"Vù!"
Tiếng kiếm reo lanh lảnh vang lên.
Thân ảnh Thần Phàm hơi mơ hồ, một ánh kiếm lóe hàn quang đột nhiên lướt qua hai tên đệ tử.
Hắn đột nhiên xuất hiện phía sau hai tên đệ tử, trường kiếm run lên, thân hình hóa thành một bóng mờ nhanh chóng bay ra ngoài.
"Hai người các ngươi đang làm gì thế? Nhanh ngăn cản hắn!" Tráng hán quát to hai tên đệ tử kia.
Ầm! Ầm!
Vừa dứt lời, hai tên đệ tử đột nhiên nặng nề ngã xuống mặt đất, trên cổ chậm rãi hiện ra một tia máu tinh tế.
" Kiếm khí thật đáng sợ." Trong lòng tráng hán kinh hãi, nhưng không dám chậm trễ, nhanh chóng phóng về phía cửa động đuổi theo.
Chỉ là Thần Phàm cũng không trốn xa, hắn bị hắc sa nữ tử chặn ở bên ngoài hang động.
Mà khi hắc sa nữ tử nhìn thấy Thần Phàm, nàng có chút hơi sững sờ, mắt lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm một tiếng : "Sao lại là nam nhân?"
Sau đó nàng hỏi Thần Phàm: "Ai phái ngươi đến?"
Rồi cũng không chờ Thần Phàm trả lời, nàng trực tiếp xoay người nhìn về phía nữ tử mặc áo trắng giữa không trung, lớn tiếng nói : "Sư tỷ, ta thật không ngờ, ngươi lại phái một tên nam đồ đệ đến, hơn nữa, nhìn tư chất cũng chẳng ra gì."
Thần Phàm khẽ cau mày, vẫn không thèm để ý tới, hắn đang tính toán con đường tốt nhất chạy về phía mắt trận, với cảnh giới Luyện Khí bốn tầng hiện tại của hắn, căn bản là không thể chống lại Trúc Cơ kỳ, hắn rất rõ ràng chênh lệch giữa hai cảnh giới.
"Người này không phải đồ đệ của ta, đồ nhi của ta đúng là có tới đây rèn luyện, nhưng ta thông báo với nàng không nên tới gần đây, mưu kế của ngươi không thành rồi." Nữ tử mặc áo trắng nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói.
"Ngươi tới đây không phải vì đồ đệ của ngươi? Nếu khôn phải hắn bị giam ở đây, tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?" Hắc sa nữ tử cũng không tin.
"Ta tới đây chỉ vì muốn khuyên can ngươi, không nên mắc thêm lỗi nữa, mộ huyệt này ngươi không thể động vào, đặc biệt có vài thứ, đã bị chôn sâu chính là vì không thể xuất thế, nếu không sẽ dẫn tới đại họa." Trên mặt nữ tử mặc áo trắng dần dần hiện ra sương lạnh.
"Thật sao? Ta mới không tin, đồ nhi ngoan của ngươi hiện tại đã lấy đồ bọn họ trộm trong mộ rồi." Hắc sa nữ tử cười khẽ một tiếng, liếc nhìn Thần Phàm một chút.
"Ta đã nói, người này không phải đồ đệ của ta." Nữ tử mặc áo trắng nhíu mày nói.
Bạch! !
Thân ảnh Thần Phàm đột nhiên mơ hồ, một ánh kiếm đột nhiên xẹt qua không gian.
Vẻ mặt hắc sa nữ tử lạnh lẽo, vung mạnh tay lên, một luồng chân khí bắn ra, giống như một cơn lũ ầm ầm tràn ra, trong nháy mắt đã nuốt mất ánh kiếm tinh tế kia.
Trong nháy mắt, Thần Phàm đã xuất hiện phía sau hắc sa nữ tử, một chiêu vừa nãy chỉ là hư chiêu, hắn lợi dụng luồng chân khí của hắc sa nữ tử, nhanh chóng lao ra ngoài động.
"Hừ, ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy thoát sao?" Hắc sa nữ tử hừ lạnh một tiếng, cũng không vội đuổi theo, lấy cảnh giới Luyện Khí tầng bốn của Thần Phàm, nàng còn không thèm để vào mắt.
Mãi đến khi nàng nhìn thấy Thần Phàm đột nhiên dừng lại ở một nơi nào đó, sắc mặt mới khẽ thay đổi, đến khi Thần Phàm vung kiếm chém ra một chiêu, sắc mặt hắc sa nữ tử đã tái xanh, lúc này nàng có muốn ngăn cản cũng đã muộn.
"Oanh "
Sau một tiếng vang thật lớn, màn sáng trận pháp ầm ầm vỡ vụn, một trận bàn hình vuông bé nhỏ bay trở lại trong tay hắc sa nữ tử;.
"Tiểu tử, ngươi dám phá hoại trận pháp của ta?" Hắc sa nữ tử nhìn một góc trận bàn trong tay bị tổn hại, suýt nữa đã tức ngất đi, đây chính là pháp khí có giá trị liên thành, thế mà lại bị một tiểu tử Luyện Khí tầng bốn phá hoại một góc.
"Tiểu huynh đệ, dừng chân." Nữ tử mặc áo trắng trên không trung cũng đột nhiên ngự kiếm bay xuống, đuổi theo Thần Phàm, nàng không thể để Thần Phàm mang đồ vật bên trong mộ huyệt ra ngoài.
Hắc sa nữ tử nghe thấy thế thì con ngươi khẽ đảo một vòng, khóe miệng nàng một nụ cười quỷ dị.
"Sư tỷ cũng dừng chân đi."
Thân hình nàng đột nhiên bay lên, hất tay tung ra năm đạo phù, chớp mắt ánh sáng từ năm đạo phù đã hóa thành năm chuôi trường kiếm, mang theo tiếng xé gió sắc bén bắn thẳng đến nữ tử mặc áo trắng, vừa vặn chặn lại nữ tử mặc áo trắng đang truy kích Thần Phàm.
"Sư muội chớ nháo nữa, việc này không phải chuyện nhỏ, những thứ đó không thể truyền ra ngoài." Nữ tử mặc áo trắng cau mày, tránh thoát năm phi kiếm.
Hắc sa nữ tử không hề bị lay động, vung mạnh tay lên, mười đạo phù lại bay ra, biến thành mười thanh trường kiếm, giống như sao băng cùng nhau xẹt qua trời cao, mạnh mẽ chặn tất cả mọi đường của nữ tử mặc áo trắng.
"Ta không hiểu ngươi lo lắng cái gì, Tẩy Tủy đan tuy rằng quý giá, nhưng truyền lưu ra ngoài cũng không phải chuyện lớn gì, trừ phi, ngươi đang sợ chuôi bảo kiếm này?" Trong mắt hắc sa nữ tử loé ra một tia sáng, nhìn nữ tử mặc áo trắng nói : "Chuôi bảo kiếm này có phải là có bí mật gì?"
"Việc này không có quan hệ gì với ngươi." Nữ tử mặc áo trắng thấy Thần Phàm đã hoàn toàn biến mất trong rừng sâu, sắc mặt nhất thời giăng kín sương lạnh, cũng không cho hắc sa nữ tử sắc mặt tốt, xoay người bay lên không trung bay, nàng cố gắng đi tìm Thần Phàm.
"Hừ, cái gì mà danh môn chính phái, cuối cũng vẫn có không ít chuyện không thể lọ ra ngoài, ta rời khỏi tông môn quả nhiên là lựa chọn chính xác, các ngươi nói ta trời sinh mị cốt, không thích hợp ở Thành Tiên Tông, vậy ta liền nhập Ma Đạo, lấy ma chứng đạo." Hắc sa nữ tử nhìn theo nữ tử mặc áo trắng, lạnh giọng cười nói.
"Môn chủ." Lúc này một tên tráng hán từ phía sau nàng đi tới, chính là người ở trong huyệt động phát hiện ra Thần Phàm.
"Hắn lấy đi cái gì?"Trong mắt hắc sa nữ tử loé ra một tia hàn quang.
"Bảo kiếm và Tẩy Tủy đan." Tráng hán đáp.
"Vẽ ra chân dung của hắn đi, phong tỏa lối vào Yêu Vương, dùng số tiền lớn treo thưởng người này." Hắc sa nữ tử nói xong, hơi dừng một chút, mới tiếp tục nói : "Để lại người sống."
"Vâng." Tráng hán nói xong liền vội vã lui ra.
. . .
Lúc này Thần Phàm, đang nhanh chóng chạy trốn, chân khí của hắn nâng lên cực hạn, chân đạp Vô Tướng bộ, thân hình hoàn toàn hóa thành bóng mờ, vô cùng quỷ mị, chỉ nghe tiếng cành cây trong rừng xào xạc theo gió, nhưng không thấy rõ bóng người, chỉ có một cái bóng mơ hồ xẹt qua.
Hắn chạy tới một chỗ tương đối bí mật trong rừng cây, xác định không có bất kỳ người nào đuổi theo, Thần Phàm mới chậm rãi dừng chân.
Kế hoạch của hắn vốn là sau khi phá tan mắt trận, để nữ tử mặc áo trắng cùng hắc sa nữ tử đánh nhau, nhưng không ngờ nữ tử mặc áo trắng lại đột nhiên đuổi theo hắn, điều này khiến hắn càng thêm khẳng định, thanh kiếm phỏng chế bảo kiếm này, có quan hệ tới Thành Tiên Tông, có quan hệ đến bảo kiếm của mình.
Nghĩ tới đây, hắn tháo bảo kiếm từ bên hông xuống, khoác ra phía sau, như vậy có thể khiến hắn hành động dễ dàng hơn.
Tiếp theo hắn lại mở ra bản đồ da trâu, chọn một khu vực Yêu thú hoạt động, rồi tiếp tục chạy đi.
Bốn ngày trôi qua. . .
Trên một cây cổ thụ tươi tốt, Thần Phàm đang ẩn dật khí tức cả người, nhìn chằm chằm xuống hai con Hoàng Kim Báo Tử ở dưới, đây là Yêu thú có thể so với tu sĩ Luyện Khí tầng tám, đã có chút linh trí, đồng thời còn luyện được yêu hạch, yêu hạch của yêu thú Luyện Khí tầng tám có tác dụng không nhỏ đối với hắn.
Dưới cổ thụ này cũng không thiếu xương cốt loài người, cùng với mùi hôi của thi thể, đều là thịt những người bị hai con Yêu thú ăn còn lại, một mùi thối khó có thể chịu đựng, cũng không ngừng tràn vào mũi Thần Phàm, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, hắn đã ở đây cả một đêm.
Với cảnh giới Luyện Khí tầng bốn hiên nay của hắn, chính diện đối phó với một con Yêu thú Luyện Khí tầng tám, độ khó không kém gì đồng thời đối mặt với hai tên tu sĩ Luyện Khí tám tầng, huống hồ đám báo săn này có phản ứng và tốc độ đều rất nhanh, ở đây lại có hai con Yêu thú cùng hoạt động, khiến Thần Phàm rất khó bảo đảm được phần thắng, nên hắn lựa chọn im lặng chờ.
Hắn chỉ im lặng chờ thời cơ!
Rất nhanh, một trong hai con đi ra ngoài kiếm ăn, biến mất trong bụi cỏ, nhưng Thần Phàm cũng không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng chờ đợi như trước.
Một lát sau, con báo vốn rời đi kia đột nhiên từ trong bụi cỏ thò đầu ra, su khi nhếch nhếch miệng, mới một lần nữa chui vào.
Lặng yên không tiếng động, chân khí Thần Phàm rót đầy vào thanh trường kiếm kia.
"Vù!"
Trường kiếm bỗng bắt đầu run rẩy,tiếng kiếm reo lanh lảnh vang lên, chân Thần Phàm đạp mạnh, thân hình trong nháy mắt hóa thành một bóng mờ bay ra ngoài, trường kiếm đâm thẳng, hóa thành một ánh kiếm màu bạc.
"Vèo!"
Hoàng Kim Báo Tử rất nhạy cảm, khi nó nghe được tiếng xé gió, đột nhiên bổ nhào về phía trước.
"Hống!" Nó tức giận gầm lên, dùng đuôi dài quay về sau mạnh mẽ vung một cái, đuôi báo giống như roi dài hung hăng vung tới.
Sắc mặt Thần Phàm không thay đổi, cổ tay khẽ run, trường kiếm đột nhiên vòng một vòng, trong không khí bỗng nhiên hiện ra một ánh kiếm hình tròn.
Xì một tiếng vang, trong không khí xuất hiện một chuỗi huyết châu tươi đẹp, một đoạn đuôi thật dài bay ra ngoài.
Hống! ! !
Một tiếng gầm dữ dội như sấm vang, chấn động đến mức hai lỗ tai Thần Phàm như kim đâm đau nhói, đây là một loại công kích Thần hồn, nếu người nào có thần thức yếu, đã sớm bị tiếng rống này khiến cho hồn phi phách tán.
Thần thức của Thần Phàm hơn Luyện Khí kỳ phổ thông rất nhiều, hoàn toàn không hề bị lay động, trường kiếm vung lên, hóa thành kiếm quang như dải lụa, đan chéo vào nhau, phủ đầu chụp xuống con Hoàng Kim Báo Tử.
Hoàng Kim Báo Tử gầm nhẹ một tiếng sợ hãi, hoảng loạn giơ trảo đập tới Thần Phàm.
"Xì!"
Máu tươi tung toé, chân trước của nó trực tiếp bị Thần Phàm chém đứt xuống, vứt qua một bên.
Kiếm quang theo thế muốn trực tiếp phân thây con Hoàng Kim Báo Tử này.
"Vèo!"
Đột nhiên tiếng gió rít gào sắc bén xông tới.
Trường kiếm Thần Phàm đột nhiên run lên, hắn xoay người chém ra một kiếm.
Cheng!
Tiếng kim loại va chạm lanh lảnh vang lên, một chiêc ngân châm bị Thần Phàm đánh bay.
"Xèo!"
Không để Thần Phàm kịp thở dốc, ngay sau đó lại có tiếng xé gió sắc bén truyền đến.
Con ngươi Thần Phàm mạnh mẽ co rụt lại, vung kiếm chặn trước người.
Thần Phàm vội vàng thu kiếm, ngân châm bị lợi kiếm cản lại, nhưng lực đạo lại cực kỳ kinh người, Thần Phàm có thể cảm nhận được lợi kiếm của mình hơi rung động.
Lại keng một tiếng, Thần Phàm cảm giác trường kiếm của mình bị một chiếc búa lớn đập lên đến, khiến tay cầm kiếm của hắn tê dại một hồi, vẻ mặt khẽ biến, hắn không tiếp tục cứng rắn chống đỡ cùng đối thủ, bước chân mạnh mẽ đạp mốt phát, thân hình vượt qua Hoàng Kim Báo Tử.
Vèo! Vèo!
Quả nhiên, lại là hai tiếng tiếng xé gió truyền đến, hai chiếc ngân châm trên không trung xẹt qua ánh bạc, giống như sao băng chợt lóe lên, mạnh mẽ ghim lên người con Hoàng Kim Báo Tử.
"Ầm!"
Hoàng Kim Báo Tử như bị trúng đòn nghiêm trọng, thân thể bay ra ngoài hai mét, rồi mới nặng nề ngã xuống đất, gầm nhẹ vài tiếng, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm về phía ngân châm bay tới.
Thần Phàm nhãn lực phi phàm, đã nhìn ra ngân châm trực tiếp xuyên thủng thân thể Hoàng Kim Báo Tử, đâm vào mặt đất mới dừng lại.
"Quả nhiên là có chút môn đạo, chẳng trách gan lớn như vậy, dám cướp đoạt bảo vật dưới mí mắt hai cường giả Trúc Cơ kỳ." Một âm thanh nhu mị truyền đến.
Trong rừng cây, một nữ tử để trần hai chân, chân đạp hư không mà đến, một thân mặc lụa mỏng màu đen, trên mặt cũng bị lụa mỏng che lại, mỗi khi nàng bước về trước một bước, đều sẽ lộ ra đôi chân ngọc trắng nõn khiến người khác nhìn vào chỉ thấy khí huyết sôi trào, chỉ một lớp lụa mỏng, căn bản không che lấp được thân thể xinh đẹp của nàng.
Thần Phàm không bị lay động, giơ kiếm nhắm thẳng vào hắc sa nữ tử.
"Hống!"
Hoàng Kim Báo Tử còn chưa chết hẳn, bỗng nhiên bò lên nhào tới Thần Phàm.
Thần Phàm khẽ nhíu mày, trường kiếm quét một cái, kiếm quang lập tức bổ xuống đầu Hoàng Kim Báo Tử.
Hắc sa nữ tử gần như ra tay cùng lúc, tay nàng vung một cái bắn ra năm đạo phù, năm tia sáng hóa thành năm trường kiếm, mang theo khí tức sắc bén bắn nhanh về phía Hoàng Kim Báo Tử.
Dù hắc sa nữ tử ra tay giúp đỡ, thế nhưng Thần Phàm không dám thả lỏng cảnh giác, kiếm khí chém thẳng xuống, xì một tiếng trực tiếp bổ đầu Hoàng Kim Báo Tử thành hai nửa, sau đó hắn đạp một bước, một tia kiếm quang thoáng hiện, Hoàng Kim Báo Tử lập tức bị chém ngang hông, chia làm hai nửa ầm ầm ngã xuống đất, máu chảy đầy đất, có thể nhìn thấy một viên yêu hạch lóe ra ánh sáng xanh lam, ẩn chứa sóng linh lực không tầm thường.
"Rất thú vị, Luyện Khí bốn tầng chém ngang hông Hoàng Kim Báo Tử Luyện Khí tám tầng, đây chính là lần đầu tiên ta nhìn thấy." Hắc sa nữ tử trong mắt lộ ra một ít cân nhắc, nhìn Thần Phàm cười nói.
"Là nhờ đạo phù của ngươi kiềm chế nó." Thần Phàm thấp giọng nói.
"Khiêm tốn là phẩm chất tốt, nếu ngươi không phải đệ tử của sư tỷ ta, vậy ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ." Hắc sa nữ tử mềm mại nói.
"Tại hạ tư chất cũng không ra sao." Thần Phàm lạnh nhạt nói.
Hắc sa nữ tử ngây người, rồi sau đó mới nhớ tới lúc trước ở mộ huyệt, nàng từng nói với nữ tử mặc áo trắng rằng Thần Phàm tư chất không ra làm sao, nhưng lời này cũng chỉ là dùng để khiến nữ tử mặc áo trắng buồn bực, tư chất của Thần Phàm, vừa nãy nàng đã tận mắt xác minh, đây tuyệt đối là một thiên tài.
"A. . . Còn nhỏ tuổi còn có thể thù dai, điểm ấy tuy rằng không được, nhưng ta yêu thích." Hắc sa nữ tử âm thanh rất mị hoặc, khiến Thần Phàm có cảm giác rất không thoải mái.
"Ngươi muốn đòi lại thanh kiếm kia cùng đan dược?" Thần Phàm không muốn lãng phí thời gian, giơ kiếm chỉ về hắc sa nữ tử, lạnh lùng nói : "Vậy tới chiến đi."
"Phốc phốc. . ."
Nhìn thấy Thần Phàm như vậy, hắc sa nữ tử nhưng bưng miệng nhỏ, bật cười.
"Đồ nhi chớ sợ, chút lễ vật nhỏ này, sư phụ mới không để vào trong mắt, ngươi yêu thích thì cứ cầm, không đủ thì có thể tìm sư phụ cầm."
". . ." Thần Phàm nhất thời không nói gì, một đời là cường giả Trúc Cơ kỳ, dĩ nhiên hành sự như vậy, khiến hắn có chút đoán không ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tính cách nữ tử này như vậy, cũng đúng như những tu sĩ kia nói, nàng chính là cái Ma Nữ.
Nghĩ tới đây, Thần Phàm thu kiếm vào trong vỏ, tiếp theo nhặt lên yêu hạch trên đất, liền xoay người rời đi, không nhìn hắc sa nữ tử.
Bước được mấy bước, phía sau lập tức truyền tới một giọng nói đầy mị hoặc: "Đồ nhi phải đi sao?"
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com