Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt Khấu Trung Chính hiện ra vẻ ngạc nhiên, chỉ thấy mãnh tướng Viên Văn Xung đang cách hơn hai thước bị một hầu nữ áo trắng bên cạnh Lâm Bắc Thần đánh cho tơi tả, nàng trực tiếp từ trên lưng ngựa nhảy lên, đá một cước, làm huyền khí hộ thân của hắn vỡ nát, sau đó lại đánh một quyền vào mắt, nện thân hắn xuống lưng thú, sao đó lại một cước đá...
Cả quá trình, tổng cộng có ba lần hơi ngừng lại một chút, đường đường là mãnh tướng của Nguy Sơn Chiến Bộ, vậy mà giờ bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Mùa đông gió rét.
Nữ tử nắm lấy cổ chân của Viên Văn Xung, giống như đang cầm một cái bao tải, kéo hắn trở lại.
Sau đó thấy mấy quân sĩ khai thác mỏ dường như đã chuẩn bị sẵn, họ lao ra như điên, khéo léo lột bỏ áo giáp khỏi người mãnh tướng, chỉ để lại một chiếc quần cụt, trói hắn bằng dây sắt, rồi nhanh chóng rút lại doanh trại Vân Mộng, biến mất không chút dấu vết.
“Chỉ như thế thôi à?” Thiến Thiến khinh thường nói: “Còn đòi làm mãnh tướng? Không đánh được một quyền, đúng là phế vật.”
Vừa nói vừa quay đầu lại, lấy khăn trắng lau bụi trên tay, vẻ mặt hưng phấn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa như đứa trẻ cuối cùng thi được 100 điểm ở nhà trẻ mong được khen ngợi, nói: “Công tử, ta biểu hiện có được không?”
“Ngươi lại chiếm spotlight rồi.”
Lâm Bắc Thần nghiêm mặt nói: “Tiếp theo đợi cho ta, không được xuất thủ nữa.”
“Vâng.” Thiến Thiến không thể làm gì khác đành phụng phịu như quả cả muối, ỉu xìu trở về bên ngựa trắng, nhưng trong mắt vẫn có chút háo hức.
Lâm Bắc Thần nhức đầu, Thiến Thiến này ở các khía cạnh khác đều cư xử tốt và dễ thương chỉ là có chút đam mê đánh nhau... Hắn đang cân nhắc có nên tắt trực tiếp điểm phát sóng WiFi của tiểu nha đầu này không, bởi vì quá bạo lực, hơn nữa có mấy lần mạo hiểm bạo lực, tiểu nha đầu này ở trong doanh trại Vân Mộng bây giờ rất nổi tiếng, có rất nhiều người hâm mộ, điều này càng khiến cho nàng có xu hướng bạo lực.
Haizz.
Vốn là thị nữ nũng nịu, bây giờ lại có xu hướng phát triển thành thiếu nữ có vấn đề.
Lâm Bắc Thần bắt đầu suy tư. Đối diện.
Lông mày Khấu Trung Chính nhíu lại, nói: “Viên tướng quân đánh giá thấp đối phương rồi.” Các tướng sĩ xung quanh đều gật đầu đồng ý.
Khấu Trung Chính lại nói: “Trận đầu thua cũng không sao, tiếp theo vị tướng nào có thể xuất chiên trả thù cho Viên tướng quân?”
“Đại nhân, mạt tướng nguyện ý.” Một nam tử trung niên mảnh khảnh, nước da vàng nhạt chắp tay chờ lệnh, cưỡi một con tuần lộc sừng to, lao nhanh ra.
Khấu Trung Chính vui mừng.
Tiền Trí thấy vậy vội vàng sợ mất thời cơ nịnh bợ, cố ý cười lớn khích lệ tinh thần nói: “Không nghĩ tới Quách Nộ tướng quân lại đồng ý xuất thủ, ha ha, hắn năm năm trước đã đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư cấp hai rồi, một tay Phá Thiên Kiếm đủ uy lực để xé núi, trận này chắc thắng...”
Lời còn chưa dứt, trong chiến trường truyền tới một thứ âm thanh va chạm của kim loại làm đinh tai nhức óc.
Hoả tinh bắn tung toé, một nam tử trung niên mặc đồng phục học viện kỳ quái, đi bộ ra ngoài, không cưỡi ngựa, sau đó đột nhiên nhảy lên đập nát Phá Thiên Kiếm trong tay Quách Nộ, sau đó lại đá bên hông của vị võ đạo tông sư cấp hai này, làm hắn ngã xuống đất...
Nụ cười trên mặt Tiền Trí nhất thời như đóng băng, đây chính là Quách Nộ tướng quân mà, ngày thường nghiêm túc, thực lực nhất định đủ mạnh để đứng vào danh sách top 3 mãnh tướng trong Nguy Sơn Chiến Bộ.
Đám người trong Nguy Sơn Chiến Bộ lúc này đều ngẩn ra. Điều này...
Khoảng cách sức mạnh dường như có chút lớn, hai người Viên Văn Xung cùng Quách Nộ đều bị thua trong một chiêu, hoàn toàn bị hạ đo ván.
Tiền Tam Tỉnh thấy được cảnh này, không kiềm được nở nụ cười lạnh. Ha ha.
Đã nói rồi, đám tướng lĩnh trong quân đội chỉ là một đám phế vật mà thôi, dẫn một đám phế vật như vậy, Phong Ngữ Hành tỉnh không phải mất mặt lắm sao?
Đáng tiếc bản thân một thân tài hoa, bụng đầu kinh luân, nhưng lại chìm đắm trong đống giấy cũ, làm mấy công việc văn thư, không lên được chiến trường.
Tiền Tam tỉnh sờ lên vết roi trên mặt, càng nghĩ càng giận.
Khuôn mặt của Khấu Trung Chính càng trở nên u ám, hắn lại lần nữa trơ mắt thấy mấy tên quân sĩ khai thác mỏ như chó điên lao ra, động tác thuần thục, lột hết áo giáp trên người Quách Nộ xuống, chỉ chừa lại chiếc quần cộc màu xanh, sau đó lại dùng dây thừng được đặc chế trói lại, rồi trực tiếp lôi vào doanh trại Vân Mộng...
Trong doanh trại, vô số lưu dân của Vân Mộng đang reo hò ầm ỉ, giống như đêm giao thừa vậy.
“Hứa Mặc, ngươi đánh trận thứ ba đi.” Khấu Trung Chính cắn răng nói.
Bên cạnh hắn, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào trắng, gật đầu, không nói một lời cưỡi ngựa phi ra, các tướng sĩ xung quanh mang theo vẻ mặc sợ sệt nhìn hắn.
Hứa Mắc, hai mươi hai tuổi, lai lịch không rõ, hắn là con nuôi của Khấu Bộ Chủ, hai năm trước gia nhập Nguy Sơn Chiến Bộ, người cũng như tên, luôn luôn mang theo vẻ trầm mặc, nhiều người còn nghĩ rằng hắn là người câm. Tuy nhiên kiếm pháp của hắn vô cùng điêu luyện, cực kì máu lạnh, hễ lúc hắn xuất thủ thì dù người đó là ai hắn cũng không giữ lại cho họ một con đường sống, số lần hắn xuất thủ tuy ít nhưng lại hiếm khi thất bại. Nhiều người ở Triều Huy thành đều nói hắn là con riêng của Khấu Trung Chính.
Khấu Bộ để Hứa Mặc xuất thủ, nhất định đã rất tức giận rồi.
Hứa Mặc mặc áo gai, cưỡi một con ngựa già đi tới chiến trận, chỉ vào Lâm Bắc Thần.
“Ồ?” Lâm Bắc Thần ngồi ngả ngớn trên lưng tiểu hổ, quan sát trên xuống đối thủ của mình, nói: “Sát thủ mặt lạnh, ít nói, gương mặt như xác chết, y phục bình thường, một phá kiếm một ngựa già, ha ha ha, đây không phải là nhân vật chính trên mạng sao, được đấy, có tính cách nha.”
Hứa Mặc sắc mặt lạnh lùng, không có chút biểu tình nào, hắn chỉ tay vào Lâm Bắc Thần, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc.
Lâm Bắc Thần lắc đầu: “Tướng với tướng, vương với vương, hôm nay bản nguyên soái anh dũng vô địch muốn luyện binh, không đánh với ngươi đâu...đệ đệ ruột, đừng ăn nữa, ngươi đấu với hắn đi.”