốn chút sức lực nào, tay kia còn đang cầm đùi gà gặm, giống như mấy trăm năm chưa từng ăn gà, như quỷ chết đói đầu thai.

Sự phô trương này trong chú trọng lại mang theo vẻ quỷ dị.

“Này.” Lâm Bắc Thần đến phía trước hét lên, đừng nói giọng khá to, âm thanh này giống như tiếng sấm sét trên trời, trên những ngọn đồi và khe núi xa hơn, đám lưu dân đang xem náo nhiệt bị doạ cho sợ hết hồn.

Doanh trại Vân Mộng trở thành trung tâm của vòng xoáy khu vực thành khu thứ hai.

Trong những ngày vừa qua, tám huynh đệ Dương lão đại tính luôn một số lưu dân ở Ngân Diễm thành đang điên cuồng tuyên truyền quảng bá chính sách tuyển mộ công nhân của doanh trại Vân Mộng ở khu thành số 3, sự xuất hiện đột ngột của doanh trại Vân Mộng đã khiến cho vô số dân tỵ nạn ở các doanh trại của khu thành số 3 chú ý, ôm mục tiêu cùng mong đợi khác nhau, mỗi người đều đến bên ngoài doanh trại hỏi thăm, cũng có người đứng từ xa quan sát...

Mà hôm nay đại quân trong thành, cao thủ cảnh vụ sở cùng vệ đội đều tới trấn áp và bao vây doanh trại Vân Mộng, điều này thu hút vô số ánh mắt.

Tin tức lan rộng.

Trong khoảng thời gian Lâm Bắc Thần ra oai này, đã có mấy trăm ngàn người đến từ các doanh trại lưu dân khác theo dõi tình hình từ xa.

Lâm Bắc Thần giống như ca sĩ, cưỡi con hổ có cánh bay tới bay lui mấy bước, sau đó quát: “Các ngươi là ai, tại sao lại tới xâm phạm doanh trại Vân Mộng ta?”

Đối diện.

Thống soái Khấu Trung Chính không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười trong lòng.

Tiền Trí hắng giọng, tiến lên một bước, hét lên: “Lâm Bắc Thần to gan, dám coi thường vương pháp, đánh dân của khu thành số 3, tập kích binh lính thủ thành của

Nguy Sơn Bộ, còn công kích tướng quân Công Tôn Bạch đến để đàm phán, đúng là điên rồ, Vân Mộng thành các ngươi muốn đối nghịch với tỉnh chủ đại nhân à?”

Phối hợp với lời mắng mỏ của hắn, đại quân phía sau hắn khua kiếm loạn xạ, âm thanh gõ gọn gàng và hùng vĩ, như thể một con sóng lớn đang cuộn trào trước mặt và sắp sửa nuốt chửng mọi thứ, làm người khác ớn lạnh.

“Grào!” Con hổ xanh ngẩng đầu gầm lên một tiếng, sóng âm tạo thành một đợt khí, lấy Lâm Bắc Thần làm trung tâm, bùng nổ thành hình quạt, những con ngựa phía đối diện cùng Tật Hành Thú nhất thời run sợ, theo bản năng lùi về sau, thậm chí có những con còn tiểu tại chỗ...

Một đội quân vô cùng uy vũ bỗng trở nên hỗn loạn.

Lâm Bắc Thần hài lòng gật đầu, sờ đầu tiểu hổ, nói: “Ngoan, đợi Tiểu Nhị và Tiểu Tam ăn cá khô còn dư sẽ cho ngươi ăn.”

Tiểu hổ sáng mắt, sau đó lại gầm gừ.

Bép.

Lâm Bắc Thần vỗ mông tiểu hổ một cái, cưỡi nó đi về phía trước mấy bước, cười ha ha nhìn đám người Khấu Trung Chính, không nhanh không chậm nói: “Như này á? Ta còn tưởng Công Tôn Bạch trở về thông báo rõ ràng cho các ngươi rồi, sao lại chạy tới đây đổi trắng thay đen nói hươu nói vượn thế?”

“Thôi được rồi, hôm nay lão tử sẽ giải thích lại cho các ngươi lần cuối.” “Một lần cuối cùng đấy.”

“Cái đám chó Túy Xuân Lâu ghen với nữ tử bên cạnh bản nguyên soái, muốn cưỡng ép bắt đến thanh lâu, ta coi như đánh chết hai tên thì sao chư?”

“Trong miệng ngươi nói ra lại là tập kích binh lính thủ thành ban đêm, còn không ngừng nói muốn tàn sát doanh trại Vân Mộng ta, ha ha, bọn ta là dân tỵ nạn nhưng cũng là con dân của đế quốc, một đám kiêu binh liên tục quấy phá còn muốn đồ sát bọn ta? Lão tử để bọn chúng là việc nặng nhọc đã là tốt cho bọn chúng lắm rồi.”

“Còn một chuyện nữa, ha ha, Công Tôn Bạch tướng quân, hay là ngươi nói đi.”

Lâm Bắc Thần nói tới đây, ánh mắt đảo qua, giống như hai tia chớp đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch.

Sắc mặt của Công Tôn Bạch đột nhiên trở nên lúng túng, tất cả mọi chuyện, hắn đều đã báo cáo hết với Khấu Bộ Chủ, bây giờ muốn hắn giải thích thế nào đây? Hắn coi như không nghe thấy Lâm Bắc Thần nói.

Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm hắn ba bốn giây, rồi lại ha ha cười một tiếng, không ép đứa trẻ trung thực Công Tôn Bạch nữa, mà quay lại nhìn bóng dáng dưới ngọn cờ của bộ chủ.

Hắn chưa từng gặp Khấu Trung Chính, cũng không biết thân phận của Khấu Trung Chính, nhưng nhìn thấy lão già với bộ râu hoa râm này đang đứng ở vị trí trung tâm thì hắn biết tên này chính là người dẫn đầu

“Ngươi...”

Hắn nâng roi lên, chỉ vào Khấu Trung Chính nói: “Ngươi cầm đầu đúng không? Được rồi, nếu đã đến nước này rồi thì đừng nói nhảm nữa, ngươi muốn thế nào thì nói ra, bản nguyên soái đều tiếp.” Lâm Bắc Thần đang có chủ ý rất ngay thẳng.

Hôm nay phải khoe ra một chút cơ bắp của doanh trại Vân Mộng, rung cây dọa khỉ để cho các quý tộc quyền thế trong thành nhìn một chút, cũng để cho bọn họ biết doanh trại Vân Mộng là thứ không thể trêu chọc, sau này chớ có tới gây phiền toái.

Đối với việc nói chuyện lưu manh? Chẳng còn cách nào khác, nhân vật của ta chính là một tên công tử bột, đây đều là diện mạo cần phát huy, hơn nữa khuôn mặt này chính là muốn truyền tải một thông điệp đến mọi người...

Lâm Bắc Thần ta chính là một tên não tàn bốc đồng và cáu kỉnh, đừng đến tìm ta chơi trò trao đổi quyền lợi, thỏa hiệp chính trị các thứ. Chọc tới lão tử thì chuyện gì ta cũng có thể làm.

Bình Luận (0)
Comment