Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch)

Chương 18 - Tẩy Tủy

Thần Phàm không để ý đến, tự mình bước về phía trước, thần thức lại thả rộng ra, cảnh giác hắc sa nữ tử phía sau.

Nếu nàng dám tiến lên, Thần Phàm nhất định sẽ không chút do dự ra tay.

Nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là, cô gái kia chỉ khẽ cười một tiếng rồi lại đứng tại chỗ, chưa từng động tới.

Thần Phàm cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục rời đi về phía mà hắn đã định , chỉ là lần này, hắn cẩn thận tung tích của mình hơn.

Chờ Thần Phàm hoàn toàn biến mất, ánh mắt mang theo ý cười của hắc sa nữ tử mới chậm rãi nhạt dần.

"Tư chất cũng vẫn không sai, có thể so với tiểu tử Luyện Khí tầng hai bên trong Thiên Đình kia."Nàng lẩm bẩm một tiếng.

Sau đó một tráng hán mang theo đám đệ tử Địa Quỷ môn từ trong rừng cây đi ra, đi tới bên người hắc sa nữ tử.

"Môn chủ, vì sao lại thả hắn rời đi?" Tráng hán thấp giọng hỏi.

"Người này tư chất không tồi, thậm chí là ngươi, có thể đều không phải là đối thủ của hắn, đây là một quân cờ không tệ, các ngươi có thể hủy Huyền Thưởng Lệnh rồi. Còn có, bên trong Thiên Đình có tin tức gì không?" Hắc sa nữ tử hỏi.

"Vẫn không tin tức, đã có hơn mười cường giả Trúc Cơ kỳ tới hỏi thăm người kia."

"Luyện Khí tầng hai là Thiên binh một sao, thú vị." Hắc sa nữ tử nói xong, mắt hơi hơi híp lại.

"Thế nhưng, hình như phía Thành Tiên Tông cũng đang tìm kiếm người này." Tráng hán cau mày nói.

"Tạo cho bọn họ chút phiền phức, quân cờ này là của bản tọa, ai cũng không thể động tới." Hắc sa nữ tử trầm giọng nói, bên trong mơ hồ mang theo một luồng khí thế nữ vương.

"Rõ."

. . .

Ngày thứ hai, Thần Phàm dựa theo địa đồ, lần thứ hai tìm được một khu rừng rậm, hắn lại ẩn giấu khí tức để tiến vào.

Trên đường đi đến, hắn gặp không ít tu sĩ, trong tay đều cầm một tấm chân dung, mà người bên trong chân dung chính là hắn.

Hắn không manh động, mà chỉ bí mật quan sát, với cảnh giới trước mắt của hắn, nếu là nữ tử mặc áo trắng kia đi ra, sẽ là một trận chiến gian nan mà nguy hiểm, thậm chí rất khả năng hắn sẽ chết ở đây.

Chênh lệch giữa Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ thực sự quá xa.

"Cẩn thận tìm, không cần buông tha manh mối nào, lần này Thành Tiên Tông vô cùng bạo tay, bắt sống người này có thể đổi lấy mười khối Hạ phẩm Linh thạch." Lúc này, một trung niên tu sĩ lớn tiếng quát.

"Lão đại, nhỡ may không thể bắt sống thì sao?" Một thanh niên thấp giọng hỏi.

"Không thể bắt sống thì chỉ còn lại năm khối Hạ phẩm Linh thạch. Các ngươi mở to mắt ra tìm kỹ cho ta, tiểu tử kia mới chỉ là Luyện Khí tầng bốn, nếu như không thể bắt sống hắn, ta sẽ lột da các ngươi."

"Lão đại cứ yên tâm đi, không phải đám cường giả Thành Tiên Tông cũng ở chung quanh đây sao, ta nghe nói, bọn họ tới gần đây vì đào một thanh bảo kiếm." Thanh niên lén lén lút lút nói.

"Chớ xen vào việc của người khác, chúng ta kiếm Linh thạch của chúng ta." Trung niên tu sĩ quát lên.

"Ngươi vừa vặn nói. . . Người Thành Tiên Tông đang đào một thanh bảo kiếm?"

Ngay khi thanh niên tu sĩ kia gật đầu, một giọng nói mang theo hàn ý từ phía sau bọn họ vang lên.

"Ai?" Đám người trung niên tu sĩ đồng loạt biến sắc, xoay người nhìn tới, tiếp theo nhất thời ngẩn ra.

"Là ngươi?" Thanh niên tu sĩ nhận ra Thần Phàm, sau đó khẽ giật mình cười nói :

"Lão đại, Linh thạch tự mình đưa tới cửa."

" Người Thành Tiên Tông ở đâu?" Thần Phàm cau mày hỏi.

"Tiểu tử, ngươi muốn tìm bọn họ, vậy thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, ta tự nhiên sẽ mang ngươi tới." Trung niên tu sĩ trầm giọng nói.

"Xèo "

Một tiếng xé gió, lợi kiếm của Thần Phàm lộ ra hàn quang, trong nháy mắt để lên cổ thanh niên tu sĩ.

Biến cố bất ngờ khiến mọi người biến sắc, thanh niên tu sĩ đột nhiên nuốt nước miếng một cái, sợ đến mức hai chân như nhũn ra.

Thế này sao có thể là Luyện Khí tầng bốn chứ, hoàn toàn có thể so sánh với Luyện Khí tầng tám.

Sắc mặt trung niên tu sĩ cũng âm trầm, hắn cũng tự mình biết mình, mình không phải đối thủ của Thần Phàm.

" Người Thành Tiên Tông ở đâu, chuyện vè thanh bảo kiếm này, ngươi biết bao nhiêu?" Thần Phàm thấp giọng hỏi.

Lúc này thanh niên tu sĩ mới run rẩy giơ tay lên, chỉ về phía đông khu rừng, cẩn thận nói : "Ở dưới chân núi bên kia."

Nói xong hắn lại nuốt nước miếng một cái, tiếp tục nói : "Thanh bảo kiếm này, ta cũng chỉ nghe nói thôi, hình như tối hôm qua đã xuất hiện một cái, nhưng một bị người bí ẩn cướp đi."

Nói đến đây, thanh niên tu sĩ nhìn Thần Phàm một chút, hắn đoán được người bí ẩn chính là Thần Phàm trước mắt, nếu không người Thành Tiên Tông tìm hắn làm gì.

"Có người nói thanh kiếm kia là trấn tông chi bảo của Thành Tiên Tông, cũng có người nói thanh kiếm kia có quan hệ lớn với Tiên cung, chuyện khác thì ta thật sự không biết."

Thành Tiên Tông, Tiên cung, bảo kiếm!

Trong lòng Thần Phàm chấn động, kiếm của mình sao lại dính líu quan hệ tới Tiên cung?

Tuy rằng thanh niên này tu sĩ nói là lời truyền miệng, nhưng không có lửa làm sao có khói, nhìn từ phản ứng của Thành Tiên Tông, có thể thấy bọn họ quá coi trọng thanh kiếm này.

Nghĩ tới đây, hắn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn lướt qua một phía nào đó của khu rừng rậm, sau đó mới thu lợi kiếm vào vỏ kiếm, xoay người rời đi.

Thanh niên tu sĩ đầm đìa mồ hôi, thoáng thở dài một hơi, ngồi co quắp trên mặt đất, giống như hắn vừa dạo trước quỷ môn quan một vòng.

Trung niên tu sĩ cũng hơi lui một bước, tùy ý để Thần Phàm rời đi, tuy rằng hắn muốn có Linh thạch, nhưng tiền đề là phải có mệnh để dùng.

. . .

Ở một nơi nào đó của khu rừng rậm, vài tên tu sĩ cũng nhìn thấy một màn nơi này.

"Đường chủ, thực lực người này lại khủng bố đến mức độ này, hắn thật sự chỉ là Luyện Khí tầng bốn sao?" Một tên đệ tử trên người mặc trang phục Địa Quỷ môn hỏi.

"Chẳng trách Môn chủ coi trọng như thế, dựa vào thân thủ này, ngay cả ta cũng phải chú ý, thế nhưng đánh bại ta à? Không thể." Tráng hán lắc lắc đầu, hắn được hắc sa nữ tử ra lệnh, tới đây gây phiền phức cho người Thành Tiên Tông, nhưng không nghĩ tới Thần Phàm lại tự mình đi ra.

"Đường chủ, trước khi hắn đi ra ngoài có liếc mắt nhìn qua nơi này, hắn không phát hiện ra chúng ta chứ?"

"Sao có thể, khoảng cách xa như thế, thần thức của tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể phát hiện ra nơi này, tiếp tục quan sát, nhìn động tác kế tiếp của hắn." Tráng hán nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đường. . . Đường chủ, hắn đi rồi, đi tới nơi đám Thành Tiên Tông đang đào bảo kiếm." Lúc này, tên đệ tử kia kinh ngạc nói.

"Cái gì?" Tráng hán nghe vậy bỗng nhiên xoay người lại, nhìn về phía Thần Phàm rời đi, hắn lắc đầu nói : "Tiểu tử không biết điều, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng tối hôm qua có thể bình yên rời đi, là dựa vào thực lực của chính hắn sao? Nếu không phải Môn chủ giúp hắn chặn Mộ Vân Thủy, hắn đã sớm bị bắt lại."

"Đường chủ, hiện tại làm sao đây? Có cần ngăn cản hắn không?"

"Không sao, Môn chủ đã tới đó, lát nữa ta dùng bí pháp truyền âm cho Môn chủ, tiểu tử này đi qua chỉ là tự tìm quả đắng." Tráng hán híp mắt lại nói.

. . .

Một Thời Thần sau, Thần Phàm ẩn dật khí tức cả người, trốn vào giữa núi rừng, nhìn một đám đệ tử đạo bào đang đào bới trong một toà núi lớn.

Khiến hắn kinh ngạc chính là, cô gái mặc áo trắng dĩ nhiên cũng ở đây bảo vệ, hiển nhiên rất coi trọng bảo kiếm sắp đào ra này.

"Đồ nhi, đừng trốn nữa."

Lúc này, giọng nói mị hoặc kia lại truyền đến từ phía sau Thần Phàm, sắc mặt Thần Phàm thay đổi, nói thầm một tiếng bất cẩn rồi.

Sau đó thân thể nhanh chóng hướng về bên phải, "Vù" một tiếng, một thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ.

"Thanh kiếm kia đã sớm bị ta trộm, nếu ngươi kinh động tới sư tỷ của ta, thế thì không hay đâu."

"Kiếm ở đâu?" Thần Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắc sa nữ tử.

"Hả? Ngươi cảm thấy hứng thú với thanh kiếm này?" Hắc sa nữ tử sững sờ, nàng vốn tưởng rằng Thần Phàm chỉ hứng thú với Tẩy Tủy đan, không nghĩ tới lại là thanh kiếm kia.

"Tối hôm qua không phả ngươi đã cướp được một cái sao?" Trong lời nói của hắc sa nữ tử mang theo một tia cân nhắc.

"Thanh kiếm này là phỏng chế." Thần Phàm nói.

"Phỏng chế? Ngươi biết cái gì?" Thái độ của hắc sa nữ tử lập tức thay đổi, giọng nói cũng biến thành lạnh lẽo, nhưng như thế khiến Thần Phàm cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Ta chỉ biết đó là kiếm của ta." Thần Phàm lắc lắc đầu.

"Kiếm của ngươi? Vậy e là ngươi phải thất vọng rồi, thanh kiếm này cùng với thanh kiếm tối hôm qua ngươi cướp được, gần như là giống nhau như đúc." Hắc sa nữ tử nói xong, xoay vòng tay trên tay một cái, một thanh kiếm xuất hiện trước mắt hai người.

"Trữ vật trạc?" Thần Phàm hơi run run, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt hắn đầu đến cuối chỉ nhìn thanh lợi kiếm kia.

"Tuổi không lớn lắm, mà hiểu biết rất nhiều đấy." Hắc sa nữ tử liếc Thần Phàm một chút.

"Quả nhiên vẫn là phỏng chế." Thần Phàm tỉ mỉ nhìn thanh kiếm mà hắc sa nữ tử lấy ra, lập tức mất đi hứng thú.

Hắn có thể kết luận, thanh kiếm kia kiếp trước của mình, nhất định có quan hệ lớn cùng Thành Tiên Tông.

"Ngươi đã thấy thanh kiếm không phải phỏng chế?" Hắc sa nữ tử hồ nghi hỏi.

" Vô Nhai kiếm chỉ có một cái, đó là do ta rèn lên." Thần Phàm lạnh lùng nói.

"Vô Nhai? Thanh kiếm này gọi Vô Nhai sao?" Hắc sa nữ tử nói đến đây, đột nhiên gõ một cái lên đầu Thần Phàm, Thần Phàm lại không tránh thoát.

"Khoác lác không phải việc tốt, hiểu không?"

"Ngươi. . ." Thần Phàm suýt nữa đã ra tay với hắc sa nữ tử, nhưng nghĩ lại vẫn kiềm chề lại, nếu như hắn gây ra động tĩnh, nhất định sẽ khiến cô gái mặc áo trắng kia chú ý, đến lúc đó, hắn chính là lấy một địch hai.

Luyện Khí tầng bốn đối đầu với hai cường giả Trúc Cơ kỳ, mặc dù hắn có nghịch thiên hơn nữa cũng khó thoát khỏi cái chết.

Thần Phàm căm tức nhìn hắc sa nữ tử, sau đó tiếp tục duy trì trạng thái ẩn dật, chậm rãi lui lại.

"Tức rồi? Muốn đi đâu?" Trong mắt hắc sa nữ tử lộ ra ý cười, dù trên mặt của nàng lại có một lớp lụa đen che lại, nhưng Thần Phàm vẫn có thể nhìn thấy, nàng đang cười.

"Tu luyện, rồi sau đó đến Thành Tiên Tông đòi lại Vô Nhai, ngươi mà còn đi theo, ta cũng không khách khí nữa." Thần Phàm lạnh giọng nói xong, dùng thân pháp quỷ dị chạy vào khu rừng rậm.

" Tiểu tử rất thú vị, không khách khí? Nếu không phải bản tọa có chuyện quan trọng trong người, đúng là muốn nhìn ngươi có thể không khách khí thế nào đấy." Hắc sa nữ tử nhìn theo Thần Phàm biến mất, nhẹ giọng tự nói, sau đó cũng ẩn dật thân hình, hóa thành một bóng đen, đi về phía ngược lại.

Tới buổi đêm. . .

"Đại sư tỷ, kiếm bị trộm." Một tên tu sĩ mặc đạo bào quay về cô gái mặc áo trắng Mục Vân Thủy nói.

Mục Vân Thủy nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không kinh ngạc gì, trong miệng nhẹ nhàng nói một câu : "Sư muội."

Mà Thần Phàm giờ khắc này đang ngồi xếp bằng trong một huyệt động bí ẩn của Yêu thú, cửa động cực kỳ khó tìm, nếu không phải hắn vô ý nhìn thấy ở ngoài cửa động có một bộ hài cốt Yêu thú, hắn cũng đã không phát hiện ra nơi này.

Yêu thú kia đã chết đi nhiều năm, có lẽ là mấy chục năm trước đã từng ra ngoài đi săn, kết quả bị trọng thương trốn về, không nghĩ tới không thể bò vào hang động, cứ thế mà chết đi.

Mà Thần Phàm lại trực tiếp chiếm dụng nơi đây, một nơi bí ẩn như thế này, là địa phương tốt để hắn đột phá.

Trong mấy ngày này, hắn đã chém giết không ít Yêu thú, trong đó phần lớn đều là Luyện Khí tầng bảy, gân cốt thân thể này rất tốt, dĩ nhiên so với hắn dự liệu còn nhanh hơn, đã đạt đến cảnh giới Nhục Thân mà hắn theo đuổi.

Sau khi hắn dùng thần thức Trúc Cơ đoạt xá bộ thân thể, thân thể này vẫn không có cách nào đạt đến trạng thái như kiếp trước.

Nhưng giờ khắc này, hắn đã chân chính khiến thân thể và thần thức tăng lên tới trình độ ngang nhau, thần thức đến, thân thể cũng sẽ không chậm, chuyện này khiến thực lực của Thần Phàm thoáng tăng lên, nhưng quan trọng hơn chính là, cơ sở của hắn đã hoàn toàn được củng cố.

Lúc này chuyện hắn muốn làm chính là một hơi tăng lên cảnh giới.

Trong bình đan dược cướp được trong mộ huyệt, tổng cộng có bốn hạt Tẩy Tủy đan, loại đan dược này có hiệu quả tẩy gân phạt tủy, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, để chân khí càng ngưng tụ thuần hóa.

Chỉ là loại đan dược này thường đều dùng để cường giả Trúc Cơ kỳ đột phá tới Kim Đan kỳ, Thần Phàm cảm thấy đây quả thực là lãng phí.

Hắn từ sách cổ tìm hiểu được, nếu chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ mà dùng Tẩy Tủy đan, phối hợp sử dụng với bí pháp đặc thù để luyện hóa, có thể khiến xương cốt tănglên một cảnh giới, có lợi ích to lớn trên con đường tu tiên trong tương lai.

Hắn đổ ra một hạt Tẩy Tủy đan, nhẹ nhàng đưa lên trong miệng, chậm rãi nhắm mắt. . .

Một lát sau, thân thể hắn đột nhiên toả sáng, cả thân thể trở nên trong suốt, kinh mạch trong cơ thể, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. . .

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment