Chương 04: Luyện Khí tầng 4, cũng chẳng có gì lạ
"Kẹt kẹt!"
Khi Thần Phàm đẩy cánh cửa kia, cửa gỗ vốn xưa cũ lập tức vang lên một tiếng!
"Người đến đây có chuyện gì?"
Gần như cùng lúc đó, một giọng nói của một người cao tuổi mang theo một tia uy hiếp, từ bên cạnh cánh cửa truyền đến, cửa sổ trong phòng đóng chặt, ánh sáng ảm đạm, không thể nhìn rõ bộ dáng người đang nói chuyện.
"Ta đến nhận Thiên Đình lệnh bài." Thần Phàm lạnh nhạt nói.
"Hả? Đệ tử bản Phong, đã sớm nhận lấy lệnh bài mới đúng, mỗi người chỉ được nhận một lệnh bài." Giọng nói già nua nhanh chóng đáp lại.
"Lệnh bài cũ của ta đã bị mất, ta muốn một cái mới, để có thể tham gia Thiên Đình bình xét." Thần Phàm từ tốn nói.
"Hừ, Luyện Khí tầng hai? Tham gia Thiên Đình bình xét? Hồ nháo, lùi xuống cho ta, đợi ngươi đạt tới Luyện Khí tầng bốn rồi hãy đến!" Giọng nói già nua hừ lạnh nói.
Thần Phàm lập tức nhíu nhíu mày, trầm mặc một chút, sau đó chắp tay nói: "Làm phiền ngài rồi!"
Nói xong, liền lui ra khỏi phòng, cửa gỗ một lần nữa đóng lại!
Sau đó hắn chậm rãi đi xuống dưới lầu, tìm được một nơi ít người, lúc này mới lấy ra một khối lệnh bài Thanh Đồng từ trong tay áo, đúng là thứ hắn vừa lấy được từ trong phòng kia.
Cảnh giới thần thức của người trong phòng rất cao, tương đương với cảnh giới Luyện Khí tầng chín.
Nhưng kiếp trước Thần Phàm đã là cường giả Trúc Cơ kỳ, bây giờ mặc dù không thể hoàn toàn khôi phục thực lực đỉnh phong, nhưng chỉ vận dụng một chút thần thức thuật tạo ra chướng nhãn, liền dễ như trở bàn tay trộm được lệnh bài Thiên Đình.
Cùng lúc đó, trong phòng nhỏ, một lão giả đang ngồi trên một xích đu, đôi mắt đục ngầu đột nhiên nhíu lại, nhìn chằm chằm vào đống lệnh bài trên bàn, thấy rõ ràng thiếu một khối.
"Thú vị đấy, ta thế mà lại nhìn lầm, có thể trộm đi lệnh bài dưới mí mắt lão phu! Từ lúc nào trong tông môn lại xuất hiện một tiểu gia hỏa thú vị như vậy?"
...
...
Khi Thần Phàm chuẩn bị xuống núi, bóng đêm đã buông xuống!
Hắn cũng không chờ Thần Thanh Thanh mà một mình rời đi trước, chuẩn bị sau khi xuống núi sẽ đi tới phường thị gần đây xem một chút.
Từ sau khi trùng sinh, hắn còn chưa tự mình tìm hiểu về thế giới này!
Phường thị vẫn náo nhiệt như trong trí nhớ của hắn, biển người chen chúc, rất giống vẻ sầm uất của phố xá thời cổ.
Chỉ là đồ vật mà mọi người mua bán lại thành đan dược, phù lục và binh khí!
Sau khi Thần Phàm đi dạo một vòng, phát hiện ra không ít bảo dược hiếm thấy mà kiếp trước có thiên kim cũng khó mua được, nhưng ở nơi này, lại bị người ta xem như hàng vỉa hè, tùy tiện ném bên trên sạp hàng!
Chuyện này khiến Thần Phàm vô cùng mừng rỡ, nếu có thể mua được một chút linh dược, trở về chế biến thành dược dịch, không chỉ có thể rèn luyện thân thể, còn có thể tăng tiến tu vi!
"Tránh ra! Tránh hết ra!"
Đột nhiên, trên đường phố truyền đến một tiếng gào to.
Thần Phàm quay người nhìn lại, chỉ thấy một đám tu sĩ đang vội vàng đẩy người ra hai bên đường, tạo ra một con đường rộng.
Một nam tử mặc cẩm y màu lam chậm rãi đi ra, bên cạnh nam tử có một thiếu niên cũng ăn mặc hoa lệ như thế, tướng mạo có chút tương tự nam tử kia đang nói gì đó.
Thần Phàm nhìn thấy gương mặt thiếu niên có chút quen thuộc, không khỏi nhướng mày, bởi vì người này, chính là Dương Mạc mà mấy ngày trước đã bị hắn đánh gãy xương tay!
Dương Mạc lúc này đang nói chuyện cùng đại ca Dương Ninh của hắn, đột nhiên nhìn thấy Thần Phàm toàn thân áo trắng xuất hiện trước mắt, đi qua bên cạnh hắn, vội hô to một tiếng: "Thần Phàm, dứng lại! Ha ha, mấy ngày nay đều không tìm thấy ngươi, lần này tốt rồi, cuối cùng ngươi cũng tự dâng tới cửa!"
"Chuyện gì?" Thần Phàm dừng lại, mặt không chút biểu tình hỏi.
Dương Mạc càng thêm nổi nóng, hiện tại hắn không chịu nổi nhất là biểu lộ như người chết của Thần Phàm, lúc này nhìn về phía Dương Ninh đứng bên cạnh hắn nói: "Ca, chính là phế vật này, hắn đánh lén ta, làm gãy tay của ta!"
Dương Ninh nghe vậy, ánh mắt quét về phía Thần Phàm, giễu cợt nói: "Hóa ra ngươi chính là Thần Phàm? Nghe nói ngươi còn theo đuổi Nạp Lan sư tỷ của chúng ta, đúng là rất có tự tin!"
"Lời đồn thôi, không cần tin là thật!" Thần Phàm lắc đầu, bình tĩnh đáp.
"A, lời đồn? Thôi thôi, chuyện này của ngươi ta cũng không quan tâm. Hiện tại ngươi làm gãy tay đệ đệ của ta, dược phí đã tốn mấy ngàn lượng, bây giờ hắn còn chưa khỏi hẳn,
Khoản nợ này, chỉ sợ ngươi phải tính toán rõ ràng một chút rồi mới có thể đi!" Dương Ninh cười lạnh nói.
"Đừng nói nhảm, muốn đánh thì đi theo ta!" Thần Phàm lắc đầu, hời hợt nói, sau đó quay người rời khỏi phường thị.
Hai huynh đệ Dương Ninh và Dương Mạc khẽ giật mình.
Tình huống này là thế nào?
Gia hỏa này lại chủ động khiêu chiến?
Mà hướng hắn rời đi, là muốn ra khỏi thành?
"Ha ha, gia hỏa này khẳng định là sau khi vào Yêu Vương cốc đã bị sợ đến choáng váng, cũng dám ra khỏi thành! Nếu là bị giết ở ngoài thành, dù là ai cũng không thể truy cứu trách nhiệm của chúng ta, có thể nói là do yêu thú gây nên!" Dương Mạc thấy thế lập tức vô cùng vui mừng.
Hai mắt Dương Ninh cũng nhíu lại, tuy hắn kinh ngạc thái độ này của Thần Phàm.
Nhưng hắn cũng thấy rất rõ, tu vi của Thần Phàm mới chỉ là Luyện Khí kỳ tầng hai, căn bản chỉ là sâu kiến!
"Đi, theo sau! Phái người chuẩn bị một chút, đừng để người khác truyền việc này đi!" Dương Ninh cười cười, phân phó tùy tùng bên người một tiếng, rồi cùng Dương Mạc đi theo.
Rất nhanh, Thần Phàm lợi dụng bóng đêm, chủ động đi tới một góc hẻo lánh, tránh khỏi binh sĩ tuần tra, vụng trộm ra khỏi thành.
Hai huynh đệ Dương Ninh cũng theo sát phía sau, vì không muốn binh sĩ thủ thành chú ý, ngay cả tùy tùng bọn hắn cũng không mang theo.
Ba người ra một vùng ngoại ô, sáu mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Dương Mạc chủ động mở miệng, lạnh giọng cười nói: "Thần Phàm, nếu ngươi đã chủ động tìm chết thì đừng trách chúng ta!"
"Cùng lên đi, ta còn có việc!" Thần Phàm lạnh nhạt đáp lại, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Vẻ mặt này của hắn khiến Dương Ninh và Dương Mạc rất tức giận.
Đặc biệt là Dương Ninh, hắn không nghĩ một tên ngoại môn đệ tử mới có tu vi Luyện Khí kỳ tầng hai lại dám phách lối tại hắn trước mặt một Luyện Khí kỳ tầng bốn như vậy.
"Đây là chính ngươi muốn chết!" Dương Ninh nghiêm nghị quát.
Ngay sau đó, trong tay hắn bắt pháp quyết, xung quanh đột nhiên tràn ra một luồng sóng nhiệt.
Sau đó chỉ thấy hắn lật tay một cái, từ trong ngực móc ra ba lá bùa màu vàng!
Cổ tay hắn khẽ hất lên, phù lục lập tức lơ lửng giữa không trung, không khí xung quanh đột nhiên biến tăng cao!
Oanh!
Chớp mắt một cái, ba hỏa cầu màu trắng bằng nắm đấm lớn đột nhiên xuất hiện!
"Thần Phàm, hôm nay người có thể chết dưới thiên hỏa phù của ta, cũng coi như vinh hạnh của ngươi!" Dương Ninh khẽ nhếch khóe miệng, lạnh lẽo cười nói.
Sau một khắc, hai ngón hắn chụm lai chỉ tới Thần Phàm!
"Đi!"
Sau một tiếng quát nhẹ, ba hỏa cầu màu trắng trong nháy mắt nhanh chóng bay về phía Thần Phàm.
Thần Phàm lạnh lùng cười một tiếng, đứng tại chỗ, không thèm động một chút nào.
Trong cơ thể hắn, Phần Thiên kiếm khí trong đan điền đâng điên cuồng vận chuyển, hóa thành kim mang nhàn nhạt, bao quanh thân thể!
"Ha ha, tiểu tử này sợ đến choáng váng rồi, ngay cả tránh cũng không dám!"
Dương Mạc thấy Thần Phàm đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho rằng hắn bị dọa sợ đến choáng váng, lập tức trêu tức nở nụ cười. Ánh mắt thương hại nhìn về phía hắn.
"A, hắn có muốn tránh cũng không tránh được! Thiên hỏa phù này của ta, ngay cả cường giả đồng giai gặp phải, cũng không dám khinh thường!" Dương Ninh cũng khinh thường cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Thần Phàm, giống như đang nhìn một người chết!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Cuối cùng ba hỏa cầu màu trắng đã toàn bộ rơi trên thân Thần Phàm, phát ra một tiếng nổ mạnh, từng sợi khói xanh dâng lên.
"Ha ha, Luyện Khí tầng hai, cũng không có gì hơn!" Dương Ninh chẳng thèm ngó tới Thần Phàm, hai tay chắp sau lưng, đang muốn quay người.
Nhưng sau một khắc, ý cười trên mặt hắn đã cứng đờ.
"Sao... Làm sao có thể?"
Dương Mạc cũng biến sắc, run giọng nói, con ngươi nhanh chóng co lại!
Khi khói xanh từ hỏa cầu tản đi, bọn hắn nhìn thấy Thần Phàm vẫn hoàn hảo vô khuyết như cũ, thậm chí ngay cả y phục cũng không hề tổn hại, trên thân tản ra kim mang nhàn nhạt, trở nên càng thêm sáng chói.
"Không... Không có khả năng! Chỉ là một tiểu tử Luyện Khí tầng hai, làm sao có thể ngăn cản được thiên hỏa phù của ta!" Dương Ninh khó tin, hoảng sợ nói.
Sau đó, hắn đưa tay mò vào ngực, một lần nữa lấy ra ba tấm thiên hỏa phù, chuẩn bị thử một lần nữa.
"Ngay cả phù lục cũng không biết sử dụng, đúng là phung phí của trời!" Đột nhiên, Thần Phàm hừ lạnh một tiếng.
"Sưu" một chút, cả người hắn đột nhiên nhoáng một cái, biến thành tàn ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Dương Ninh, một tay cướp lấy ba tấm phù lục trong tay hắn!
Ngay sau đó, Thần Phàm để ba lá bùa chồng lên cùng một chỗ, rồi hai ngón trực tiếp điểm vào giữa phù lục!
"Hợp!"
Phù văn màu son trên ba tấm bùa chú kia trong nháy mắt sáng chói lên!
Sau đó, không khí chung quanh lại xuất hiện một tia vặn vẹo, giống như bị nhiệt độ cao bao phủ!
Oanh!
Sau một khắc, phù lục nổ tung, hóa thành một hỏa cầu màu trắng to lớn, phát ra tia sáng chói mắt!
"Đi!"
Thần Phàm lại khẽ điểm hai ngón tay, trầm giọng hét một tiếng.
Hỏa cầu màu trắng trong nháy mắt như tia chớp, bắn thẳng tới hai huynh đệ Dương Ninh!
"Không... Không có khả năng! Thiên hỏa phù, tại sao lại có uy lực lớn như thế?" Dương Ninh cả kinh kêu lên.
Nhưng hắn vừa kêu xong, hỏa cầu thật lớn đã bay đến trước mặt bọn hắn!
"Oanh" một tiếng, sóng lửa kinh khủng trực tiếp bao trùm thân thể hai người!
"Không!"
"A a a a!"
Hai người khàn giọng kêu thảm, tiếng kêu vô cùng thê lương, một lát sau đã biến thành tro tàn.
"Luyện Khí kỳ tầng bốn? Cũng chẳng có gì ghê gớm!"
Nhìn hai đống tro cốt trên mặt đất, Thần Phàm lắc đầu, quay người rời đi.
...
Khi về đến nhà, bóng đêm đã buông xuống càng sâu!
Thần Phàm trực tiếp về phòng mình, cũng không quan tâm đến chuyện vừa rồi.
Kiếp trước có vô số người chết dưới kiếm của hắn, hắn đã sớm quen với loại giết chóc này!
Hiện tại điều hắn quan tâm, chỉ là muốn nhìn xem Thiên Đình rốt cuộc có bộ dáng gì!
Một lát sau, hắn ngồi trên giường, hai chân co lại, lấy ra khối lệnh bài Thiên Đình màu xanh!
Nhìn lệnh bài cổ xưa trong tay, Thần Phàm rút ra một tia thần hồn, bắn tới lệnh bài.
Sưu!
Sau một khắc, thần hồn hắn rời khỏi thân thể, xuất hiện trong một thế giới xa lạ!
Hắn chỉ cảm thấy bốn phía có gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, một luồng linh khí khổng lồ vờn quanh toàn thân hắn.
"Oanh..."
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên hiện lên một tia chớp, linh khí nồng đậm ở bốn phía không ngừng tụ tập về phía hắn, Thần Phàm phát hiện thần hồn của mình, đang chậm rãi ngưng tụ thành hình, hiển hóa thành một bộ thân thể.
"Cái này hình như không phải linh khí, mà so với linh khí còn nồng đậm hơn." Thần Phàm suy nghĩ một chút lập tức phản ứng lại: "Là ngụy tiên khí."
Một lát sau, một thân thể giống hắn như đúc trong tu tiên giới đã thành hình, mà Thần Phàm cũng đang đứng trên mặt đất!
Nhìn hoàn cảnh bốn phía lạ lẫm mà rộng lớn, hắn không khỏi ngẩn người.
"Nơi này chính là... Thiên Đình?"
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com