Sau lưng Tiêu Bính Cam đang ngồi dưới cờ nguyên soái, điên cuồng gặm đùi gà, từ lúc bắt đầu đến giờ hắn vẫn luôn ăn và ăn, hơn nữa hắn đều ăn đùi gà, vì thế rất nhiều người nghi hoặc, không biết hắn ăn mãi một cái đùi gà không hết hay là đã ăn vô số đùi gà rồi? Hắn rốt cuộc lấy đâu ra nhiều đùi gà trông giống nhau như vậy?
Tiêu Bính Cam ăn rất vui vẻ, giống như mỗi khoảnh khắc hắn há miệng cắn đùi gà đều sẽ được cả thế giới, đến nổi còn không nghe lời Lâm Bắc Thần nói.
Bép!
Một bàn chân đầy lông vỗ vào sau đầu của Tiêu Bính Cam.
“Chi chi chi.” Một con chuột lớn lông màu bạc tuyệt đẹp xuất hiện sau lưng hắn. Tiêu Bính Cam bị vỗ choáng cả đầu óc.
Cạch.
Đùi gà rơi xuống mặt đất.
“Chi chi chi.” Quang Tương thét lên.
“Hả?” Tiêu Bính Cam vội vàng nhặt đùi gà lên, ngẩn ra nói: “Sư huynh gọi ta?”
Hắn nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần im lặng.
“Chi chi chi.” Quang Tương hét lớn như đang dạy bảo con trai vậy.
Tiêu Bính Cam cuối cùng bừng tỉnh: “Để ta xuất thủ, à à, được, biết rồi, nhìn ta này.” Hắn một tay ném cột cờ bằng gỗ lim xuống đất, sau đó lấy đà nhảy ra ngoài.
“Tới đi.” Tiêu Bính Cam hét lên trên không trung.
Rút kiếm, kiếm như một cánh cửa, vỗ xuống đầu Hứa Mặc.
Trên mặt Hứa Mặc lộ ra một tia khinh thường, mọi người có xu hướng là đặc biệt tự tin về điểm mạnh của bản thân.
Ví dụ như thiếu niên trước mặt này có sức mạnh đáng kinh ngạc, vì thế vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân nên mới dùng cách đánh này.
Đại kiếm, bay bổng, phát sát.
Nhưng đối với Hứa Mặc mà nói, một tên ngốc như vậy rất dễ đối phó, hắn thường chỉ xuất một kiếm vào kẻ thù, một kiếm trí mạng.
Gió kiếm xông tới trước mặt, lay động mái tóc dài của Hứa Mặc, năm ngón tay mảnh khảnh của hắn ấn vào chuôi kiếm sắt ở thắt lưng, cổ tay chấn động, một luồng sáng đen đột ngột đổ xuống bên hông hắn.
Vù!
Kiếm khí xuyên thủng không trung, một kiếm này trực tiếp lấy đi trái tim của thiếu niên trước mặt, trong khoảnh khắc tiếp theo, Hứa Mặc dường như cảm nhận được cảm giác sắt nhọn của lưỡi kiếm xuyên qua da thịt, qua xương và sau đó là trái tim.
Nhưng cũng vào lúc này, Tiêu Bính Cam đã dùng tay chặn vị trí của trái tim lại, Hứa Mặc giật mình, chỉ một tay đã có thể chặn được một kiếm bất khả chiến bại của ta?
Trên chuôi kiếm truyền tới lực phản chấn, làm Hứa Mặc kinh sợ phát run, trong nháy mắt được khuếch đại, bởi vì loại cảm giác đó nói cho hắn biết, một kiếm này dường như không thể đâm vào máu thịt, mà là đâm vào một khối sắt.
Đâm vào một chút, rồi lại không thể nào đâm sâu vào được.
Cũng trong lúc đó, đại kiếm của Tiêu Bính Cam đã chém xuống, Hứa Mặc hoảng hốt, hét lên một tiếng, đánh ra một quyền về phía lưỡi kiếm.
Bùm!
Năng lượng khủng khiếp bùng nổ.
Hứa Mặc chỉ cảm thấy bên tai ong ong, mắt nổ đom đóm, ngựa già dưới mông cũng đá chân sau.
Nó hí lên một tiếng, ném Hứa Mặc xuống đất, sau đó ngay tại chỗ...
Đúng thế, con ngựa già ngay tại chỗ quỳ xuống mặt đất, giống như đang cầu xin Tiêu Bính Cam tha thứ.
Còn Hứa Mặc vốn đã bị chấn động bất tỉnh, sau khi té xuống đất, còn chưa kịp bò dậy thì Tiêu Bính Cam đã vỗ một kiếm vào trán Hứa Mặc rồi, Hứa Mặc không nói lời nào, đảo mắt ngất tại chỗ.
Quân sĩ khai thác mỏ không không sớm một giây, chạy ra khỏi lều, lột sạch giáp gai của Hứa Mặc, chỉ để lại chiếc quần cộc màu tím, sau đó trói lại kéo đi.
Một tên khai thác mỏ còn thất vọng chửi bới: “Đây đúng là quỷ nghèo, trên người chẳng có gì cả, còn mặc quần màu tím, thật là bực mình, hại ta đoán màu thua một viên Bắc Thần Dược Hoàn...”
Bọn họ còn mặt dày trơ trẽn chơi trò chơi đoán màu quần cộc của đám tướng lĩnh của Nguy Sơn Chiến Bộ.
Tiêu Bính Cam giương kiếm về phía con ngựa già kia, nó giống như con người vậy, nét mặt phong phú, đứng dậy ngay tại chỗ, không cần nói nhiều lập tức ngoan ngoãn vào doanh trại Vân Mộng, Tiêu Bính Cam lúc này mới hài lòng thu hồi đại kiếm của mình.
Hắn nhìn tay trái của mình một chút, bị trường kiếm gần như xuyên thủng, máu tươi giàn giụa, dưới ánh nhìn của vô số ánh mắt, tên mập mạp này lại không để ý chút nào, dùng bàn tay dính máu lấy ra cái đùi gà dính đầy đất trong ngực ra, thổi thổi đất phía trên, sau đó vui vẻ gặm đùi gà, xoay người quay trở về...
Chỉ có một số người nhận ra, vết thương của tên mập trắng trẻo này đã khép lại không ít trong một khoảng thời gian ngắn.
Ánh nắng nhạt của mùa đông, gió se lạnh.
Có một sự im lặng chết người trước Nguy Sơn Chiến Bộ, mí mắt Khấu Trung Chính đập loạn xạ, khoé miệng không ngừng co giật, các tướng lĩnh bên cạnh Bộ Chủ đại nhân lộ ra vẻ mặt như gặp ma vào ban ngày vậy.
Chuyện gì thế này? Hứa Mặc cũng thất bại? Còn bị một tên cầm cờ đánh ngất, bắt sống?
Bây giờ, các tướng cảm thấy cơ thể của họ đang trở nên ớn lạnh hơn bao giờ hết, giống như giờ phút này bọn họ đã bị người khác lột sạch áp giáp, chỉ còn lại quần cộc ở trên người, đám người Vân Mộng đúng là biến thái, thật sự cởi quần áo ngay trước mặt người khác, nếu rơi vào tay bọn họ, chẳng khác nào mất hết cả thanh danh. Một tướng quân bị lột sạch đồ chỉ còn lại quần cộc ngay trước mặt mọi người, sau này ai dám dẫn binh được nữa?
Tiền Trí khôn ngoan chọn cách im lặng vào lúc này, bây giờ đừng nói là nịnh nọt, cho dù phát ra một chút tiếng động thu hút được sự chú ý của Khấu Trung Chính thôi cũng sợ sẽ trở thành đối tượng trút giận.
Rất lâu sau.
Khấu Trung Chính cuối cùng cũng đè xuống được tức giận, một hơi thở ra, bây giờ hắn thật sự hối hận, đúng là ăn no không có chuyện gì làm, tại sao lại chọn cách đấu này chứ? Xông lên trực tiếp chặt đầu tiểu súc sinh Lâm Bắc Thần không phải tốt hơn sao?
Khấu Trung Chính đang hừng hực lửa giận trong lòng, hắn chưa từng trải qua loại chuyện này, nếu hôm nay không tìm lại được thể diện thì sau này chẳng phải là trò cười trong số các đại Chiến Bộ của Triều Huy thành sao?
Hắn chậm rãi nâng tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Bắc Thần, ta đã cho ngươi một cơ hội, nhưng đáng tiếc ngươi không trân trọng, vậy thì ta sẽ...”
Lời còn chưa dứt.