Chương 05: Sai rồi
Trước mắt là một quảng trường bằng cẩm thạch, bốn phía giăng đầy mây trắng và sương mù, cách hắn vài trăm thước là một tòa kiến trúc rất lớn, mái ngói vàng son lộng lẫy, tường ngoài do bạch ngọc đúc thành, đây chính là tiên cảnh Thiên Cung.
" Thiên Đình danh xứng kỳ thực." Thần Phàm thấp giọng cảm khái một tiếng.
Hắn bước ra một bước, cảm thụ khoái cảm được thiên địa linh khí hội tụ, một lực lượng ngưng thực xuất hiện trong đan điền của hắn.
Luyện Khí tầng hai, đây là cảnh giới hiện tại của chân thân.
Sau khi tiến vào nơi này, Thiên Đình cũng tạo cho hắn một thân thể cũng có cảnh giới Luyện Khí tầng hai.
Lúc này, trên quảng trường cách đó không xa đột nhiên ồn ào, khiến Thần Phàm chú ý.
"Mau nhìn, có người muốn xung kích Thiên Đình tầng thứ nhất, hơn nữa còn là công khai xung kích, cơ hội lần này khó có được, có lẽ sẽ học được cái gì đó." Một nam tử khoác thanh y vội vội vàng vàng chạy tới toà kiến trúc to lớn kia.
Thần Phàm nao nao, trên tòa kiến trúc to lớn kia lại xuất hiện một hình ảnh, giống như một hình chiếu, phóng đại mấy chục lần treo trên không trung, dù hắn đứng cách xa vài trăm mét, vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Có một nam tử, trong tay không cầm gì, vẻ mặt lạnh nhạt đứng trên sân đấu võ, mà đối diện với hắn lại là một nữ tử, trong tay nàng cầm trường kiếm, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm về phía trước.
"Ta nhận ra người này, là Vương Phong- đệ tử tinh anh của Trọng Kiếm Phong, cảnh giới Luyện Khí tầng năm, cũng đến lúc xung kích tầng thứ nhất này rồi." Lúc này, bên cạnh Thần Phàm chẳng biết từ lúc nào đã có mấy người đến gần, có một người chỉ vào nam tử kia nói.
"Nghe nói hắn am hiểu nhất là phù lục chi đạo, nghiên cứu Ngũ Hành Bát Quái, uy lực phù lục mà hắn vẽ ra vô cùng mạnh, lần này đối đầu với nữ tử kiếm tu kia, ai thắng ai thua cũng rất khó nói." Một người khác chau mày nói.
Thần Phàm nghe vậy lại thoáng đăm chiêu, hắn cũng có đọc lướt qua về phù lục chi đạo, kiếp trước hắn ở trong núi tu luyện ngày tháng dài dằng dặc, hắn đã từng xem vô số điển tịch, trong đó cũng không thiếu các loại đạo pháp như Kỳ Môn Độn Giáp, Ngũ Hành Bát Quái.
Mà phù lục chi đạo kia chính là đạo pháp mà năm đó khi hắn vừa bước vào con đường tu tiên đã tiếp xúc đầu tiên, sau đó vì hắn trở thành kiếm tu nên mới chuyên tâm tu kiếm đạo.
"Thần Phàm, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Lúc này một giọng nói quen thuộc từ sau lưng hắn truyền đến.
Thần Phàm chậm rãi xoay người, Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng đang cùng đi về phía hắn.
"Vào đây nhìn một chút." Thần Phàm nhẹ nhàng trả lời.
"Đúng lúc, đi theo ta một chuyến, đi gặp sư tỷ Vương Vận Lam trong nội viện Trọng Kiếm Phong chúng ta, hai năm trước nàng cũng đã xông qua Thiên Đình tầng thứ nhất, lấy được danh hiệu thiên binh một sao, lần này xung kích Thiên Đình tầng thứ nhất chính là đệ đệ Vương Phong của nàng, thừa dịp này có thể nghe nàng giảng giải một chút về những điều tâm đắc trên phương diện phù lục và kinh nghiệm xung kích Thiên Đình, sẽ có trợ giúp rất lớn với tương lai của chúng ta." Thần Thanh Thanh nói rồi cũng không đợi Thần Phàm nói chuyện, đã bước về phía trước.
Trương Như Mộng mỉm cười nhìn Thần Phàm một cái sau đó cũng đi theo.
Thần Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi theo phía sau, đến khi thấy hai người đột nhiên bước vào một màn sáng, hắn mới biến sắc.
"Truyền tống trận, lại là truyền tống trận..." Thần Phàm thoáng kinh hãi.
Năm đó khi hắn nghiên cứu Kỳ Môn Độn Giáp, nên hiểu rất rõ về truyền tống trận, nhưng lúc ấy là thời đại mạt pháp, rất nhiều vật liệu đã sớm không còn, cuối cùng ngay cả một truyền tống trận cỡ nhỏ hắn cũng không thể làm ra, không nghĩ tới lúc này lại nhìn thấy truyền tống trận lớn như thế.
Hắn vốn định dừng lại nghiên cứu một phen, nhưng lại nghe được Thần Thanh Thanh trong truyền tống trận gọi hắn, thúc giục hắn nhanh lên.
Thần Phàm đành phải bước vào trong, chỉ thấy Thần Thanh Thanh bỏ một khối linh thạch vào một lỗ nhỏ, cảnh tượng bốn phía trong nháy mắt thay đổi, ba người lập tức xuất hiện trong một căn phòng trống trải.
Thần Thanh Thanh thu lại linh thạch đã hơi ảm đạm, sau đó cất bước đi ra.
Lúc này, một nữ tử cao gầy ở phía trước dường như nghe được tiếng động, xoay người nhìn ba người bọn họ, khi nàng nhìn thấy Thần Phàm, đôi lông mày khẽ nhăn lại.
Thần Thanh Thanh tỏ vẻ áy náy nói: "Sư tỷ, đây là ca ca ta,
Hắn rất hứng thú với phù lục chi đạo, hi vọng có thể tới đây học tập một chút."
"Ừ." Vương Vận Lam nhẹ nhàng đồng ý, mặt không thay đổi quay người lại, nhìn hình ảnh phía trước, chính là trận chiến giữa Vương Phong và nữ tử kiếm tu kia.
Lúc này bên trong hình ảnh kia, hai người đã bắt đầu ra tay, trong tay nữ tử kiếm tu cầm một thanh trường kiếm, kiếm khí tung hoành, thanh thế bất phàm, kiếm tia sáng như một màn mưa đánh tới Vương Phong, dường như có khí thế muốn xé nát cả người Vương Phong trong nháy mắt.
Mũi chân Vương Phong đột nhiên đạp lên mặt đất một cái, thân hình nhanh chóng lùi lại, hắn tỉnh táo lật tay một cái, trong tay bất ngờ có thêm một lá bùa màu vàng lớn chừng bàn tay, lá bùa này dùng chu sa huyết hồng để vẽ ra đồ hình quỷ quyệt.
"Đi!" Vương Phong quát to một tiếng, khẽ vung tay, lá bùa vốn mềm nhũn lại đột nhiên trở nên cứng rắn như tinh thiết, xùy một tiếng, trên lá bùa thế bốc lên một ngọn lửa, vèo một tiếng hóa thành một lưu ảnh kim hồng bay vụt ra ngoài, đón đỡ một mảnh kiếm quang, nhìn có vẻ không đỡ được bao lâu, giống như chỉ trong nháy mắt sẽ bị một mảnh kiếm tia sáng bao phủ lại.
Một tiếng “Xùy” lại vang lên.
Lưu ảnh kim hồng đột nhiên nổ tung, một màn sáng màu vàng chói mắt từ bên trong hiện ra, mảnh kiếm quang kia thế mà lại mờ dần trong không khí, hóa ra tất cả đều là hư ảo. Chỉ còn một dải kiếm tia sáng thẳng tắp bắn tới.
Vương Phong lại quát to một tiếng lớn, vung tay tung ra một tấm phù lục bốc cháy, hóa thành tia sáng kim hồng chặn lại kiếm quang kia.
Kiếm quang và tia sáng kim hồng đụng vào nhau, ầm ầm nổ tung, nữ tử kiếm tu bị ép thu kiếm lại, thân hình phải rút lui mấy bước.
"Hây!" Nữ tử kiếm tu cũng hô một tiếng, kiếm như dải lụa, một lần nữa phóng tới Vương Phong, Vương Phong thì không ngừng vất ra từng tấm phù lục, hóa thành lưu tia sáng đón đỡ nữ tử kiếm tu.
"Lát nữa không cần nói gì, im lặng nghe Vương sư tỷ giảng giải, Thiên Đình tầng thứ nhất này cũng không phải dễ xông qua như vậy, lần này Vương Phong có thể cùng không phân cao thấp với nữ tử kiếm tu kia, nguyên nhân rất lớn chính là Vương sư tỷ có kinh nghiệm, cùng với uy lực vô tận của phù lục chi đạo." Thần Thanh Thanh đột nhiên đi đến bên cạnh Thần Phàm, thấp giọng dặn hắn.
Thần Phàm khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ nhìn về phía hình ảnh kia, khẽ chau mày.
Xung kích Thiên Đình tầng thứ nhất, kì thực chính là tiến vào trong điện Thiên Đình kia, lập tức chọn ra một cường giả thiên binh một sao, đến đối chiến cùng người xung kích, cho nên muốn xông qua tầng thứ nhất này, không chỉ dựa vào thực lực bản thân của tu tiên giả, đồng thời cũng cần có một chút vận khí, nếu không nếu là một người mới có tu vi Luyện Khí tầng năm mà đụng phải thiên binh một sao có tu vi Luyện Khí tầng sáu, bảy, vậy thì chỉ có thể câm tâm chịu thua thôi.
Mà khi thiên binh một sao thắng được một trận, đều sẽ được ban thưởng tiên khí, dùng cái này thêm vào, chờ tới khi nhận được đủ tiên khí, mới có tư cách xung kích Thiên Đình tầng thứ hai.
Về phần yêu cầu để vượt quan tầng thứ hai, độ khó cũng sẽ tăng rất lớn, nghe đồn là một số thí luyện và nhiệm vụ kỳ quái.
"Các ngươi hãy nhìn kỹ, tiếp theo chính là mấu chốt quyết định thắng bại của Vương Phong." Lúc này, Vương Vận Lam đột nhiên mở miệng nói.
Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng nghe vậy, lập tức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào cuộc chiến kia.
"Ầm!"
Một tia sáng màu vàng đột nhiên nổ tung trước mũi kiếm của nữ tử kiếm tu, một luồng linh lực lăng lệ tràn ra khiến nữ tử kiếm tu kia phải thu kiếm về.
"Đi!" Hai mắt Vương Phong lóe tinh tia sáng, trong miệng hét to, lật tay tung ra một tấm phù lục màu vàng, xùy một tiếng, sau đó lại nổ tung trong tay Vương Phong biến thành một quả cầu ánh sáng màu lam.
Sau một khắc, lam cầu kia bị Vương Phong bóp nát thành vô số tia sáng nhỏ vụn, nhanh chóng bắn về phía nữ tử kiếm tu, lít nha lít nhít như hạt mưa!
Con ngươi của nữ tử kiếm tu hung hăng co rụt lại, nàng nhanh lùi lại phía sau, trường kiếm trong tay không chút chậm trễ, đánh ra một kiếm khí sắc bén trực tiếp nghênh đón vô số lưu tia sáng, lập tức khiến một mảng lớn lưu tia sáng bị đánh nát, nhưng vẫn có rất nhiều lưu tia sáng thừa cơ bắn về phía nữ tử, rồi đánh lên trên người nữ tử, nàng lập tức như bị trọng chùy đánh ngất, trực tiếp bay ra ngoài.
Vương Phong đạp mạnh chân, thân hình nhanh chóng theo sát, vung tay lại là bắn ra một tấm phù lục, tấm phù lục này ở giữa không trung đột nhiên phát ra kim tia sáng màu vàng chói mắt, Vương Phong đưa tay chộp một cái, một thanh trường kiếm màu vàng lập tức xuất hiện, chém xuống đầu của nữ tử.
Nữ tử kia hốt hoảng giơ kiếm đón đỡ, chỉ nghe một tiếng đập nặng nề đánh lên người nàng, khiến nàng nhịn không được ho ra một ngụm máu tươi!
Trường kiếm màu vàng trong không khí yên lặng biến thành một tia sáng, cuối cùng dần dần nhạt đi, động tác của Vương Phong không chậm chút nào, khi nữ tử kia đón đỡ kiếm của hắn, một tay khác đã tiếp tục vung ra một tấm phù lục, xùy một tiếng, phù lục lại nổ tung, một mảnh tia sáng xanh hiện lên, một thanh kiếm gỗ đào lặng yên không tiếng động xuất hiện, nhẹ nhàng đâm vào trên người nữ tử, nhưng ngay cả quần áo của nữ tử cũng không đâm rách được.
Xoạt một tiếng, bên trên kiếm gỗ đào đột nhiên bắn ra mười mấy ngọn dây leo to bằng ngón tay, nhanh chóng buộc chặt tay chân của nữ tử, nữ tử kiếm tu lập tức không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Phong lần nữa tung một tấm phù lục ra.
Một mảng lửa đỏ dâng lên, rồi một thanh cự kiếm bị Vương Phong rút ra, hung hăng vung lên, lưỡi kiếm trực tiếp biến thành ngọn lửa rừng rực, đánh lên người nữ tử, lập tức khiến toàn thân nữ tử bốc cháy lên!
"Hừ!" Dưới tình thế cấp bách, nữ tử đột nhiên quát lên một tiếng, dây leo vốn đang buộc chặt thân thể nàng trực tiếp bị kéo đứt, nàng ta nhanh chóng lùi lại.
"Đi!" Vương Phong lại quát to một tiếng, tiếp tục một tấm phù lục rời tay, trong không khí hiện ra một tia sáng màu vàng đất.
Vương Phong hung hăng đánh xuống mặt đất, mặt đất trước mặt hắn đột nhiên rung chuyển, ầm một tiếng, một nham thạch cự kiếm phá vỡ mặt đất, bị Vương Phong rút ra, hung hăng ném về phía nữ tử kiếm tu.
Giữa không trung vang lên tiếng ầm ầm thật lớn, nham thạch cự kiếm nổ tung thành vô số cục đá nhỏ, rồi bắn tới nữ tử, mang theo tiếng gió bén nhọn.
"Đây chính là kiếm phù Ngũ Hành kỳ, là mấu chốt quyết định thắng thua của Vương Phong. Lúc đầu hắn dùng phù lục phổ thông để chiến đấu với nữ tử kia, để tiêu hao chân khí trong cơ thể nàng, mà Ngũ Hành kỳ kiếm phù này có uy lực lớn nhất, giờ phút này có thể làm át chủ bài để ném ra, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ- năm loại thuộc tính kiếm phù xuất hiện, với trạng thái của nữ tử kia, nàng ta không thể đỡ được." Vương Vận Lam giảng giải.
Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng nghe được liên tục gật đầu.
"Sư tỷ, nói như vậy, Vương sư huynh..." Trương Như Mộng kinh ngạc nói.
"Không sai, hắn thành công rồi." Vương Vận Lam vừa dứt lời, đã thấy nữ tử kia không còn đường để trốn, đành phải nhảy khỏi võ đài, để kết thúc trận chiến đấu này.
Vương Phong thành công xông qua Thiên Đình tầng thứ nhất, trên bảng hiệu bạch ngọc ở sân đấu, xuất hiện một cái tên bằng màu mực, đồng thời một khối ngọc nhỏ lục sắc từ trên không trung rơi xuống, rơi vào trong tay Vương Phong.
" Kết quả đánh giá là cấp Bính, chỉ cần không phải cấp Đinh, cũng coi là một kết quả không tệ." Vương Vận Lam nhìn kết quả kia, khẽ gật đầu nói.
"Đúng vậy a, ta nhớ những người có thể đạt được kết quả đánh giá cấp Ất tính đến nay cũng chỉ có năm người, trong đó có một người chính là cường giả thế hệ trẻ chúng ta, Tiêu Mộc Nam." Trương Như Mộng đồng ý gật đầu nói.
"Các ngươi cứ tiếp tục cố gắng, uy lực của bùa lục chi đạo bất phàm, là lợi khí để xung kích Thiên Đình tầng thứ nhất, các ngươi hãy tĩnh tâm tu luyện, có lẽ trong vòng hai năm liền có thể thành công..." Vương Vận Lam xoay người nói.
Chỉ là nàng mới nói được một nửa, đã nhìn thấy Thần Phàm đứng tại chỗ, cau mày như có điều cần suy nghĩ, sắc mặt nàng lập tức biến thành lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Thần Phàm nói: "Ngươi không đồng ý với lời ta nói?"
Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng thấy thế, cũng kinh ngạc nhìn về phía Thần Phàm, Thần Thanh Thanh khẩn trương nắm chặt y phục, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Thần Phàm, ra hiệu hắn không cần nói lung tung.
Thần Phàm lại khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không phải, phù lục chi đạo thực sự có uy lực bất phàm, chỉ là khi nãy Ngũ Hành kỳ kiếm phù kia đã dùng sai cách rồi."
Thần Phàm lời nói lời này, khuôn mặt nhỏ của Thần Thanh Thanh lập tức tái nhợt, nàng thật vất vả mới tạo được mối quan hệ với vị thiên tài sư tỷ Vương Vận Lam này, đồng thời còn trông cậy tương lai có nàng làm người dẫn đường, mình có thể khiến Thần gia phát dương quang đại.
Không nghĩ tới Thần Phàm nói một câu kia, đã hoàn toàn khiến kỳ vọng của nàng hóa thành hư không.
"Thần Phàm, ngươi nói loạn cái gì đấy, mau xin lỗi Vương sư tỷ, nhanh." Thần Thanh Thanh nói xong, lại vội vàng nhìn về phía Vương Vận Lam, một mặt áy náy nói: "Sư tỷ, ngươi không cần để ý tới hắn, trước đó vài ngày hắn vào Yêu Vương cốc bị thương thần hồn, đến giờ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh."
"Không sao cả! Nhưng ngược lại ta cũng muốn nghe vị huynh trưởng này của ngươi nói một chút, cách dùng của Ngũ Hành kỳ kiếm ph kia, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?" Vương Vận Lam lạnh lùng nói.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com