Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 74

Hạc Tử mang một bát chè hạt sen lạnh đến trước án của Công chúa, nàng ấy liếc nhìn màu mực sơn thủy trải trên giấy một cách qua loa, cũng không dám nói gì, khom người lui ra khỏi điện.

“Đã mấy ngày liền rồi, Công chúa không nói chuyện, cũng không chịu gặp đạo sĩ do đại chân nhân phái đến.” Cung nữ bên ngoài điện hạ thấp giọng nói với người bên cạnh: “Các cô nói xem, có khi nào chúng ta…”

Mặt mày nàng ta u dột, nửa câu sau đã chìm nghỉm trong cổ họng sau khi Hạc Tử bước ra.

“Hạc Tử tỷ tỷ.”

Mấy cung nữ đồng thanh gọi nàng ấy, trên mặt ai nấy đều ít nhiều mang vài phần lo lắng.

Sau khi Đại Công chúa Uẩn Nghi đâm đầu vào cột ở đại điện đài Trích Tinh mà chết, những lời đồn thổi về Chứng Tâm Lâu đã bí mật lan truyền trong cấm cung, họ cũng đã nghe nói về ba cung nữ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh từ khi Minh Nguyệt Công chúa vào cung, nghe nói, họ đều là chết thay cho Công chúa chịu phạt.

“Chuyện của chủ tử mà lại cho các cô bàn tán bậy bạ sao?”

Trong lòng Hạc Tử cũng rối loạn, nàng ấy khẽ quở trách họ một câu, rồi nghiêng mặt nhìn Công chúa đang ngồi trước án thư chăm chú vẽ, lưng quay về phía cửa điện, áo váy màu sen xanh chồng lên nhau trên chiếu mây, che mất chiếc đệm hương bồ dưới thân nàng, ở rìa váy áo ẩn hiện những viên ngọc trai tròn trịa sáng bóng trên giày thêu.

Nàng yên tĩnh ở đó, hơi cúi đầu, chăm chú nhìn cuộn tranh trên án, châu ngọc trên búi tóc đen mượt khẽ đung đưa, bóng của chúng phủ lên mặt nghiêng của nàng.

Không biết nàng có nghe thấy tiếng nói bên ngoài điện không.

Hạc Tử biết dù Công chúa không nói gì, nhưng mấy ngày nay, nàng ấy đã cảm nhận được Công chúa và nàng ấy đã hoàn toàn xa cách.

Dằn xuống cảm xúc vừa chua xót vừa thất vọng trong lòng, Hạc Tử đang định gọi người đi chuẩn bị một ít trái cây cho Công chúa, lại thấy thái giám Đức Bảo thường hầu ở Ngự tiền dẫn một đoàn người đến.

“Đức Bảo công công.”

Hạc Tử vội vàng cúi mình.

Đức Bảo gật đầu, bước lên bậc thang, chỉ đứng ngoài cửa nhìn thấy Công chúa đang cầm bút trước án, hắn ta bèn khom người, cẩn thận nói: “Công chúa, Thánh thượng truyền khẩu dụ, mời Công chúa đến điện Hàm Chương.”

Bút lông trong tay Thương Nhung khựng lại.

Đức Bảo đợi bên ngoài điện một lúc lâu, vẫn không nghe thấy Công chúa có động tĩnh gì, hắn bèn thử gọi thêm một tiếng: “Công chúa?”

“Biết rồi.”

Thương Nhung đặt bút xuống, khẽ đáp.

Dù đã sớm biết rằng mình chậm trễ như vậy, nhất định Hoàng bá phụ sẽ không hài lòng, nhưng khi nghĩ đến việc phải đến điện Hàm Chương gặp ông, trong lòng Thương Nhung vẫn không thể nhịn được mà thấy bất an.

Ra khỏi cung Thuần Linh, đi qua con hẻm trong cung điện dài dằng dặc, đôi tay đan vào nhau trong tay áo của Thương Nhung đã ướt đẫm mồ hôi, nàng lặng lẽ đi theo thái giám Đức Bảo trên hành lang cung điện màu đỏ son, bên dưới là tiếng nước róc rách, âm thanh mát lạnh duy nhất trong buổi trưa oi nóng này.

Đám người Hạc Tử cúi đầu đi theo sau Thương Nhung, mắt nhìn thẳng không dám liếc ngang.

Những hòn đá cảnh dưới hành lang ở khúc cua được nước trong kênh rửa ướt, cỏ cây xanh non, trong khóm hoa rực rỡ không biết có vật gì đang không ngừng kêu, mấy cung nhân cầm lưới vợt ở dưới dọn dẹp những con côn trùng quấy nhiễu sự yên tĩnh.

Thương Nhung liếc nhìn một cái, nhưng khi ánh mắt ngước lên, nàng bỗng thấy một người đang đứng trên hành lang đối diện.

Ông lão đó râu tóc đều bạc trắng, mỉm cười, đang hứng thú nhìn cảnh những cung nhân bên dưới tay chân luống cuống.

“Công chúa?”

Đức Bảo quay đầu lại, thấy nàng đứng đó không động đậy, lại theo ánh mắt của nàng nhìn sang, thấy rõ ông lão phía đối diện, Đức Bảo bèn quay đầu lại cười với nàng: “Hôm nay Sầm lão tiên sinh đã vào cung từ sớm, Bệ hạ còn đánh với ông ấy mấy ván cờ, còn muốn giữ ông ấy ở lại cung dùng bữa tối.”

Hắn ta khom người đi đến gần Thương Nhung, hạ giọng nói: “Nô tài nghe nói, Bệ hạ có ý muốn để Sầm lão tiên sinh làm thầy của người.”

Thầy?

Thương Nhung gần như nghĩ mình nghe nhầm, nàng lại chuyển ánh mắt sang phía đối diện, ông lão đó đã nhìn về phía nàng, ánh mắt hai bên vừa chạm nhau, ông ấy nở với nàng một nụ cười hiền từ.

“Đức Bảo công công, các ngươi đợi ta ở đây một lát.”

Thương Nhung nói xong, bèn nhấc váy chạy sang phía đối diện.

Ánh mặt trời trải dài qua lan can lên hành lang cung điện, áo bào của ông lão nghiêm chỉnh ngay ngắn, búi tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ, ông ấy vẫn luôn dịu dàng nhìn tiểu cô nương đang chạy về phía mình, đến khi nàng đứng trước mặt ông ấy, ông ấy mới mỉm cười lên tiếng: “Ngày đó từ biệt ở Thục Thanh, không ngờ ta và Công chúa còn có ngày gặp lại.”

“Tình Sơn tiên sinh.”

Thương Nhung thở hổn hển, vẫn cảm thấy không thể tin được: “Sao… ngài lại đến?”

“Ta nên đến.”

Nụ cười của Sầm Chiếu mờ đi một chút, vẻ mặt có thêm vài phần phức tạp: “Lúc đó không biết thân phận Công chúa, là ta đã không giữ được bức tranh Công chúa tặng cho cẩn thận, mới tạo nên tình thế như hiện nay.”

Lúc này Thương Nhung mới chợt hiểu ra, thì ra Lăng Tiêu Vệ có thể tìm thấy nàng một cách chính xác như vậy, là nhờ bức tranh nàng để lại cho Tình Sơn tiên sinh.

“Có liên quan gì đến tiên sinh đâu?”

Nàng lắc đầu, tất cả đều là nhân quả do chính tay nàng tạo ra.

“Nghe nói, Hoàng bá phụ muốn tiên sinh làm thầy của ta?”

Nhớ lại lời Đức Bảo vừa nói, nàng lại hỏi.

“Là ta xin chỉ dụ, Bệ hạ quả thật đã đồng ý.”

Trên mặt Sầm Chiếu đầy ý cười.

Thương Nhung thoạt tiên sửng sốt, rồi lại nói: “Tiên sinh cần gì phải thế? Nơi này, ngài sẽ không thoải mái đâu.”

“Năm xưa ở Vinh Vương phủ ta và Công chúa chỉ gặp nhau vội vàng, sau đó từ quan về quê mấy năm không vào Ngọc Kinh.” Sầm Chiếu từ từ thở dài: “Ta cũng nghĩ rằng, đời này chắc sẽ không quay lại nữa.”

Khi đó Thương Nhung vẫn còn ở trong Chứng Tâm Lâu, một ngày nọ lại nhận được khẩu dụ của Thuần Thánh Đế, cho phép nàng về Vinh Vương phủ thăm nom.

Khi nàng đến, đúng lúc Sầm Chiếu và Vinh Vương đang cãi nhau trong thư phòng, nàng còn tận mắt chứng kiến tình trạng điên cuồng của Vinh Vương sau khi uống hàn thực tán.

Sau này nàng mới hiểu.

Thuần Thánh Đế là cố tình.

Ân chuẩn cho nàng về Vinh Vương phủ thăm nom không phải vì lòng nhân từ của ông, mà là muốn nàng tận mắt thấy phụ vương mà nàng luôn nhớ mong cuối cùng đã điên loạn đến mức nào.

“Nhưng con người sống trên đời, có gì là tuyệt đối, bây giờ ta quay lại cũng là tự nguyện.”

Giọng nói của Sầm Chiếu gọi Thương Nhung về từ dòng suy nghĩ.

Nàng lại ngước mắt lên, không giấu được vẻ ngạc nhiên.

“Ta kéo bộ xương già này đến Ngọc Kinh vốn chỉ là muốn gặp lại Công chúa một lần, coi như là vì bức tranh đó.” Dưới hành lang vẫn còn cung nhân, Sầm Chiếu hạ thấp giọng: “Nhưng có người nói với ta, trong lòng Công chúa có điều tiếc nuối.”

“Ta vốn tưởng ta và Công chúa không có duyên thầy trò, không ngờ, đây lại là điều tiếc nuối trong lòng Công chúa.”

Trong lòng Sầm Chiếu trăm mối ngổn ngang, năm đó nếu ông ấy không từ quan, thì người dạy dỗ vị Công chúa này sẽ không phải là Lăng Sương đại chân nhân, mà là ông ấy.

“Ta một lòng trốn khỏi Ngọc Kinh, nhưng không ngờ Công chúa lại mong mỏi ta đến làm thầy của người đến thế.”

Hốc mắt ông ấy hơi nóng lên, nói xong bèn cúi người chắp tay: “Là ta có lỗi với Công chúa.”

“Tình Sơn tiên sinh đừng nói vậy.”

Thương Nhung vội đỡ lấy cánh tay ông ấy, lắc đầu: “Ngài chỉ đang làm theo sự lựa chọn của chính mình, ban đầu ta mong mỏi ngài đến làm thầy của ta, là vì ngài là người duy nhất không cắt đứt quan hệ với phụ vương của ta, ta tò mò về phụ vương, cũng tò mò về ngài.”

“Sau này đọc thơ văn của ngài, ta càng thêm khâm phục, được gặp ngài một lần ở Thục Thanh, ta đã cảm thấy rất tốt rất tốt rồi.”

“Vậy bây giờ ta muốn làm thầy của Công chúa, có phải là Công chúa không muốn không?”

Sầm Chiếu cố ý hỏi.

“Tình Sơn tiên sinh, ta không có ý đó…”

Thương Nhung vội nói.

Sầm Chiếu cười híp mắt, nhìn thấy thái giám Đức Bảo bên kia lộ vẻ sốt ruột khi nhìn về phía họ, ông ấy bèn nói: “Nếu không phải tiểu công tử chỉ điểm, chỉ sợ ta đã bỏ lỡ một học trò giỏi như Công chúa.”

Thương Nhung kinh ngạc nhìn ông ấy.

“Là cậu ấy đã sai người mang thư đến Thục Thanh cho ta, mong ta có thể thực hiện tâm nguyện của Công chúa.”

Giọng nói của Sầm Chiếu rất nhẹ, chỉ có một mình nàng nghe rõ.

Hàng mi của Thương Nhung run rẩy.

Nàng đã chôn sâu nỗi tiếc nuối ấy trong lòng, chỉ có trong đêm đó ở Sầm phủ tại Thục Thanh, nàng mới tiết lộ một chút tâm tư cho thiếu niên kia, mà hắn lại là người thông minh như vậy, đã nhìn thấu được điều nàng suy nghĩ từ những manh mối nho nhỏ kia.

“Công chúa, Bệ hạ vẫn đang đợi người.”

Đức Bảo không thể đợi thêm nữa, vội vàng đến nhắc nhở một câu.

“Mời Công chúa đi trước.”

Sầm Chiếu nói với giọng ôn hòa.

Thương Nhung vội vàng chào tạm biệt Sầm Chiếu, được đám người Hạc Tử tháp tùng đi về hướng điện Hàm Chương. Ra khỏi hành lang cung, ánh nắng chiếu thẳng lên người không chút che chắn, ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thương Nhung hơi cụp mắt xuống, trong đầu toàn là hình ảnh của thiếu niên áo đen kia.

Thật là nhớ chàng ấy.

Sống mũi nàng hơi cay, nhưng nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng về việc gặp Hoàng bá phụ đã phai nhạt đi đôi chút, nàng thầm siết chặt bàn tay, không ngờ lại sinh ra chút can đảm.

Trong điện Hàm Chương, Thuần Thánh Đế vừa gặp cha con Hạ gia, thấy Đức Bảo dẫn Thương Nhung đi vào, khuôn mặt vốn đang u ám vì tấu báo của Hạ Trọng Đình của ông vô thức dịu đi một chút.

“Tham kiến Hoàng bá phụ.”

Thương Nhung quỳ xuống.

Nếu là ngày thường, Thuần Thánh Đế chắc chắn sẽ nói một câu “Miễn” trước khi nàng quỳ gối, nhưng hôm nay lại im lặng không nói gì, để mặc nàng quỳ xuống.

“Minh Nguyệt, ngày mười chín tháng chín là ngày sinh thần của con, vì sao Trẫm nghe nói hiện giờ con không chịu chép đến cả một tờ chúc văn?”

Hoàng Đế ngồi cao trên ghế rồng, ngay cả giọng điệu bình thản cũng toát lên sự uy nghiêm khó tả.

“Đúng vậy.”

Thương Nhung cúi đầu, không dám nhìn ông.

Thuần Thánh Đế không ngờ nàng chỉ có một chữ “Đúng” như vậy, ông thực sự ngẩn người một chút, rồi hỏi: “Tại sao?”

Thương Nhung cố nén nỗi sợ trong lòng: “Không muốn.”

Trong khoảnh khắc này, nội điện thoáng chốc lặng ngắt, sắc mặt Đức Bảo thay đổi, vội lén nhìn về phía Thánh thượng trên ghế rồng, những cung nhân khác trong điện cũng run rẩy sợ hãi, lo sợ Hoàng Đế nổi giận.

Ngay cả Hạ Trọng Đình cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía tiểu Công chúa đang quỳ trên mặt đất với sống lưng thẳng tắp.

“Không muốn?”

Thuần Thánh Đế thực sự ngạc nhiên, ông chậm rãi lặp lại hai chữ này, nhớ ra mình đã nhiều năm không nghe thấy hai chữ này từ miệng nàng.

Kể từ khi nàng rời khỏi Chứng Tâm Lâu, ông đã không còn nghe lại nữa.

“Xin Bệ hạ bớt giận…”

Đức Bảo vừa thấy Thánh thượng nhíu mày đã vội cùng các cung nhân quỳ xuống.

Hạ Trọng Đình cũng cho rằng Thuần Thánh Đế nhất định sẽ nổi giận, ông ta hơi cúi đầu, nhưng nội điện yên tĩnh một lúc, cũng không nghe Thuần Thánh Đế nói thêm một câu nào, ông ta ngẩng mắt lên, thấy Thuần Thánh Đế đứng dậy đi xuống.

Thương Nhung nhìn thấy cái bóng đến gần trên mặt đất, nàng nhìn thấy vạt áo màu vàng sáng đã ở trước mặt nàng, nàng không thể kìm chế mà nhớ đến khuôn mặt đỏ như máu, hình ảnh giết người điên cuồng của ông, cơ thể khẽ run rẩy.

Đột nhiên.

Ông ngồi xuống: “Tại sao không muốn?”

Không nghe ra sự tức giận trong giọng nói.

“Nếu ta đã được đại chân nhân dạy dỗ, tại sao không thể để đại chân nhân chép kinh hỏa tế thay ta?”

Nàng cố gắng giữ vững giọng nói.

Lại là một khoảng lặng.

Cảm giác lạnh lẽo của Thương Nhung từ từ dâng lên theo xương sống, nàng mím chặt môi, lại nghe Thuần Thánh Đế đột nhiên nói: “Sinh thần của con hàng năm đều phải cầu phúc cho Đại Yến, cũng không có lúc nào được tổ chức sinh thần thật sự.”

Khi Thuần Thánh Đế nói ra câu này, biểu cảm của Hạ Trọng Đình đứng bên cạnh cũng có sự thay đổi rất nhỏ.

Đức Bảo và những người khác càng không hiểu chuyện gì.

Thương Nhung ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt Thuần Thánh Đế trước mặt, ông thực sự không có chút tức giận nào, không biết vì sao lại còn có vài phần ý cười thấp thoáng.

“Lần này là lễ sinh thần mười sáu tuổi của con, cứ để con làm theo ý mình, bảo Lăng Sương chép chúc văn hỏa tế thay con.”

Thuần Thánh Đế muốn đưa tay xoa đầu nàng, nhưng thấy dáng vẻ bất an của nàng, cuối cùng, vẫn rút lại bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của mình.

Lưng Thương Nhung ướt đẫm mồ hôi, nàng có chút ngẩn người.

“Đứng dậy đi.”

Thuần Thánh Đế đứng lên, nói với nàng.

Không ai biết trong lòng ông đang nghĩ gì.

“Đã nhập hết số đạo kinh từ Bạch Ngọc Tử Xương quán đến vào Lăng Vân các hết chưa?” Thuần Thánh Đế thấy Thương Nhung được cung nữ đỡ đứng dậy, mới nhớ đến Hạ Trọng Đình bên cạnh.

“Đã đưa vào các rồi.”

Hạ Trọng Đình cung kính trả lời.

Thuần Thánh Đế hài lòng gật đầu, rồi nói với Đức Bảo: “Bảo Lăng Sương tìm thêm vài đạo sĩ có thể dùng được để sắp xếp sách trong Lăng Vân các.”

“Vâng.”

Đức Bảo cúi đầu.

Lăng Vân các là thư các mới xây trong cung dành riêng để lưu trữ đạo kinh, lần này Lăng Tiêu Vệ lại có được một mớ điển tịch châu báu từ Bạch Ngọc Tử Xương quán, chắc hẳn Thuần Thánh Đế sẽ rất say mê những điển tịch hiếm có mới được nhập vào các.

Vậy còn《Đan Thần Huyền Đô kinh》thì sao?

Có lẽ sẽ được lưu tạm vào các nhỉ?

Thương Nhung thầm suy nghĩ một lúc, thấy Đức Bảo sắp đi ra ngoài, nàng lập tức gọi: “Hoàng bá phụ.”

Thuần Thánh Đế quay đầu lại.

“Ta muốn vào Lăng Vân các để giúp ngài sắp xếp điển tịch.”

Thương Nhung cúi mình, nói.

Thuần Thánh Đế không ngờ nàng đột nhiên nói vậy, ông lại tới gần nàng: “Minh Nguyệt, vì sao lại muốn vậy?”

“Ta đã xem đạo kinh trong cung nhiều rồi, nhưng ta chưa từng xem điển tịch từ Bạch Ngọc Tử Xương quán, ta muốn đọc sách trong Lăng Vân các trước ngày sinh thần, xin Hoàng bá phụ cho phép.”

Thương Nhung vừa nói vừa định quỳ xuống lần nữa.

Thuần Thánh Đế kịp thời đưa tay đỡ nàng, ý cười trên mặt ông càng thêm sâu đậm: “Trẫm biết con không phải là lười biếng, đúng vậy, việc sao chép chúc văn làm nhiều rồi khó tránh khỏi chán ngán, con muốn vào Lăng Vân các, tất nhiên Trẫm rất hài lòng.”

“Còn một việc nữa.”

Thương Nhung cúi đầu, lấy hết can đảm: “Ta nghe nói Hoàng bá phụ vô cùng yêu thích một quyển《Đan Thần Huyền Đô kinh》.”

“Chỉ sợ《Đan Thần Huyền Đô kinh》sẽ khó hiểu với con.” 

Lúc này tâm trạng Thuần Thánh Đế đang rất tốt: “Nhưng nếu con thực sự tò mò, Trẫm sẽ cho con xem, dù sao nó cũng sẽ được lưu vào Lăng Vân các.”

Nếu như Thương Nhung nhắc đến việc này trước khi điển tịch từ Bạch Ngọc Tử Xương quán được gửi đến, e rằng Thuần Thánh Đế sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy. Bây giờ ông đã có niềm vui mới, tất nhiên sẽ buông bỏ tình yêu cũ《Đan Thần Huyền Đô kinh》này.

“Còn nữa, tuy Trẫm không thích Sầm Chiếu này, nhưng tài học của ông ta quả thực không tầm thường, ông ta tự nguyện đến làm thầy cho con, Trẫm đã đồng ý cho con.”

Thuần Thánh Đế nhớ đến người tên Sầm Chiếu, bèn nói với nàng.

Nếu Sầm Chiếu vào Ngọc Kinh mà có ý định đến Vinh Vương phủ gặp Thương Minh Dục dù chỉ là một chút, ông cũng sẽ không bao giờ để người này đến gần Minh Nguyệt, bây giờ xem ra, Sầm Chiếu và Thương Minh Dục đã hoàn toàn là người xa lạ rồi.

“Đa tạ Hoàng bá phụ.”

Thương Nhung khẽ đáp.

Thương Nhung đi ra khỏi điện Hàm Chương, Thuần Thánh Đế ở phía sau nhìn bóng lưng nàng, cho đến khi nàng đi về phía bên phải, lông mày ông mới giãn ra, thở dài: “Hạ khanh, ngươi xem có phải Minh Nguyệt đã gần gũi với Trẫm hơn một chút không?”

Hạ Trọng Đình nghe thấy, khẽ đáp: “Công chúa và Bệ hạ tất nhiên là gần gũi.”

Thuần Thánh Đế lắc đầu: “Không, trước đây từng gần gũi, chỉ là từ khi ra khỏi Chứng Tâm Lâu, nó đã thay đổi, mà bây giờ nó đã dám nói ‘Không muốn’ trước mặt Trẫm, trái lại có vài phần thần thái của ngày xưa.”

Mặt trời chói chang suốt nửa ngày, đến lúc hoàng hôn lại như thể đang tan ra giữa tầng mây, ráng ngũ sắc đẹp đẽ trải khắp chân trời, chiếu lên những viên ngói lưu ly long lanh.

Sau khi trở về cung Thuần Linh, Thương Nhung giam mình trong điện, nàng cầm con bướm giấy gấp ngủ quên một lúc, khi tỉnh dậy, nàng gọi Hạc Tử vào điện, hỏi: “Đại Điện hạ có đến không?”

Hạc Tử lắc đầu: “Không ạ.”

Thương Nhung không nói gì nữa, nhìn chăm chăm vào khung cửa sổ.

Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.

Vì Thuần Thánh Đế giao việc giám sát lễ sinh thần của Thương Nhung cho Mộng Thạch, những ngày này Mộng Thạch thường bận rộn ở Tinh La quán đến rất khuya, đêm nay càng bận hơn.

“Cung tiễn Điện hạ.”

Quán chủ Tinh La quán là một thanh niên với đôi mắt sáng láng, mặc đạo bào màu trắng ngọc, toát lên khí chất thanh thoát ôn hòa.

Tuổi hắn còn trẻ, nhưng là đệ tử duy nhất của Lăng Sương đại chân nhân, rất được Lăng Sương coi trọng.

“Bạch Ẩn quán chủ không cần tiễn.”

Mộng Thạch gật đầu, day day trán để người đỡ lên xe ngựa.

Trong xe ngựa có một thiếu niên đang ngủ gật, y đợi đến khi thị vệ đánh xe đi xa một chút, mới gọi thiếu niên đó: “Chiết Trúc công tử.”

Thiếu niên ngáp dài, mở đôi mắt mơ màng.

“Mỗi năm vào sinh thần của Tốc Tốc, Tinh La quán đều sẽ sắp xếp múa tế thần, họ chọn những thiếu niên thiếu nữ sinh vào những tháng nhất định, phần lớn là con cái các gia đình quan lại, không chọn từ dân gian, ta sẽ nhanh chóng nghĩ cách cho cậu một thân phận, đưa cậu vào đó.” Mộng Thạch nói.

“Kỳ Ngọc Tùng?” Giọng điệu thiếu niên lười biếng.

Mộng Thạch sững người.

Y cẩn thận quan sát thần thái của thiếu niên, gật đầu: “Ông ta là người có thể dùng được, hiện giờ còn cùng đường với ta, chẳng lẽ công tử cảm thấy ông ta không tốt?”

“Ngài muốn dùng ai là việc của ngài, chỉ cần có thể đón Tốc Tốc ra được, thì đều tốt.”

Thiếu niên có vẻ không mấy hứng thú, chỉ tiện miệng nhắc đến cái tên đó.

Mộng Thạch hơi yên tâm, sắc mặt lặng lẽ dịu đi, đang định xin cánh bướm giấy từ hắn, lại nghe thị vệ bên ngoài đột nhiên nói: “Điện hạ, tình hình không ổn.”

Mộng Thạch giật mình trong lòng.

Ngựa hí dài một tiếng, xe ngựa đột ngột dừng lại, nếu không phải thiếu niên đối diện kịp thời kéo Mộng Thạch lại, y đã ngã ra khỏi xe.

Gió đêm thổi tung rèm xe, bên ngoài là con hẻm đen kịt.

“Chiết Trúc công tử?”

Mộng Thạch vừa nghe thấy tiếng đao kiếm, lại thấy thiếu niên trước mặt rút thanh nhuyễn kiếm Ngân Xà ở thắt lưng ra.

“Chút bản lĩnh đó của ngài, cứ ở yên đó đi.”

Chiết Trúc đứng dậy lướt nhanh ra ngoài, một kiếm đúng lúc đâm xuyên cổ họng một tên áo đen định vén rèm, máu đỏ tươi bắn ra, hắn không đổi sắc mặt xoay người nhảy xuống, mượn bức tường gạch bên cạnh nhảy lên mái nhà, thanh nhuyễn kiếm trong tay xoay một vòng, ánh bạc lấp lánh, nghênh đón mấy người.

Rõ ràng những kẻ áo đen vừa đến không ngờ rằng thiếu niên vô danh này lại có bản lĩnh như vậy, thấy hơn mười người đã bị hắn giải quyết một cách nhẹ nhàng, tên áo đen dẫn đầu có một vết sẹo trên mí mắt, gã nheo mắt lại, giơ đao lên chạy bước dài lao tới thiếu niên.

So với những kẻ khác.

Chiết Trúc vừa đỡ vài đường của gã này đã nhận ra võ công của gã không tầm thường, nhưng hắn không chút hoang mang, vừa đỡ những đòn hiểm ác của đối phương, vừa thăm dò chiêu thức của gã.

Một tên áo đen khác nhìn đúng thời cơ, giơ kiếm lên đánh lén từ phía sau, nào ngờ Chiết Trúc nghiêng người, tên áo đen đó chỉ thấy một đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên liếc xéo qua mình, trong khoảnh khắc, hắn ta đã bị lưỡi dao mỏng đâm xuyên qua ngực.

Không biết có phải cổ ngựa bị lưỡi đao của ai đó cắt trúng, đột nhiên nó hí lên, cất vó chạy điên cuồng.

Mộng Thạch ngã trong xe ngựa, ngay sau đó mấy tên áo đen nhảy lên nóc xe, một thị vệ biến sắc, vội chạy tới: “Điện hạ!”

Xe ngựa chạy vào sâu hơn trong hẻm, Chiết Trúc tranh thủ liếc nhìn, sau đó hắn đá một cái vào bụng gã có vết sẹo, rồi giẫm lên ngói vỡ lướt qua ngọn cây.

Mộng Thạch tránh được đao kiếm đâm từ thành xe vào, nhân lúc thị vệ đuổi tới, y đá văng tên áo đen đang định vén rèm đi vào, nhanh chóng nhảy xuống xe, ngã xuống đất.

Chiết Trúc đỡ y dậy, nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn lập tức dẫn Mộng Thạch lùi lại tránh lưỡi đao của gã có vết sẹo, rồi buông Mộng Thạch ra, lao về phía trước một cái đâm về phía đối phương.

Âm thanh lưỡi kiếm va vào thanh đao thép vang lên rõ ràng, ma sát tạo ra những tia lửa nhỏ, nội lực của thiếu niên gây rung chấn mạnh đến mức hai tay và ngực gã có vết sẹo đều cảm thấy đau tức.

Trong lòng gã kinh hãi, khuôn mặt ẩn dưới tấm khăn đen đã tái nhợt, trong miệng còn có vị máu.

Chiết Trúc nhạy bén cảm nhận được ý định rút lui của gã, trên mặt không biểu lộ gì, nhưng chiêu kiếm trong tay lại càng thêm sắc bén và hung ác, gã có vết sẹo không có chỗ nào để tránh, muốn chạy nhưng bị một kiếm đâm trúng xương đùi, gã đau đến mức phải thốt lên một tiếng, theo bản năng vung đao về phía thiếu niên.

Nào ngờ nhát đao này lại thực sự cắt một vết dài trên lưng thiếu niên.

Gã có vết sẹo sững người.

Một nhát đao hỗn loạn như thế, làm sao thiếu niên này có thể không tránh được chứ?

Gã đối diện với đôi mắt đen kịt, lạnh lẽo của thiếu niên, chỉ cảm thấy trên khóe môi hắn thấp thoáng đôi chút ý cười bí hiểm, gã còn chưa kịp phản ứng, lưỡi nhuyễn kiếm của thiếu niên đã cắt đứt cổ họng gã.

Chỉ còn hai tên áo đen sống sót, nhưng Mộng Thạch còn chưa kịp tra hỏi, bọn chúng đã cắn nát thuốc độc trong kẽ răng, chết.

Y quay đầu lại, đúng lúc thấy Chiết Trúc đứng đó, lưỡi kiếm nhỏ giọt máu, mà phía sau lưng hắn còn có một vết thương dữ tợn.

“Chiết Trúc công tử!”

Mộng Thạch hoảng hốt, lập tức tiến lên đỡ lấy hắn.

Khương Anh không ngờ Chiết Trúc đi ra ngoài một chuyến trở về lại mang theo thương tích, hắn ta vội vàng giúp Chiết Trúc làm sạch vết thương và cầm máu, lại buồn bã nói: “Đáng lẽ thuộc hạ nên đi theo công tử.”

“Việc này đều tại ta, những người đêm nay đều đến vì nhắm vào ta.” Mộng Thạch nhìn Khương Anh thoa thuốc cho thiếu niên đang nằm sấp trên giường, nói bên cạnh.

“Ngài biết là ai sao?”

Chiết Trúc tựa nửa bên mặt vào gối mềm, cụp mắt xuống giống như không hề có tinh thần.

“E rằng là Thương Tức Chiếu.”

Mộng Thạch nhắc đến người này, sắc mặt lạnh lẽo.

Rõ ràng Chiết Trúc chẳng có mấy hứng thú với những chuyện Hoàng gia của họ, cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Chuyện đêm nay, ngài đừng nói với nàng ấy.”

Sắc mặt hắn tái nhợt, giọng nói hơi khàn: “Ngài chỉ cần nói với nàng ấy, kế hoạch của chúng ta rất thuận lợi, ta sẽ sớm đón nàng ra ngoài.”

Mộng Thạch gật đầu: “Được.”

Sau khi Mộng Thạch đi khỏi, Khương Anh bưng thuốc đã sắc xong vào phòng, thấy Chiết Trúc uống thuốc xong, lại ăn một viên kẹo, hắn ta mới hỏi: “Công tử, rốt cuộc là ai? Lại có thể làm công tử bị thương?”

“Gã vốn không thể làm ta bị thương được.”

Chiết Trúc ngậm viên kẹo, nói.

“Vậy sao công tử lại…” Khương Anh hoang mang.

“Quan hệ giữa Mộng Thạch và ta cũng không bền chặt như vậy.” Chiết Trúc nhếch môi, hàng mi dài che đi ánh sáng u ám nơi đáy mắt hắn: “Dù sao lần trước ta cũng đã thẳng thắn với y rằng việc cứu y thật ra là có tính toán.”

Ít nhất hắn phải để Mộng Thạch nghĩ rằng lần này là thật lòng cứu giúp.

“Công tử lo y sẽ thay đổi sao?”

Khương Anh đầy vẻ kinh ngạc.

“Tình nghĩa của y với Tốc Tốc không giống như giả dối, nhưng lại hết sức cảnh giác với ta.”

Đôi môi không có chút máu của Chiết Trúc khẽ cong lên: “Ta luôn phải đảm bảo không có chút sai sót nào.”

Từ lần Thương Tức Quỳnh tế lễ Uẩn Nghi ở hồ Vãng Sinh, hắn đã biết Mộng Thạch không còn tin tưởng hoàn toàn vào hắn và Thương Nhung nữa, y rơi vào nơi đầy dục vọng, tự nhiên cũng trở nên có mục đích.

Thương Nhung thay Thương Tức Quỳnh nhận tội lén tế lễ vong linh, nhưng việc này lại không bị tố cáo lên Hoàng Đế, lúc đó Chiết Trúc biết, Mộng Thạch vẫn không muốn làm tổn thương Thương Nhung.

Nhưng những lời thăm dò dồn dập của y đã khiến Chiết Trúc cảnh giác.

Mộng Thạch là người đa nghi, chưa chắc y đã không giấu nhiều chuyện trong lòng.

Hắn luôn giả vờ không biết, chính là để lừa Mộng Thạch, để Mộng Thạch tưởng rằng hắn thực sự không biết gì và cũng không quan tâm đến những chuyện tranh quyền đoạt lợi của y, như vậy, Mộng Thạch mới thực sự bỏ đi sự đề phòng đối với hắn.

Rốt cuộc, một khi con người có lợi ích luôn canh cánh trong lòng, sẽ dễ dàng thay đổi.

“Công tử, nếu Mộng Thạch thực sự…”

Khương Anh vẫn có chút lo lắng.

“Tạm không nói chuyện về sau, ít nhất hiện tại y thật lòng muốn giúp Tốc Tốc thoát thân.”

Đôi mắt đẹp của Chiết Trúc lạnh lẽo, khẽ nhếch môi: “Nhưng ngươi biết đấy, ta luôn không chỉ để lại một con đường lui.”

Khương Anh đột nhiên nhớ ra trước khi họ rời Thục Thanh, Mộng Thạch đã giết một tên buôn người trong rừng trúc.

Người đó thật ra vốn không phải là kẻ buôn người.

Kẻ buôn người thực sự bắt cóc con gái của Mộng Thạch đã bị họ giết vào đêm trước đó, thật ra, người chết trong tay Mộng Thạch là một tùy tùng ở Nam Châu, khi Thuần Thánh Đế còn là Quận vương.

Thiếu niên này vốn không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, hắn chắc chắn phải dùng mọi cách để điều tra tận gốc những người hắn giữ bên mình.

Điều tra như vậy, đã phát hiện ra tùy tùng về quê hưu trí đó.

Lăng Tiêu Vệ truy tìm tung tích của tùy tùng đó đến nay, đủ để nói lên rằng, tùy tùng đó biết một số việc không bình thường.

Nếu Mộng Thạch nổi ý giết Minh Nguyệt Công chúa, hoặc nổi ý giết Chiết Trúc, thì bằng chứng Mộng Thạch giết tùy tùng đó sẽ được gửi vào Hoàng cung.

Dù là đứa con đã mất mà tìm lại được, nếu y dám nổi lòng phản nghịch vì biết được sự thật về cái chết của mẹ, có lẽ Hoàng Đế kia cũng sẽ không dung thứ đâu nhỉ?

“Chỉ cần y không làm tổn thương Tốc Tốc, tất nhiên ta cũng sẽ để y yên ổn, y muốn ta giúp y tìm thứ trong tay Thương Tức Chiếu, ta cũng sẽ tìm giúp y.”

Ánh nến mờ tối trong phòng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, đây mới là dáng vẻ vốn có của hắn, lạnh lùng và tàn nhẫn, đi một bước tính ba bước.

“Lo trước tính sau, không phải là chuyện xấu.”

Bình Luận (0)
Comment