“To gan.”
“Càn rỡ.”
Mấy tên tướng lãnh trong Nguy Sơn Chiến Bộ đồng loạt tức giận hét lên, Khấu Trung Chính xua xua tay, đám tướng lĩnh lúc này mới nhịn xuống.
Khấu Trung Chính cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía trước, cách Lâm Bắc Thần năm mươi mét mới dừng ngựa, cười nhẹ nói: “Thiếu niên, bản tướng Khấu Trung Chính ở Nguy Sơn Chiến Bộ, ha ha, bản tướng không lập tức hạ lệnh cho quân đội công kích đã là muốn tạo cho ngươi một cơ hội rồi, đáng tiếc ngươi có vẻ không biết rõ tình hình cho lắm, hay lắm, bản tướng phải thừa nhận là lực lượng doanh trại Vân Mộng vượt ngoài sự tưởng tượng, nhưng đây cũng không phải là thứ ngươi có thể dựa vào để đối phó với đại quân của Triều Huy thành, thực lực này còn lâu mới có thể làm được.”
“Ha ha ha.” Lâm Bắc Thần cười nói: “Ngươi chẳng biết gì về sức mạnh cả.”
Oa ha ha ha
Trước kia xem anime hắn thấy câu này rất giả tạo, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra, cảm giác này... thật sự quá sướng.
Khấu Trung Chính đang muốn nói gì đó, ngay lúc này...
“Lâm Bắc Thần, hôm nay sắp chết đến nơi rồi mà vẫn dám ngồi đây tranh cãi à, dám vô lễ với Khấu Bộ Chủ như vậy, tội ngươi đáng chết ngàn lần.”
Ở đằng xa truyền đến tiếng cười của Tiền Tam Tỉnh: “Khấu Bộ Chủ, cần gì phải nói nhiều với hắn, trực tiếp ra lệnh một tiếng, san bằng cái doanh trại Vân Mộng này đi, để những tên ngốc quê mùa này biết ai mới là người của Triều Huy thành, cũng cho những kẻ tiện dân lang thang khác biết kết quả của việc tụ tập gây chuyện.”
Tên thiếu niên dương dương tự đắc, nhưng lời vừa nói xong...
Bép!
Một roi đánh mạnh vào mặt hắn, Công Tôn Bạch cưỡi ngựa trắng, tay cầm roi, mặt lạnh như băng nói: “Trước mặt Bộ Chủ, ngươi là cái thá gì mà dám xen vào?”
Tiền Tam Tỉnh bị một roi làm choáng váng cả đầu óc, hồi lâu sau hắn mới hét lên mọt tiếng, chạm vào mặt mình, cả mặt đều ướt đẫm máu.
“Mẹ nó, ngươi...” Tiền Tam Tỉnh vừa định mắng, Tiền Trí ở bên cạnh kinh ngạc, vội vàng bay tới bên cạnh con trái, che miệng hắn lại, sau đó quay đầu lại nói: “Công Tôn tướng quân, khuyển tử không hiểu chuyện, lần đầu tiên tới chiến trường, hạ thủ lưu tình...”
Công Tôn Bạch lạnh lùng ừ một tiếng, sau đó giục ngựa rời đi.
“Cha, tại sao ngươi...” Tiền Tam Tỉnh vừa vội vừa tức.
Tiền Trí bịt chặt miệng của nghiệt tử lại, tức giận thấp giọng nói: “Cái tên nghiệt tử nhà ngươi, không muốn chết thì im miệng... quân đội phía trên, trước mặt Bộ Chủ mà có chỗ cho ngươi nói chuyện à, còn chen vào nữa thì cha cũng không gánh nổi cho ngươi đâu... không cần đầu nữa à?”
Trong mắt Tiền Tam Tỉnh thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cha mình nói chuyện như thế, hắn không còn cách nào khác ngoài việc im lặng.
“Haizz, con hư tại mẹ, đều tại mẹ ngươi chiều hư ngươi...” Tiền Trí chỉ cảm thấy chính mình sắp chết vì cao huyết áp rồi.
Ngày thường nói khoác huênh hoang ta không nói, nhưng mà trên chiến trường hết lần này đến lần khác cứ chen miệng vào cuộc nói chuyện của Bộ Chủ đại nhân... rốt cuộc là ngu đến mức độ nào vậy?
Xa xa.
Lâm Bắc Thần cưỡi tiểu hổ, trông như đang xem trò vui, một roi kia quất hay quá.
Khấu Trung Chính liếc nhìn lại, không biết trong lòng đang nghĩ gì, biểu hiện ở trên mặt như thể không có chuyện gì xảy ra.
Hắn quay người lại, nhìn Lâm Bắc Thần nhàn nhạt nói: “Thiếu niên, lúc trước ta và cha ngươi cũng có chút giao tình, hôm nay cho ngươi một cơ hội, thả tất cả những người mà ngươi bắt cùng với quân khai thác mỏ ra, dâng Bắc Thần Dược Hoàn, xé nát phê văn quấy rối kia đi, giao Thôi Hạo cùng đám trọng phạm Liễu Phi Tự ra, ta có thể không nhắc chuyện cũ nữa, nếu không...” Hắn không nói gì nữa, nhưng ý nghĩa trong lời nói là quá rõ ràng.
Lâm Bắc Thần thở dài.
“Tại sao nói đạo lý rõ như vậy mà ngươi không nghe hả?”
Hắn nhìn Khấu Trung Chính, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Ngươi dẫn đại quân hiểm hách tới là muốn lấy thế đè người à? Vậy thì tới đi, xem Nguy Sơn Chiến Bộ của ngươi cứng rắn, hay là thánh địa của Vân Mộng ta mạnh.”
Khấu Trung Chính thay đổi sắc mặt, nói: “Thiếu niên, ngươi có thể hình dung rõ ràng, ngươi thật sự muốn là địch với bản tướng sao?”
Lâm Bắc Thần ngửa mặt lên trời cười to, hai tay đan vào tóc mai, vuốt ra sau đầu, sau đó đốt một điếu thiếu, hít một hơi, phun ra vòng khói, nhàn nhạt nói: “Ha ha, là địch với ngươi? Ngươi chỉ là một Bộ Chủ nho nhỏ, cũng xứng làm địch với thánh địa Vân Mộng ta sao, ngươi có thủ đoạn gì thì cứ đưa ra hết đi, để toàn bộ Triều Huy thành có thể nhìn thật kỹ, thánh địa Vân Mộng mạnh mẽ của ta sẽ làm cho những thứ chó má các ngươi rụt chân về lại.”
Nói đến đây, Lâm đại thiếu cũng không muốn nói nhiều nữa, lúc đầu đã nói hết rồi, đừng nói nhảm nữa, bắt đầu cuộc chiến luôn đi.
Kết quả là lão già này không nghe, còn ép nói nhiều như thế, độc giả đang kháng nghị tác giả đang cố tình viết lang mang đây này.
Khấu Trung Chính nghe xong, lửa giận trong lòng rốt cuộc không kìm nén được: “Được rồi, bổn toạ cho ngươi một cơ hội cuối, không hơn không kém, quyết chiến đi.”
Hắn nói xong, xoay người đánh ngựa trở lại dưới cờ soái.
“Vị tướng nào sẵn sàng ra trận và bắt lấy tên cuồng đồ Vân Mộng này?” Hắn hét lớn.
Xung quanh phát ra một trận náo động, Bộ Chủ đại nhân chọn đấu tướng? Đúng thế đúng thế.
Tất cả những người trong doanh trại Vân Mộng nhất định đều là công dân của đế quốc, ban ngày ban mặt thảm sát chắc chắn sẽ gây tổn hại đến danh tiếng.
Không phải Lâm Bắc Thần đang dựa vào gần nghìn binh lính tinh nhuệ, một số cường giả võ đạo sao? Đập tan kiêu ngạo của hắn, làm thiếu niên não tàn này hiểu được sự khác biệt giữa chiến đấu trong quân đội và trò chơi của những đứa trẻ.
“Tướng quân, mạc tướng đồng ý...”
Thân cưỡi Tật Hành Thú, đại hán mặc thiết giáp cao hai thước vọt lên trước đợi lệnh, đây là một viên kiêu tướng trong Nguy Sơn Chiến Bộ, thần lực trời sinh, kinh nghiệm chiến đấu cực phong phú, tu vi cá nhân cũng đạt cấp võ đạo tông sư.
“Ha ha, Viên tướng quân quả nhiên là hổ tướng của Nguy Sơn Bộ chúng ta, hai tay có mấy vạn cân lực, có thể dời núi lấp sông, nhất định thắng trận...” Tiền Trí giục ngựa lại bên cạnh chủ tướng, vội vàng cười nịnh nọt.
Khấu Trung Chính nghe thế cũng nhàn nhạt cười gật đầu.
Hoàn toàn chính xác.
Trải qua chiến trận, từ trong thi thể vạn người mà tới được chức tướng lãnh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ý chí kiên định biết bao chứ? Thứ mãnh tướng này nhất định không thể so sánh với mấy đám tông môn học lý thuyết ở học viện được.
Nhưng lời hắn còn chưa dứt...