Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch)

Chương 19 - Xuất Cốc

Hai ngày sau, hai mắt Thần Phàm mở ra, trong con ngươi đen nhanh lộ ra cảm giác thâm thúy.

Mà trên da hắn, có một lớp màu xám đen, toả ra mùi khó ngửi, tràn ngập cả hang động.

Thần Phàm lại lộ ra một nụ cười, hắn biết đây là tạp chất trong cơ thể mình, hiên tại đã đều bị bài trừ ra ngoài thân thể, nói cách khác, trạng thái và căn cơ của thân thể này, so với kiếp trước của hắn còn tốt hơn rất nhiều.

Hắn đứng dậy rời khỏi hang động, đi tới một dòng sông ở gần đó, hắn nhảy vào trong rửa sạch mọt chất bẩn trên người, đến khi hắn từ dưới dòng sông đi ra, cả người đều tản ra một loại Linh khí.

Thần Phàm hít sâu một hơi, cảm giác được Linh khí dày đặc từ bốn phương tám hướng tràn đến, thậm chí trong đó còn xen lẫn ngụy Tiên khí đến từ Thiên Đình, dù không có nhiều, nhưng vẫn xuyên qua vô số lỗ chân lông trên người hắn, tràn vào trong cơ thể, cuối cùng chảy tới các đầu kinh mạch, hội tụ vào trong đan điền.

Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, duy trì cảm giác khoan khoái này, đồng thời lấy yêu hạch của Hoàng Kim Báo Tử lúc trước ra, nắm trong tay, hấp thụ Linh khí trong đó.

Trong nháy mắt, một luồng Linh khí từ lòng bàn tay hắn giống như sóng biển tràn vào kinh mạch của hắn, Thần Phàm rõ ràng cảm giác được kinh mạch cả người truyền đến đau đớn giống như xé rách, hắn hơi nhếch miệng, nếu không trải qua Tẩy Tủy đan cải tạo, e là giờ khắc này kinh mạch của hắn đã sớm căng nứt.

Linh khí trong yêu hạch so với Linh khí phổ thông thì cuồng bạo hơn rất nhiều, nhưng cũng là một loại tài nguyên hiếm thấy, trong tình trạng thiếu thốn Linh thạch hiện nay, thì Yêu thú cũng có thể tính là một loại tài nguyên.

Thần Phàm dùng thần thức khống chế luồng Linh khí này, không vội vã dẫn Linh khí vào Đan Điền, mà khống chế để chúng không ngừng đi khắp trong kinh mạch, nỗ lực để luồng Linh khí cuồng bạo này lắng đọng lại, sau khi đi chuyển mấy chục tiểu chu thiên, luồng linh khí vốn cuồng bạo bắt đầu lắng lại, mà kinh mạch của hắn, cũng bởi vậy mà lớn thêm một phần, chuyện này đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ gì chính là hai phần ngạc nhiên.

Đến ngày thứ hai khi mặt trời mọc, Thần Phàm đã hoàn toàn luyện hóa xong Linh khí trong yêu hạch, biến nó thành Phần Thiên Kiếm khí, hòa vào trong đan điền, khiến vòng xoáy chân khí lớn thêm mấy phần, mà cảnh giới của hắn, lúc này đã đạt đến Luyện Khí sáu tầng.

"Lại tăng thêm hai cấp bậc, chỉ có điều lần này, tiêu hao thêm một viên yêu hạch Luyện Khí tám tầng." Nhìn yêu hạch trong tay hóa thành tro bụi, Thần Phàm khẽ lắc đầu, dù thế giới này có nhiều tài nguyên, nhưng càng tu luyện khiến cảnh giới tăng cao, lượng Linh khí cần thiết cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

"Nên cân nhắc về chuyện luyện dược, nếu tìm được một ít linh dược, rồi luyện thành đan dược, sẽ có trợ giúp rất lớn với bản thân." Thần Phàm nghĩ đến chỗ tốt mà Tẩy Tủy đan mang đến thì có chút động lòng.

Nhưng kiếp trước đối với đạo luyện đan, hắn cũng không hiểu nhiều vì căn bản không có cơ hội thực hành, hắn biết một số phương pháp luyện đan, mà hiện tại hắn vẫn còn khắc sâu ấn tượng.

Nghĩ tới đây, Thần Phàm từ trong túi quần áo lấy ra một bộ quần áo mới để đổi, hắn đã đến Yêu Vương cốc tám ngày, nếu còn không quay lại đi, e là Thần Thanh Thanh sẽ suy nghĩ lung tung.

Lần này trở lại, hắn muốn chuẩn bị một phen, sau đó sẽ đi sâu vào Yêu Vương cốc để rèn luyện, lần này ở ngoài rìa mới vẻn vẹn tám ngày, hắn đã có thu hoạch to lớn như thế, nếu như có thể ở đây rèn luyện một năm. . .

Nghĩ tới đây, Thần Phàm liền cảm thấy được một cỗ nhiệt huyết bốc lên, con đường tu luyện, vốn cần một đạo tâm như thế.

Mà kiếm đạo, chính là thông qua giết chóc để cảm ngộ ra kiếm ý, cuối cùng lấy kiếm chứng đạo.

. . .

Lúc này ở lối vào Yêu Vương cốc, có không ít tu sĩ mặc đạo bào tụ tập, tất cả bọn họ đều là đệ tử Thành Tiên Tông, từ nơi vạn dặm chạy tới này, chính là vì muốn thu hồi hai thanh cổ kiếm phỏng chế về tông môn, nhưng kết quả thì cái bị cướp, cái bị trộm.

Lúc này, nữ tử mặc áo trắng Mục Vân Thủy cũng đứng ở lối vào, Yêu Vương thung lũng có thế kỳ lạ, chỉ có một lối vào như thế, nàng không tin Thần Phàm chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn nho nhỏ, có thể đi sâu vào Yêu Vương cốc, sớm muộn gì hắn cũng phải là đi ra, bằng không hoặc là hắn sẽ chết trong tay những tu sĩ khác, hoặc là chết dưới móng vuốt của đám Yêu thú cấp cao.

Chiến trận này tự nhiên đã dẫn tới không ít Tán Tu vây xem, bọn họ không ngừng nghị luận sôi nổi.

"Tiên tử này đẹp quá, khí chất xuất trần như vậy!" Có một tu sĩ trẻ tuổi thở dài nói.

"Cẩn thận họa là từ miệng ra đấy, tiên tử của Thành Tiên Tông, một tên tiểu tán tu như ngươi có thể nhớ thương sao?" Một tu sĩ già lắc đầu nói.

Lời này khiến tu sĩ quanh đó cười vang, sắc mặt tên tu sĩ trẻ tuổi kia nhất thời tím như gan heo, xấu hổ chuồn khỏi đám người.

"Đại sư tỷ, yêu nữ này rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Một nữ tu sĩ cũng có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, đi tới bên cạnh Mục Vân Thủy, cau mày hỏi.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Mục Vân Thủy nhất thời lạnh lẽo, nhìn nữ tử kia trầm giọng nói : "Tiên Nhi là sư muội của ta, cũng là sư tỷ của ngươi, từ hôm nay về sau, các ngươi còn gọi nàng là yêu nữ, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ."

"Nhưng nàng đã phản bội. . ." Nữ tu sĩ kia có chút không phục, nhưng lời nói còn chưa dứt, vẻ mặt đã biến sắc, ngơ ngác nhìn lối vào Yêu Vương cốc.

Mục Vân Thủy cũng ngẩng đầu nhìn tới, vẻ mặt lạnh lung cũng giảm đi, hờ hững kêu một tiếng : "Sư muội."

Hắc sa nữ tử Tần Tiên Nhi tuy rằng dung nhan bị che đi, nhưng đôi mắt đẹp cùng dáng người ma mị kia vừa xuất hiện, tán tu vây quanh ở bốn phía đều miệng đắng lưỡi khô, liên tục nuốt nước miếng.

"Sư tỷ, thế trận lớn như thế, là đang nghênh đón ta sao?" Tần Tiên Nhi quyến rũ chậm rãi đi ra, phía sau nàng có một đám đệ tử Địa Quỷ môn, cùng với tráng hán kia.

"Đại sư tỷ." Sau khi tráng hán nhìn thấy Mục Vân Thủy, kêu lên một tiếng tràn ngập kính ý.

"Lý Thiết Ngưu, ngươi thế này là đang tự đánh mất tiền đồ, yêu nữ. . . Tần Tiên Nhi kia là nàng tự nguyện đoạ lạc, hà tất gì ngươi cũng theo nàng phản bội sư môn, rơi vào Ma Đạo?" Nữ tu sĩ lúc trước đứng ra, chỉ vào tráng hán rồi nói.

"Ngu muội." Lý Thiết Ngưu nhìn nữ tu sĩ này, lắc đầu cười nói, vẻ mặt tràn ngập ý trào phúng.

"Ngươi. . ."

"Được rồi, Tình Nguyệt." Mục Vân Thủy ngăn lại nữ tu sĩ, sau đó nhìn về phía Tần Tiên Nhi nói : "Sư muội, giao thanh kiếm kia ra đây đi, việc này không phải trò đùa, bằng không vạn nhất kinh động tông chủ. . ."

"Sư tỷ, ngươi nói thanh kiếm này sao?" Tần Tiên Nhi xoay vòng tay trên tay một cái, thanh kiếm phỏng chế Vô Nhai lợi kiếm trong nháy mắt xuất hiện trước mặt mọi người.

"Thu lại đi." Sắc mặt Mục Vân Thủy lập tức thay đổi.

"Muốn lấy lại thì tới bắt ta đi." Tần Tiên Nhi vui vẻ cười một tiếng, nhẹ nhàng nhảy một cái, bay lên không trung, đôi chân ngọc óng ánh trắng nõn, lần thứ hai khiến đám nam tu sĩ phía dưới sôi huyết, có người còn phun cả máu mũi.

Mục Vân Thủy hiểu Tần Tiên Nhi muốn dẫn nàng rời đi, nhưng thanh kiếm này vô cùng quan trọng, nàng không chút do dự đuổi theo.

Yêu Vương cốc có đám người Tình Nguyệt, nàng không cần lo lắng.

"Hừ, Lý Thiết Ngưu, gần đây cảnh giới của ngươi tăng lên rất nhanh nhỉ, đều sắp đuổi kịp ta rồi." Sau khi Mục Vân Thủy và Tần Tiên Nhi rời đi, Tình Nguyệt nói với Lý Thiết Ngưu.

Lý Thiết Ngưu không thèm để ý đến nàng, tự mình đứng im tại chỗ.

"Tuy rằng không biết yêu nữ kia dụ Đại sư tỷ đi để làm gì, thế nhưng có ta ở đây, các ngươi cũng đừng hi vọng giở trò xiếc gì." Tu vi của Tình Nguyệt đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, trong đám người ở đây căn bản không tìm được người thứ hai có thể bằng nàng.

Lý Thiết Ngưu vẫn không thèm để ý tới nàng ta, mặt không chút cảm xúc đứng tại chỗ.

. . .

Lúc này Thần Phàm đã tới gần lối vào Yêu Vương cốc, dọc theo đường đi hắn đã nhìn thấy không ít tu sĩ đạo bào cầm trong tay một bức chân dung của hắn, nhìn từ trang phục của đám người này, không thể nghi ngờ gì chính là đám đệ tử Thành Tiên Tông.

"Vị đạo hữu kia, xin dừng bước." Lúc này, một giọng nói từ phía sau hắn truyền đến.

Thần Phàm không để ý đến, tiếp tục đi về phía trước.

Người phía sau thoáng thay đổi sắc mặt, dường như hắn cảm thấy có điều không đúng, lập tức bước nhanh hơn đuổi theo.

"Đạo hữu dừng chân."

Một tên đệ tử Thành Tiên Tông trực tiếp chạy lên phía trước ngăn cản Thần Phàm, trong tay cầm một tấm phù, cảnh giác nhìn Thần Phàm.

"Là hắn, người trong tấm chân dung." Sau khi tên đệ tử kia nhìn thấy Thần Phàm , sắc mặt hắn lập tức thay đổi quát lớn.

"Đại sư tỷ nói rồi, cần bắt sống hắn." Mấy tên đệ tử khác nhanh chóng chạy tới trước, cố gắng vây bắt Thần Phàm.

"Hừ, hại chúng ta ở trong cốc hiến máu cho muỗi mấy ngày, không đánh hắn một trận không thể hóa giải được nỗi hận trong lòng."

"Không sai, Đại sư tỷ chỉ nói bắt sống, không nói không thể đánh hắn."

Mấy người nói xong, trên mặt đều lộ ra vẻ true tức, chậm rãi vây quanh Thần Phàm.

"Tránh ra." Thần Phàm lạnh lùng nói.

"Luyện Khí tầng sáu, sao có thế?" Tên đệ tử vừa bóp vỡ tấm phù đột nhiên kêu lên với vẻ khó mà tin nổi, "Đại sư tỷ không phải nói hắn chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn sao? Sao lại thế này. . ."

"Ngươi hoảng cái gì, Luyện Khí tầng sáu thì làm sao? Năm người chúng ta cũng là Luyện Khí tầng sáu, hắn có thể lấy một địch năm chắc?" Một tên đệ tử khác vừa nói vừa nhìn Thần Phàm, vẻ trêu tức trên mặt càng thêm nồng nặc.

"Dễ như trở bàn tay." Vẻ mặt Thần Phàm không chút cảm xúc đáp lại.

"Vù!"

Tiếng kiếm reo lanh lảnh đột nhiên vang lên, thân hình Thần Phàm đột nhiên biến thành mơ hồ.

Liên tiếp năm đạo kiếm quang tinh tế như tia chớp đột nhiên lóe qua.

Trên mặt năm người vẫn duy trì vẻ kinh ngạc, nhưng cả người lại thẳng tắp ngã trên mặt đất.

Trường kiếm của Thần Phàm run lên, trên lưỡi kiếm không có một giọt máu nào, với thực lực hiện tại của hắn, nếu đụng phải Mục Vân Thủy, cho dù không địch lại, cũng có thể bình yên rời đi.

Cảnh năm tên đệ tử ngã xuống đất, tự nhiên cũng bị đám đệ tử Thành Tiên Tông ở xa nhìn thấy, vẻ mặt kịch liệt đại biến, trước tiên chạy ra ngoài cốc.

Năm tên đệ tử Luyện Khí tầng sáu vừa đối mặt đã bị giết, bọn họ chỉ là Luyện Khí tầng năm căn bản không làm được gì.

"Đại sư tỷ, Đại sư tỷ, không tốt." Đám tên đệ tử hốt hoảng lao ra Yêu Vương cốc, kết quả lại phát hiện Mục Vân Thủy không ở đây.

"Đại sư tỷ đâu?" Một tên đệ tử lo lắng hỏi.

"Chuyện gì mà hoang mang như thế? Đại sư tỷ không ở đây, tất cả do ta làm chủ." Tình Nguyệt cau mày, mặt lộ vẻ không vui vẻ.

"Này. . . Người trong bức họa kia đã xuất hiện, hắn. . . hắn giết năm đệ tử của chúng ta." Đệ tử kia căng thẳng nói, ngay cả nói cũng không trôi chảy.

"Hừ, chỉ là một tên tán tu Luyện Khí tầng bốn, lại dám to gan giết người Thành Tiên Tông chúng ta?" Trên mặt Tình Nguyệt giăng đầy sương lạnh, sau đó hơi nhướng mày, giống như cảm thấy được gì đó.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía lối vào Yêu Vương cốc, một bóng người đang từ từ đi ra.

"Luyện Khí tầng sáu. . . Sao có thể?"

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment