"Sư tỷ, hắn chỉ ăn nói lung tung thôi, hắn chưa từng vẽ được phù lục gì cả. " Thần Thanh Thanh vội vàng giải thích, nàng sợ Thần Phàm một lát nữa sẽ lại nói ra những lời hoang đường.
"Thần Phàm, đừng gây thêm phiền toái cho muội muội ngươi nữa, nhanh xin lỗi đi." Trương Như Mộng kéo kéo tay áo Thần Phàm, thấp giọng khuyên nhủ.
Vương Vận Lam không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thần Phàm, giống như đang chờ hắn mở miệng, một là xin lỗi, không thì giải thích rõ ràng chuyện này.
"Ngũ Hành kỳ kiếm phù, tên như ý nghĩa, có quan hệ chặt chẽ tới Ngũ Hành, mấu chốt không phải là dùng Ngũ Hành cùng xuất hiện, mà là đạo lý tương sinh tương khắc trong đó. Giống như như Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thổ lại khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, đây mới là tâm ý chân chính mà Ngũ Hành ẩn chứa, nếu như khi triển khai Ngũ Hành kỳ kiếm phù, vận dùng vào Ngũ Hành trận để đánh ra, uy lực sẽ tăng vọt. Đạo lý tương khắc kia, tiến có thể công, mà đạo lý tương sinh lại lui có thể thủ. . ."
Thần Phàm nói tới đây, Thần Thanh Thanh không thể nhịn được nữa, nàng trừng đôi mắt ướt át, quát lên : "Thần Phàm, ngươi đi ra ngoài, ngươi có biết Vương sư tỷ đã tu luyện phù lục chi đạo bao nhiêu năm sao? Hiện tại ngươi vừa bước vào Luyện Khí tầng hai, cái gì cũng không luyện thành, lại dám nghi ngờ Vương sư tỷ, ta thật hối hận vì mang ngươi đến đây."
"Ta chỉ nói ra lời giải thích của ta." Thần Phàm khẽ cau mày nói.
"Giải thích? Ngươi chơi bời lêu lổng bao lâu nay, ngya cả tu luyện chân khí cũng lười biếng, giải thích này ở đâu ra?" Thần Thanh Thanh hỏi ngược lại.
"Đọc được từ sách, Ngũ Hành chi đạo vốn là như vậy, dù hóa thành phù hay kiếm, đều không khác thoát được đạo lý này. . ."
"Câm miệng." Thần Thanh Thanh lại cắt ngang lời Thần Phàm, xoay người nhìn về phía Vương Vận Lam, thấp giọng nói : "Sư tỷ, xin lỗi, ta không biết tại sao hôm nay hắn lại như vậy, sau này ta sẽ không dẫn hắn tới nữa."
"Không sao, việc nhỏ thôi, Vương Phong cũng sắp qua đây rồi, các ngươi đi về trước đi." Vẻ mặt Vương Vận Lam không chút cảm xúc, hời hợt nói, không thèm nhìn Thần Phàm nữa.
"Cảm ơn sư tỷ, vậy chúng ta đi về trước." Thần Thanh Thanh nói xong, cũng không để ý đến Thần Phàm, quay người đi về phía Truyền Tống Trận.
Trương Như Mộng cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thần Phàm một chút, sau đó cùng hắn đồng thời đi theo.
Đến khi một lần nữa trở lại trên quảng trường, Thần Thanh Thanh mới không nhịn được trừng mắt nhìn Thần Phàm, lạnh lùng nói : "Quả nhiên yên tĩnh không được mấy ngày đã không nhịn được, nếu như ngươi còn tiếp tục như vậy, ta hi vọng ngươi không cần bước vào Thần gia."
Nói xong nàng lập tức xoay người rời đi, Trương Như Mộng cũng không để ý đến Thần Phàm, trực tiếp đuổi theo Thần Thanh Thanh.
Thần Phàm thoáng chau mày lại, sau khi nhìn hai người đi xa, hắn khẽ lắc đầu một cái, nhìn về phía toà kiến trúc khổng lồ cách đó không xa kia, ánh mắt dừng lại một chốc, sau đó hắn cất bước đi đến tòa kiến trúc này.
. . .
Mà Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng đã rời đi rất xa, Trương Như Mộng đưa cho Thần Thanh Thanh một chiếc khăn tay, thấp giọng nói : "Đừng khóc nữa, thật ra ta cảm thấy những lời Thần Phàm nói không phải không có đạo lý."
"Như Mộng, sao ngươi cũng như vậy, không phải ngươi không biết cách hắn làm người, cả ngày chơi bời, tu luyện tới giờ đã mấy năm, mà mới đạt tới Luyện Khí tầng hai, hắn như vậy mà có thể biết về Ngũ Hành chi đạo sao?" Thần Thanh Thanh nói.
"Nói cũng có lý. . ." Trương Như Mộng cũng gật gật đầu.
Hai người nói một lúc rồi cùng đi đến một đường phố có dùng bạch ngọc thạch lát đường.
Còn Thần Phàm lại đi tới kiến trúc khổng lồ trước mặt, lúc này hắn mới nhìn rõ, phía trên cổng vào của kiến trúc này, có một hiệu biển, bên trên viết bốn chữ lớn "Lăng Tiêu Bảo Điện", chữ viết cứng cáp mạnh mẽ, mang theo một luồng uy hiếp và Tiên khí.
"Thế trận thật lớn, lẽ nào thật sự làm theo Thiên Đình của Tiên giới sao?"
Thần Phàm nhìn bốn chữ lớn này, đôi lông mày khẽ cau, trong lòng hắn vô cùng tò mò về Tiên cung Cung chủ kia, không biết người này có cảnh giới thực lực đến đâu, mà có thể tạo ra một thế giới quy mô như vậy, cho dù có hạt giống thế giới làm cơ sở, nhưng có thể làm đến mức độ này, thực sự rất khó có thể tưởng tượng.
Hắn dừng lại một chút, sau đó cất bước bước vào đại điện.
Còn việc Thần Thanh Thanh tức giận như vậy, hắn cũng không quá để ý, tu tiên giả vốn cần tu thân dưỡng tính, sao có thể dễ dàng nổi giận như thế, huống hồ đối phương không hề tin lời nói của hắn, trực tiếp ép buộc, điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Khi nãy nhìn tên Vương Phong kia vượt ải Thiên Đình tầng thứ nhất, trong lòng hắn thoáng động, nếu là trình độ đó, đối với hắn mà nói đó không phải vấn đề.
Chuyện duy nhất khiến hắn phiền lòng chính là, hắn đường đường một Kiếm tu, nhưng lại không có một thanh kiếm, nếu muốn dựa vào kiếm khí để chiến đấu, thực sự quá tiêu hao chân khí, nếu chẳng may kiếm khí bị đối phương tránh được, chẳng phải hắn sẽ thất bại sao.
Chờ sau khi hắn đi vào đại điện, mới phát hiện bên trong vô cùng náo nhiệt, giống như một phố xá sầm uất vậy, rất nhiều người mang theo đủ loại pháp bảo rồi chào hàng với những tu tiên giả khác, trong đó không thiếu người có bán bảo kiếm, chỉ là Thần Phàm không lọt mắt những thanh kiếm này, kiếm của hắn chỉ có một cái, hắn sớm muộn cũng sẽ tìm được về.
"Tiểu huynh đệ, có muốn mua phù lục không?" Lúc này, một người lén lén lút lút đứng bên cạnhThần Phàm nhỏ giọng nói.
Thần Phàm quay đầu nhìn lại, là một lão đầu vẻ mặt lấm lét, trong tay cầm mấy tấm phù lục màu vàng, đang cười híp mắt nhìn hắn.
"Vưa nãy ngươi cũng nhìn thấy đạo hữu kia thành công xông qua Thiên Đình tầng thứ nhất chứ, biết hắn dùng loại phù nào sao? Không sai, chính là dùng Viễn cổ kiếm phù kinh thiên địa khiếp quỷ thần trong tay ta, kiếm phù vừa ra, ai dám so tài. Có mua hay không? Một tấm chỉ cần một khối Linh thạch."
". . ." Thần Phàm chỉ thoáng liếc mắt rồi quay đi, đây rõ ràng chỉ là kiếm phù phổ thông mà thôi, lại bị lão đầu này nói khoác thành như vậy.
"Ôi, xem ra vị tiểu huynh đệ cũng biết hàng đấy, được, vậy lão phu cũng không clừa ngươi, cho ngươi nhìn trấn điếm chi bảo của ta. . ."Lão đầu kia không muốn từ bỏ, tiếp tục nói.
"Ngươi có Ngũ Hành kỳ kiếm phù không?" Thần Phàm cắt ngang lời hắn, hỏi.
"Ngũ Hành kỳ kiếm phù. . . Tiểu huynh đệ này không đơn giản nha, thế mà có thể nhìn ra năm đạo phù kia, xem ra cuộc làm ăn này không làm được rồi, phù lục cấp độ kia, những người bình thường chúng ta sao có thể vẽ ra được? Gặp lại."Lão đầu này thấy Thần Phàm là người biết hàng, không thể làm gì khác hơn là đành từ bỏ.
"Chờ đã." Thần Phàm nhìn trang phục trên người lão đầu, trong lòng hơi động, đột nhiên gọi hắn lại.
"Hả?" Lão đầu nghi hoặc xoay người.
"Cho ta mượn mười tấm giấy vàng và một cây bút cộng với chu sa, ta có thể cho ngươi một bộ phù Ngũ Hành kỳ kiếm." Thần Phàm nói rằng.
"Cái gì? Ngươi muốn dùng Ngũ Hành kỳ kiếm phù để đổi lấy một chút vật liệu ấy?" Lão đầu lộ vẻ không thể tin nổi, lão đánh giá Thần Phàm một chút, sau đó mới cười nói : "Tiểu huynh đệ, không ngờ đấy, hóa ra ngươi lại là người đồng đạo, nhưng người như vậy lại có chút không phúc hậu rồi, không thể bắt nạt đồng đạo được đâu."
"Có cho mượn không?" Thần Phàm hờ hững nói.
"Ngạch. . . Được, mấy tờ giấy vàng mà thôi, có đáng gì đâu. Nhưng chu sa này lại có chút đáng giá." Lão đầu vừa nói vừa lấy ra một đống giấy vàng còn mới, lão còn đang muốn dùng chu sa để thương lượng giá tiền với Thần Phàm, nhưng Thần Phàm lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đoạt lấy giấy vàng trong tay lão và bút lông, còn có một đĩa chu sa nhỏ.
"Chuyện này. . ." Lão đầu vô cùng khiếp sợ, đang muốn ngăn cản, nhưng Thần Phàm đã ra tay vẽ lên giấy vàng.
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, hạ bút liền mạch, chỉ một lát sau, trên giấy vàng đã xuất hiện một tiểu kiếm được vẽ từ chu sa, nhìn kỹ lại, trên thân tiểu kiếm có khắc đầy phù văn và trận pháp.
"Kiếm phù hỏa thuộc tính." Lão đầu này cũng rất biết hàng, vừa nhìn đã liền nhận ra lá bùa này, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Thần Phàm, cũng lại nói không ra lời.
Thần Phàm cũng không để ý đến lão, bút lông trong tay liên tục vẽ, từng lá bùa dần thành hình dưới ngòi bút của hắn.
Một lát sau, hắn đã vẽ xong mười lá bùa khắc đầy tiểu kiếm.
"Ngũ Hành kỳ kiếm phù, hai bộ Ngũ Hành kỳ kiếm phù à. . ." Lão đầu vô cùng mừng rỡ, cả người run rẩy nhìn mười tấm phù này, dáng vẻ vô cùng kích động.
"Hẹn gặp lại." Thần Phàm đặt năm tấm phù và bút lông vào trong tay lão đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đợi tới khi lão đầu lấy lại tinh thần, mới phát hiện Thần Phàm đã biến mất giữa bể người, điều này khiến hắn không ngừng hối hận, một cây rụng tiền thế mà lại để hắn rời đi như thế.
Thần Phàm bỏ mấy lá phù vào trong ngực, tìm được một nơi ít người, trực tiếp ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện, vừa nãy hắn vẽ liền một mạch mười lá phù, thần hồn và chân khí của hắn đều bị tiêu hao, cũng may ở đây Linh khí nồng đậm, muốn khôi phục chân khí cũng chỉ cần một lát mà thôi, chỉ có thần hồn mới cần tốn thêm một chút thời gian.
Một lát sau, Thần Phàm mở to hai mắt, bắt đầu đi về phía đại điện kia.
"Ta muốn xung kích Thiên Đình tầng thứ nhất." Thần Phàm nói với một nam tử là quản lý tòa kiến trúc này.
"Luyện Khí tầng hai? Ngươi không nói đùa chứ?" Nam tử kia vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng gặp phải tình huống như thế này.
"Không đùa."
"A. . . Vậy cũng được, ngươi muốn công khai xung kích hay là?" Nam tử vừa nói, vừa cúi đầu ghi chép.
"Không công khai." Thần Phàm không chút do dự nói.
"Ô, được rồi, đây là ghi chép thạch, tuy rằng quá trình ngươi vượt ải sẽ không công khai, nhưng hai bên giao đấu đều sẽ có ghi chép thạch này, có thể ghi chép lại quá trình giao đấu, nếu thất bại, ngươi hoặc người khác có thể dùng khối đá này, không ngừng đối chiến với mô hình của đối thủ, nhưng mỗi một lần đều cần tiêu hao 20 Tiên khí, một nửa thuộc về đối thủ, một nửa sẽ thuộc về chúng ta." Nam tử kia giải thích.
"Uh." Thần Phàm gật gật đầu, nhận lấy ghi chép thạch.
"Đi tới cánh cửa này, lại đem lệnh bài Thiên Đình của ngươi đặt lên phía trên, Truyền Tống Trận sẽ tự động phân phối thiên binh một sao cho ngươi." Nam tử kia nói xong quay lại ghế ngồi, nhìn Thần Phàm rời đi.
Một lúc lâu sau hắn mới lắc lắc đầu, tự nói : "Đúng là trong rừng lớn chim gì cũng có à."
Thần Phàm theo lời dặn của nam tử quản lý kia, đứng trong Truyền Tống Trận , đặt lệnh bài lên một chỗ lõm, sau đó hắn bị truyền tống đến một đài tỷ võ bốn phía u ám.
Còn không chờ hắn đánh giá cảnh vật chung quanh, cách hắn mấy mét đột nhiên lóe lên bạch quang, một nữ tử áo đỏ xuất hiện trước mặt hắn.
"Luyện Khí tầng hai?" Nữ tử áo đỏ kia khẽ nhíu lông mày.
Thần Phàm lại hờ hững nhìn nàng, không nói gì.
"Vận may cũng không tệ, 50 điểm Tiên khí này có thể nhẹ nhàng bỏ vào trong túi rồi." Nữ tử áo đỏ nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt loé ra vẻ xem thường.
Luyện Khí tầng sáu đấu với Luyện Khí tầng hai, đây là một trận đấu không có chút hồi hộp nào, tuy rằng nàng không biết tại sao lại có người mới có tu vi Luyện Khí tầng hai đi tìm cái chết, thế nhưng chỉ cần có Tiên khí để lấy, nàng cũng sẽ không nương tay.
Vừa dứt lời, nữ tử áo đỏ đã lật tay một cái lấy ra ba lá bùa màu vàng ra, cánh tay vung một cái, 3 lá phù đồng thời bay vụt ra ngoài, trên không trung xì một tiếng rồi hóa thành ba quả cầu lửa nóng rực, nhanh chóng bắn về phía Thần Phàm.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com