Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 75

Thương Nhung chuyển đến tạm trú tại Lăng Vân các, Hạc Tử và các cung nữ của cung Thuần Linh không thể vào Lăng Vân các, việc ăn mặc sinh hoạt của nàng đều do các nữ đạo sĩ trong các phụ trách.

Đây cũng là một trong những mục đích của Thương Nhung, tránh xa mấy người Hạc Tử, cũng có nghĩa là tránh xa Vinh Vương phi.

Nhưng như vậy, Mộng Thạch cũng ít có cơ hội đến gặp nàng hơn.

Người có thể ra vào Lăng Vân các tự do, chỉ có người làm thầy của Thương Nhung, Sầm Chiếu.

Giữa tháng tám, thời điểm nóng nhất trong năm ở Ngọc Kinh đã qua đi, gần đây trời liên tục đổ mưa thu mấy ngày, mỗi ngày một mát mẻ hơn.

“Công chúa, hôm nay e rằng Đại Điện hạ sẽ không thể đến được.”

Một nữ đạo sĩ bước vào từ hành lang phủ đầy mưa bụi mịt mù, cúi người hành lễ.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Thương Nhung đang cầm bút chợt khựng lại, nâng mắt nhìn nàng ta.

“Sáng nay trong buổi chầu sớm, Nhị Điện hạ tâu lên, ngài ấy đã phát hiện một đứa trẻ sơ sinh chết đuối trong hồ Vãng Sinh, điều tra kỹ càng, ngài ấy phát hiện ra đứa trẻ sơ sinh đó là con của đạo sĩ đài Trích Tinh và cung nữ tư thông với nhau. Bệ hạ vô cùng giận dữ, ra lệnh cho Đại Điện hạ và Nhị Điện hạ cùng nhau điều tra thật kỹ tất cả các đạo sĩ trong cung có quan hệ mờ ám với cung nữ.”

Nữ đạo sĩ lộ vẻ lo lắng.

Dù là nam đạo sĩ ở đài Trích Tinh hay nữ đạo sĩ trong Lăng Vân các, bọn họ đều xuất thân từ Tinh La quán, tự nhiên nàng ta cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Hôm nay thậm chí Bệ hạ còn không gặp mặt Lăng Sương đại chân nhân.

“Cô cứ đi đi.”

Thương Nhung gật đầu, đặt bút xuống.

Nữ đạo sĩ cúi đầu, bước những bước rất nhẹ ra khỏi cửa.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thương Nhung, nàng cụp mắt nhìn tờ giấy Tuyên viết đầy chữ, một lúc sau mới rút ra một tờ giấy nhỏ giấu ở dưới cùng.

Nàng vẫn chưa kịp gấp nó thành hình con bướm.

Thương Nhung dùng khăn bọc quai cầm, bê ấm trà xuống, rồi lập tức ném tờ giấy nhỏ vào lò lửa đỏ rực, ánh lửa chợt bùng lên, nàng đặt ấm trà trở lại lên lò.

Trên án, điển tịch chất thành núi, nhưng nàng không còn tâm trí để sắp xếp lại. Mưa thu dày đặc, tí tách vang lên bên ngoài cửa sổ, Thương Nhung gối cằm lên mu bàn tay, nhìn chằm chằm vào làn khói nóng tỏa ra từ ấm trà.

Đang buồn ngủ mơ màng, từ bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của một nữ đạo sĩ: “Công chúa, Lăng Tiêu Vệ muốn vào các cất một lô sách mới.”

Thương Nhung tỉnh táo hơn một chút, mở mắt ra, đáp lại một tiếng.

Cửa các được đẩy ra từ bên ngoài, từng đợt tiếng bước chân đều đặn giẫm lên cầu thang đi lên, những thanh niên mặc áo choàng màu xanh đậm đặt mấy chiếc rương nặng nề lên hành lang.

Hạ Tinh Cẩm cúi người ở ngoài cửa: “Công chúa.”

“Tiểu Hạ đại nhân không cần để ý đến ta, bảo họ khiêng tất cả điển tịch vào đây đi.”

Thương Nhung nói.

“Vâng.”

Hạ Tinh Cẩm khẽ đáp, rồi giơ tay ra hiệu cho người phía sau.

Mấy thanh niên lần lượt khiêng rương vào, hai ba nữ đạo sĩ vội vàng đi theo, dẫn họ lên tầng ba tầng bốn, chỉ có kệ sách ở đó còn trống.

Hạ Tinh Cẩm vẫn đứng ngoài cửa, phía sau là mưa bụi mờ ảo, hắn ta ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của trà và mực giấy từ bên trong phòng, thoáng có chút mất tập trung, sau đó chợt nghe thấy một tiếng động giòn tan.

Hắn ta vô thức ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy tiểu Công chúa vừa ổn định được cơ thể, cổ tay đụng vào góc bàn, âm thanh đó chính là do vòng ngọc trên cổ tay nàng va chạm phát ra.

Hắn ta tiến lên hai bước bước qua ngưỡng cửa, nhưng lại đột ngột dừng lại.

Tay áo màu xanh khói của nàng tuột ra phía sau một chút, vì nàng vừa giơ tay lên nên chiếc vòng ngọc hơi trượt xuống, thoáng để lộ một vết sẹo hồng dữ tợn.

Đồng tử Hạ Tinh Cẩm co lại.

Đột nhiên.

Hắn ta nhớ lại ngày mưa như trút nước ở Thục Thanh, trong chiếc xe ngựa trên con đường núi lầy lội, nàng cầm một con dao găm, trên cổ có một vết máu, đôi mắt đẫm lệ, u ám như mất hồn.

Thương Nhung ngồi trên đệm hương bồ quá lâu, muốn đứng dậy nhưng chân đã tê không có sức, nàng chống hai tay lên góc án nghỉ một lát, ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Tinh Cẩm đứng không xa đang ngơ ngẩn nhìn nàng.

“Tiểu Hạ đại nhân?”

Thương Nhung thấy hắn ta có chút kỳ lạ.

Hạ Tinh Cẩm vừa mới hoàn hồn, lập tức cụp mắt xuống, tiếng mưa rả rích, hắn ta nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt sàn sáng bóng: “Công chúa… gần đây có khỏe không?”

“Ta rất khỏe.”

Thương Nhung không biết tại sao hắn ta đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cũng gật đầu.

Hạ Tinh Cẩm siết chặt tay đang cầm vỏ kiếm, hắn ta lặng lẽ kiềm chế tâm trạng của mình, lấy ra một chiếc hộp từ trong ngực, quỳ xuống: “Đây là món quà sinh thần mẹ thần tặng Công chúa.”

Thương Nhung nghe hắn ta nhắc đến mẹ mình, nàng bèn đứng dậy, đi đến trước mặt hắn ta, đưa tay nhận lấy chiếc hộp gỗ và mở ra, bên trong là một bức tượng Phật ngọc đang nằm yên.

“Tiểu Hạ đại nhân, không phải mẹ ngài tin đạo sao?”

Thương Nhung nhìn hắn ta.

Tin đạo?

Hạ Tinh Cẩm giật mình, hắn ta ngẩng đầu lên, ngước nhìn Công chúa trước mặt: “Sao Công chúa biết được?”

“Mẹ ngài cũng đã viết chúc văn mấy năm, bà ấy còn thường hỏi thăm ta ở cuối chúc văn, ta cũng đã viết thư hồi đáp, chỉ là năm nay bà ấy không gửi chúc văn vào cung nữa, những điều này ngài đều không biết sao?” Đáy mắt Thương Nhung hiện lên vài phần nghi hoặc.

Những bức thư nàng cất trong ngăn bí mật của giường chính là những lá thư hỏi thăm mà phu nhân Hạ Chỉ huy sứ Ôn thị đã gửi đến nàng cùng với chúc văn trong những năm qua, nàng vẫn luôn cất giữ cẩn thận.

“Thần thực sự không biết.”

Trong lòng Hạ Tinh Cẩm càng thêm nghi ngờ.

Mẹ hắn ta tin Phật không tin đạo, hắn ta không biết mẹ đã gửi thanh từ chúc văn vào cung khi nào.

“Đại nhân.”

Mấy người Lăng Tiêu Vệ từ trên lầu đi xuống.

Hạ Tinh Cẩm liếc nhìn họ, rồi chắp tay với Thương Nhung: “Thần xin cáo lui.”

Hắn ta đứng dậy đi ra ngoài cùng mấy người Lăng Tiêu Vệ, lại nghe thấy giọng nói của nàng từ phía sau: “Tiểu Hạ đại nhân, xin cảm ơn Ôn phu nhân thay ta, mặc dù ta chưa từng gặp bà ấy, nhưng những bức thư của bà ấy thực sự đã mang lại cho ta nhiều sự an ủi.”

Hạ Tinh Cẩm dừng bước, hơi nước ẩm ướt nhẹ nhàng phất qua gương mặt hắn ta, gương mặt tuấn tú ấy vẫn luôn trầm tĩnh như nước, hắn ta quay người lại cúi đầu nói: “Vâng.”

Mưa thu hiu quạnh, sương trắng mịt mờ.

Hạ Tinh Cẩm dẫn Lăng Tiêu Vệ rời đi, mấy nữ đạo sĩ ở trên lầu thu dọn điển tịch trong rương, cho đến khi sắc trời dần tối, Thương Nhung dùng xong bữa tối, tắm rửa rồi nghỉ ngơi ở trên lầu.

“Công chúa có muốn để đèn không?”

Nữ đạo sĩ Phất Liễu buông rèm xuống, giọng nói của nàng ấy ngọt ngào mềm mại khác thường, khuôn mặt xinh đẹp ấy và đạo bào màu xám xanh trên người có phần không hợp nhau.

Ánh mắt của nàng ấy lướt nhẹ qua khuôn mặt của Thương Nhung không để lại dấu vết.

“Để đấy đi.”

Thư các này quá lớn, ban đêm Thương Nhung luôn phải để một ngọn đèn mới dám ngủ.

Phất Liễu cười gật đầu, hôm nay những nữ đạo sĩ khác đều lo lắng bất an vì sự việc ở đài Trích Tinh, nhưng nàng ấy lại hệt như không có chuyện gì, trên mặt vẫn luôn tươi cười.

Thương Nhung luôn cảm thấy nàng ấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào.

Sau khi Phất Liễu đi ra, Thương Nhung trở mình trên giường mãi không thể ngủ được, nàng lấy con bướm trúc ra xem dưới ánh đèn một lúc, rồi lại lấy thêm hai thứ từ trong chiếc giá gỗ gác chân trước giường.

Từ khi mang chúng từ cung Thuần Linh đến Lăng Vân các, nàng thường xuyên thay đổi chỗ cất giấu, như vậy mới có thể tạm yên tâm.

Sau khi nhìn quanh trong phòng, Thương Nhung suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra đêm nay nên giấu chúng ở đâu, lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào ổ khóa Lỗ Ban nhỏ bé đặt trên chiếc hộp.

Chữ viết và hình vẽ khắc trên đó dày đặc, nhưng rất nhỏ, khiến người ta khó mà nhìn rõ.

Thương Nhung cầm lên sờ thử, nàng cũng đã thử mở nó, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể mở được, nàng thậm chí không thể tháo ra được một mảnh.

Bỗng nhiên.

Nàng nhớ ra trong Lăng Vân các này hình như có cất kính lúp.

Thương Nhung lập tức đứng dậy, tìm ra kính lúp, cầm đèn bước đi, ngồi xuống trước thư án, dưới ánh sáng của ngọn nến, đặt kính lúp lên ổ khóa Lỗ Ban.

Những nét chữ nhỏ bé được phóng to nhiều lần, môi nàng khẽ mấp máy, nhận dạng từng chữ một, những chữ đó không có quy luật, các hình vẽ cũng kỳ lạ, mỗi chữ, mỗi hình vẽ đều có thể di chuyển bằng ngón tay, nhưng dường như tất cả đều rời rạc, không liên quan.

Nhưng càng nhận dạng chữ, nàng càng cảm thấy quen thuộc.

Đêm càng khuya, Thương Nhung đổ một chén trà nguội vào nghiên mực để mài mực, rồi viết từng chữ một trên giấy, đôi mắt nàng hơi cay, ngón tay chà xát đến nỗi mí mắt hơi đỏ, nhưng nàng dường như vẫn không biết mệt mỏi, cúi đầu chắp vá những chữ dường như không liên quan gì đến nhau.

Trong lúc không hay biết, phương Đông đã sáng.

Ngọn nến trên bàn đã cháy hết, Thương Nhung cầm tờ giấy viết đầy chữ chữ chi chít.

Hóa ra là những đoạn trích từ《Thanh Nghê thư》và《Thái Thanh tập》.

Đây là lý do tại sao hắn cần ba quyển sách đó sao? Chỉ có ba quyển sách đó mới có thể giải được ổ khóa Lỗ Ban này?

Liệu có phải khi mở được ổ khóa Lỗ Ban này, những bí mật mà hắn gánh vác, bí mật của chiếc hộp đó sẽ nổi lên trên mặt nước?

Gần như tròn một tháng Thương Nhung không gặp lại Mộng Thạch. Thuần Thánh Đế ra lệnh lưu đày một nhóm nam đạo sĩ ở đài Trích Tinh, nghe nói những cung nữ có quan hệ với những nam đạo sĩ đó chính là những người hái sương ở đài Trích Tinh, bọn họ đều là trinh nữ, nhưng lại có người không tuân theo mệnh lệnh của Hoàng Đế mà làm ra những việc bị gọi là ô uế, Thuần Thánh Đế vô cùng tức giận, ra lệnh xử tử tất cả bọn họ.

Khi Thương Nhung biết được chuyện này, những cung nữ đó đã bị xử tử hết.

Nhị Hoàng tử Thương Tức Quỳnh đã xin tha cho những cung nữ đó, chọc giận Thuần Thánh Đế, quỳ dưới mưa trước điện Hàm Chương suốt đêm.

“Ai cho phép các cô giấu ta?”

Nếu không phải Thương Nhung vừa mới đến Ngự hoa viên một chuyến, nghe được mấy cung nữ nói về việc này, e rằng đến giờ nàng vẫn không biết gì.

“Đại Điện hạ lo lắng sẽ làm phiền Công chúa.”

Một nữ đạo sĩ cung kính nói.

Mộng Thạch.

Thương Nhung đờ đẫn nhìn vào trang sách trên bàn, gần đây nàng chỉ tập trung vào việc tháo ổ khóa Lỗ Ban làm bằng đồng tinh khiết đó ra, nhưng mãi vẫn không tìm ra phương pháp, không nắm được quy luật bên trong. Nàng đã lâu không bước ra khỏi Lăng Vân các, nếu không phải hôm nay Phất Liễu khuyên nàng ra ngoài đi dạo, nàng vẫn sẽ không ra ngoài như thường lệ.

Ngày mai là ngày sinh thần của Thương Nhung, rất nhiều nữ đạo sĩ ra vào, bận rộn mang những món quà chúc mừng từ các phu nhân quan lại vào các, chẳng mấy chốc, trong tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, đột nhiên có mấy giọng nữ đồng thanh: “Nhị Điện hạ.”

Thương Nhung hoàn hồn, ngẩng đầu lên.

Sắc mặt của thanh niên văn nhã tuấn tú kia hơi tái nhợt, không ngừng ho, đôi chân bước đi có vẻ hơi khó khăn, y bước vào cửa, miễn cưỡng mỉm cười với nàng: “Minh Nguyệt.”

“Tức Quỳnh ca ca.”

Thương Nhung vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt y.

“Ngày mai ta không thể đến Tinh La quán, nên hôm nay đến gặp muội trước.” Thương Tức Quỳnh vừa nói vừa đưa chiếc hộp trong tay cho nàng.

“Cảm ơn Tức Quỳnh ca ca.”

Thương Nhung nhận lấy hộp, rồi nhìn y: “Chân của huynh…”

“Không sao đâu.” Thương Tức Quỳnh lắc đầu, không muốn nói với nàng những chuyện trong lòng mình.

Ban đầu khi y tâu chuyện trẻ sơ sinh chết, vốn là muốn giảm bớt địa vị của Lăng Sương đại chân nhân trong lòng Phụ hoàng, nào ngờ những đạo sĩ phạm sai lầm đó chỉ bị lưu đày, mà tất cả các cung nữ hái sương lại bị liên lụy, hơn hai trăm sinh mạng, tất cả đều trở thành oan hồn.

“Minh Nguyệt, về việc ngày đó, cảm ơn muội.”

Thương Tức Quỳnh nói.

Thương Nhung biết y đang nói về việc tế lễ ở hồ Vãng Sinh: “Trước đây trong yến tiệc cung đình, những ca ca tỷ tỷ khác đều không muốn nói chuyện với ta, chỉ có huynh ở cùng với ta, ta luôn nhớ điều đó.”

Thương Tức Quỳnh không ngờ nàng lại nhớ những chuyện thời thơ ấu nghiêm túc như vậy, biểu cảm trên mặt y trở nên phức tạp hơn nhiều, một lúc lâu mới cười khổ: “Minh Nguyệt, thật ra muội không cần nhớ những chuyện đó, lúc đó, ta chỉ là cảm thấy muội đáng thương hơn ta mà thôi.”

“Tốt là tốt, không tốt là không tốt.”

Thương Nhung chưa bao giờ cảm thấy hai chữ “đáng thương” này có gì khó nghe, nàng nói: “Huynh đã từng giúp ta, ngày ta trở về Vinh Vương phủ, gặp huynh trên phố, huynh còn mua chong chóng để dỗ ta nữa.”

Nàng càng nói, Thương Tức Quỳnh càng cảm thấy không thể đứng vững.

Trong cung này làm sao dung chứa được thứ tình cảm thuần khiết như vậy, y giúp nàng, bầu bạn với nàng, cùng lắm chỉ là muốn mượn cớ này để lấy lòng Phụ hoàng mà thôi, nhưng nàng lại cứ…

“Minh Nguyệt, ta đi đây.”

Y sợ mình mất bình tĩnh, chỉ nói một câu như vậy, rồi quay người rời đi với những bước chân chậm chạp.

Thương Nhung nhìn theo bóng lưng gầy gò của y biến mất ở cửa, mới mở chiếc hộp trong lòng ra, trên gấm đỏ đặt một chuỗi ngọc vô cùng tinh xảo.

Hoàng hôn buông xuống, Thương Nhung vẫn không đợi được Mộng Thạch, trong lòng nàng bồn chồn khó chịu, nửa đêm lại mơ thấy những cung nữ hái sương đã chết kia, sau khi giật mình tỉnh giấc, nàng khó có thể ngủ lại.

Ôm hai đầu gối co ro trên giường không biết bao lâu, trời còn chưa sáng, những nữ đạo sĩ đó đã vào phòng hầu hạ nàng rửa mặt.

Thay một bộ áo váy lụa trắng có hoa văn hạc bạc, mũ sen bằng vàng hơi nặng, những hạt ngọc treo trên cánh hoa sen trong veo, lấp lánh, khe khẽ rung động.

Phất Liễu chấm một dấu đỏ hình giọt nước trên trán nàng, rồi mọi người đều quỳ xuống trước mặt nàng: “Chúc mừng sinh thần Công chúa, phúc thọ an khang!”

“Các cô ra ngoài trước đi.”

Thương Nhung giơ tay ra hiệu với họ.

Phất Liễu lập tức dẫn mọi người ra ngoài, khép cửa lại.

Bộ quần áo này của Thương Nhung quá nặng, nàng xách váy vào phòng trong, tìm một dải lụa để gói chiếc hộp vàng, ổ khóa Lỗ Ban và《Đan Thần Huyền Đô kinh》lại với nhau, rồi cởi hai lớp áo ngoài, buộc những thứ đã gói trong lụa vào eo mình.

Chiếc hộp vàng không lớn lắm, ổ khóa Lỗ Ban còn nhỏ hơn, nàng buộc ở phía sau lưng, rồi mặc lại hai lớp áo ngoài, nhìn trong gương đồng không thấy có gì khác lạ.

Thương Nhung nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, nàng lập tức vén rèm đi ra.

Hóa ra là Vinh Vương phi.

Phía sau Vinh Vương Phi không có nữ tỳ đi theo, cánh cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại hai mẹ con.

“Người đến làm gì?”

Cuối cùng Thương Nhung cũng lên tiếng.

“Hôm nay là ngày sinh thần của con, đáng lẽ ta phải vào cung trang điểm cho con.” Vinh Vương phi vừa nói vừa đánh giá dáng vẻ quần áo chỉnh tề của nàng: “Nhưng dường như ta vẫn đến muộn.”

“Trước đây mẫu phi chưa từng làm những việc này, hôm nay hà cớ gì.”

Thương Nhung cụp mắt xuống.

Vinh Vương phi đã quen với dáng vẻ ngoan ngoãn yếu đuối của nàng, hiếm khi nghe nàng nói chuyện như vậy, nhưng lúc này, Vinh Vương phi không hề tỏ ra tức giận, bà ấy bình tĩnh đi đến trước mặt Thương Nhung.

Giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của nàng: “Minh Nguyệt đã mười sáu tuổi rồi, đã lớn rồi.”

Thương Nhung lùi lại một bước, tránh tay bà ấy.

“Ta biết con oán trách ta, nhưng Minh Nguyệt, ta không còn cách nào cả.”

Vinh Vương phi che giấu chút thất vọng trong lòng, bà ấy buông tay xuống: “Hôm nay cũng không phải ta đến để làm con khó chịu, chỉ là muốn tử tế nói chuyện với con.”

Mấy ngày nay bà ấy thường nhớ tới đêm ở cung Thuần Linh hôm đó, chỉ cần nhớ đến vết sẹo trên cổ tay Thương Nhung, nhớ đến đêm đó Thương Nhung nói với bà ấy “không cần nữa”, bà ấy lại ăn không ngon ngủ không yên.

Vinh Vương phi cũng muốn nói chuyện tử tế với nàng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, giống như một người mẹ trong những nhà bình thường, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt Thương Nhung, bà ấy mới giật mình nhận ra rằng mình chưa từng biết làm thế nào để trở thành một người mẹ dịu dàng.

Bà ấy có lòng muốn bù đắp, nhưng hé miệng, lại không biết mình nên nói gì.

“Tay áo của con hơi xộc xệch.”

Vinh Vương phi đưa tay chỉnh lại y phục cho nàng, thấy Thương Nhung không nói gì, nhưng cũng không từ chối, trong lòng bà ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy chưa bao giờ đối đãi với Thương Nhung cẩn trọng như lúc này.

“Mẹ à.”

Thương Nhung bỗng gọi bà ấy.

”Ừm?” Vinh Vương phi khẽ đáp.

“Con biết người và phụ vương không dễ dàng gì, con biết Hoàng bá phụ luôn đề phòng phụ vương, ông ấy không cho phép con thân thiết với phụ vương, giữ lại mạng sống của phụ vương nhưng ép người làm đạo sĩ mà người ghét nhất.”

Thương Nhung nhìn bà ấy: “Phụ vương thân bất do kỷ, người cũng thân bất do kỷ, những điều này thực ra con đều hiểu, và điều con mong cầu cũng không nhiều, nếu trước đây người cũng như hôm nay này, sẵn lòng thân thiết với con hơn, sẵn lòng nói chuyện tử tế với con, thì tốt biết bao.”

“Minh Nguyệt…”

Vinh Vương phi khẽ mấp máy môi, vuốt phẳng những nếp nhăn trên tay áo nàng, đối diện với ánh mắt nàng.

Đứa con gái này của bà ấy, từ nhỏ đã giấu kín tâm sự, hiếm khi bày tỏ với bà ấy.

Ngay từ lúc ban đầu, một bức tường cao đã dựng lên giữa hai mẹ con họ, bà ấy chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng, còn Thương Nhung cũng khó mở lòng với bà.

Bà ấy cũng không nhận thức được rằng, chẳng biết từ khi nào, chính một người mẹ thường xuyên vào cung thăm con gái như mình, lại không hiểu được con bằng Vinh Vương đang bị giam cầm trong Vinh Vương phủ không thể ra ngoài kia.

“Thần Bích, đối xử tốt với nó đi, nếu không biết đâu một ngày nào đó chúng ta sẽ mất đứa con gái này, nàng đừng… làm tổn thương trái tim nó nữa.”

Vinh Vương phi nhớ lại lời Vinh Vương nói với bà ấy sáng nay, bà ấy không kìm được nhìn về phía cổ tay Thương Nhung, vòng ngọc đã che khuất, nhưng bà ấy vẫn nhớ vết sẹo mà mình đã tận mắt thấy đêm đó: “Về sau…”

Bà ấy vừa mở miệng dò dẫm, cánh cửa bỗng mở ra, một nữ đạo sĩ ở bên ngoài cửa thận trọng nói thời gian đã đến, Vinh Vương phi nhìn Thương Nhung được mọi người tháp tùng đi ra ngoài cửa: “Minh Nguyệt.”

“Về sau ta sẽ như vậy.”

Bà ấy nói.

Thương Nhung dừng bước, nàng quay đầu nhìn thấy Vinh Vương phi, bà ấy mãi mãi là người thanh cao lạnh lùng ấy, đứng ở đó như một đóa mai lạnh lẽo.

“Mẹ à, con đi đây.”

Thương Nhung kìm nén hơi nóng ở hốc mắt, quay đầu đón lấy làn mưa phùn lất phất kia.

Muộn rồi.

Quá muộn rồi.

Vì mưa dầm, Thuần Thánh Đế nằm bệnh trên giường, không thể ra khỏi cung đến Tinh La quán, vì vậy cấm quân và Lăng Tiêu Vệ chỉ hộ tống xe của Công chúa Minh Nguyệt ra khỏi cung.

Đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi cung kể từ khi trở về.

Dân chúng hai bên phố Ngự quỳ lạy dưới mưa, miệng hô lớn “Minh Nguyệt Công chúa phúc thọ an khang”, tiếng hô vang dội này còn lớn hơn cả tiếng mưa rơi.

“Công chúa yên tâm, hôm nay nhất định sẽ suôn sẻ.”

Phất Liễu ngồi trong xe cùng nàng, có lẽ thấy nàng vẫn luôn nhíu mày, bèn mỉm cười lên tiếng.

Thương Nhung ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cười của nàng ấy.

Mọi người ở Tinh La quán đã cung kính đợi ở cổng một thời gian dài, đến khi xe của Công chúa dừng lại ổn định, họ lập tức quỳ xuống.

“Công chúa, mời vào quán.”

Lăng Sương đại chân nhân được Đoàn Vân che ô, đi đến trước xe đón tiếp.

Thương Nhung được Phất Liễu dìu xuống xe, lập tức có nữ đạo sĩ tiến lên che ô.

Mưa hơi lớn, không thể thắp được nhang trên đài trong quán, các đạo sĩ bận rộn lấy vải dầu che phủ, còn Thương Nhung thì được mọi người vây quanh mời đến lầu các tạm nghỉ ngơi.

Mưa đập vào lan can, mũ sen vàng trên đầu Thương Nhung rất nặng, gáy nàng âm ỉ đau, nhưng vẫn phải ngồi ngay ngắn, đôi mắt không kìm được tìm kiếm phía dưới.

Phía dưới có rất nhiều người, nhưng nàng không thấy Mộng Thạch, cũng không tìm thấy Chiết Trúc.

Có phải đã xảy ra biến cố gì không?

Trong lòng nàng càng thêm bất an.

Nữ đạo sĩ phía sau đang nói về “Tế thần vũ”, Thương Nhung lập tức nhớ đến những lời Mộng Thạch đã nói với nàng trước đây, ánh mắt nàng dao động, vô tình nhìn thấy bên trong lan can đối diện, một nhóm người đeo mặt nạ vẽ màu, mặc áo choàng trắng tinh, thắt lưng buộc dây lụa đỏ thẫm.

Nhiều người như vậy.

Ai mới là hắn?

Thương Nhung tìm kiếm mãi, chợt bị một người áo trắng ngồi trước lan can, cầm mặt nạ lay nhẹ thu hút ánh mắt, có vẻ như hắn cố ý, chiếc mặt nạ che trước mặt lay lay mấy lần, thấy nàng nhìn qua thì cũng không động đậy nữa.

Trong lòng Thương Nhung vẫn không chắc chắn, vừa định dời ánh mắt lại thấy chiếc mặt nạ hắn cầm trong tay dịch đi một chút, hắn nghiêng đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Dường như đó là một đôi mắt cực kỳ đẹp.

Thương Nhung đột nhiên đứng dậy, qua màn châu, nàng không nhìn rõ lắm, nàng không suy nghĩ gì mà nhấc váy lên, vén màn châu chạy ra hành lang.

“Công chúa?”

Các nữ đạo sĩ canh gác bên ngai ngọc thấy nàng đột nhiên đi ra bèn vội vàng theo sau.

Vải dầu chưa che kín bầu trời, mưa đã giảm bớt, nhưng trước mắt vẫn là một màn mưa dày đặc bay xiên xiên.

Sương mù đã tan, nàng nhìn rõ chiếc trâm bạc sáng bóng trong búi tóc của thiếu niên đối diện.

Qua màn mưa ẩm ướt.

Thương Nhung thấy hắn lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt hắn cong cong, đang cười với nàng.

Hốc mắt nàng trở nên ẩm ướt.

Nhưng không kìm được, nàng cũng cong khóe môi.

Bình Luận (0)
Comment