Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 76

Cung Trường Định.

Mộng Thạch tựa lưng vào ghế thái sư, vẻ mặt mệt mỏi, Ngự y quỳ bên cạnh, đang bắt mạch cho y.

“Điện hạ gần đây quá lao lực, lại nhiễm phong hàn, nên mới đau đầu không chịu nổi, thân thể mềm nhũn không còn sức lực.” Ngự y thu tay lại, cung kính nói.

“Xin mau đi viết toa thuốc.”

Thái giám trẻ tuổi Trương Chân bên cạnh khẽ nói.

Ngự y đứng dậy cẩn thận lui ra khỏi tẩm điện, Trương Chân bưng một chén trà nóng dâng cho Mộng Thạch: “Điện hạ, như ngài dự đoán, Bệ hạ vừa giao việc ở Tinh La quán hôm nay cho Tức Quỳnh Điện hạ.”

Vừa rồi Mộng Thạch ngất xỉu ở điện Hàm Chương, Thuần Thánh Đế lập tức sai người đưa y về cung Trường Định, lại gọi Ngự y đến chẩn trị cho y.

“Ừm.”

Mộng Thạch đáp một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn nặng nề khó tả.

“Điện hạ, có phải ngài đang lo lắng cho Minh Nguyệt Công chúa không?” Trương Chân cẩn thận hỏi.

“Tức Chiếu chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội gây chuyện này, ta đã muốn thành toàn cho hắn.” Trong lòng Mộng Thạch vẫn không yên tâm, nhíu chặt mày: “Cũng muốn thành toàn cho Minh Nguyệt, nhưng ta vẫn có chút lo lắng.”

“Điện hạ yên tâm, người của chúng ta trong quán đang theo dõi.”

Trương Chân khẽ an ủi.

Mộng Thạch trầm ngâm một lúc, y đặt chén trà xuống: “Không được, ngươi tự mình đi theo dõi, nếu Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì, ngươi cứ xách đầu đến gặp ta!”

***

Sắc trời đã sáng hơn nhiều, vải dầu ở Tinh La quán chưa kịp che kín bầu trời, mưa đã ngừng rơi. Lăng Sương đại chân nhân đưa Thương Nhung lên đài cao, hàng trăm đạo sĩ ở dưới chân thang cất dài giọng tụng kinh, vô số chuông đồng lắc lư, âm thanh trong trẻo của chuông đồng và tiếng tụng kinh đan xen vào nhau.

Hỏa tế, cầu phúc, kính bái trời cao, Thương Nhung lần lượt hoàn thành như những lễ sinh thần trước. Mây đen ở phía Đông đã tan, ánh mặt trời vàng nhạt tràn ngập, phủ đầy đài cao Bạch Ngọc.

Thương Nhung gần như không mở nổi mắt.

Bóng người dưới chân đông đúc, nàng nhìn xuống từ nơi cao nhất, không khỏi sinh ra lòng sợ hãi như đang chao đảo sắp ngã.

Thương Nhung quỳ đến tê chân, được Phất Liễu đỡ từ từ đi xuống, những nam nữ thiếu niên mặc áo trắng đeo mặt nạ cúi mình quỳ trên bậc thang dài.

Tiếng trống vang lên, chuông đồng lắc lư, cùng với tiếng tụng kinh của các đạo sĩ ngồi dưới đất, khói hương càng dày đặc hơn, bao phủ lấy đài cao, như đang ở giữa mây trời.

Thương Nhung lén tìm kiếm Chiết Trúc giữa những người áo trắng ở hai bên bậc thang, đôi mắt nàng bị khói hun đến cay xè, mà vẫn không thể nhận ra hắn trong đám người mặc áo và đeo mặt nạ giống hệt nhau này.

Khói dày bao phủ, đài cao thềm ngọc như biến thành chốn tiên cảnh giữa mây, xa vời cao vút, không giống cõi trần.

Mọi người bên dưới ngước nhìn Công chúa trong màn sương mờ khói trắng, những viên châu ngọc treo trên vương miện sen vàng lấp lánh rực rỡ. Tóc đen của nàng như mây, trong làn khói mờ, vết chu sa giữa trán nàng đỏ thẫm, tay áo nhẹ nhàng bay bay, như tiên nữ không nhiễm bụi trần.

Các đạo sĩ tụng đọc kinh văn không biết mệt mỏi, ánh nắng bình minh xuyên qua màn sương mù, khiến cảnh tượng trước mắt mọi người mang một vẻ trang nghiêm và thiêng liêng.

Thương Nhung lại bước xuống một bậc, chợt, nàng cảm thấy có người khẽ chạm vào tay áo nàng, cảm giác lạnh lẽo, một vật tròn tròn được nhét vào lòng bàn tay nàng.

Cả quá trình chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gần như ngay khi nàng vừa kịp phản ứng, người đó đã rút tay về.

Thương Nhung hạ mắt, thấy người áo trắng quỳ bên cạnh nàng cúi đầu, trong búi tóc đen chính là cây trâm bạc mà nàng quen thuộc nhất.

“Công chúa?”

Phất Liễu thấy nàng dừng bước, bèn gọi một tiếng.

Thương Nhung lập tức thu hồi ánh mắt, nàng không thể để bất kỳ ai phát hiện điều gì bất thường, nắm chặt vật tròn trong lòng bàn tay, tiếp tục bước xuống dưới.

Bên dưới vẫn không thấy Mộng Thạch, Thương Nhung quét mắt nhìn, lại thấy Thương Tức Quỳnh đứng đó không xa.

Không phải y nói hôm nay không thể đến sao?

Thương Nhung ngạc nhiên trong lòng, thấy Lăng Sương đại chân nhân đi về phía nàng, bèn hỏi: “Đại chân nhân, Đại Điện hạ ở đâu?”

“Sáng nay lúc gặp Bệ hạ ở điện Hàm Chương, Mộng Thạch Điện hạ đã ngất xỉu, thân thể ngài ấy có bệnh, hôm nay thực sự không thể đến, nên Bệ hạ ra lệnh cho Tức Quỳnh Điện hạ đến chủ trì đại cục.”

Lăng Sương đại chân nhân nói, thấy sắc mặt nàng dường như không tốt, lại hỏi: “Công chúa sao vậy?”

“E rằng đã hứng gió lúc ở trên cao, đại chân nhân, lễ thanh tiếu trong điện còn phải đợi một lúc, hay là mời Công chúa đi nghỉ ngơi trước?” 

Nữ đạo sĩ Phất Liễu cúi đầu nói.

“Cũng được, mời Công chúa đi thắp hương thay y phục trước, chờ việc cúng lễ ở đây xong, sẽ mời Công chúa đến đại điện làm lễ thanh tiếu.” Lăng Sương đại chân nhân vuốt râu: “Mau sai người đưa Công chúa đi nghỉ ngơi.”

Trong lòng Thương Nhung rất bất an, không phải Mộng Thạch đã hứa hôm nay chắc chắn sẽ đến sao? Nếu thúc ấy không đến, vậy kế hoạch hôm nay đã có thay đổi rồi ư?

Thương Tức Chiếu đứng trước một khoảng xanh um tĩnh mịch, từ xa trông thấy Lăng Sương không biết vừa nghe đạo sĩ Đoàn Vân nói gì, bèn nhíu mày đi sang bên kia, thậm chí không cần ai đi theo bên người.

Thương Tức Chiếu nhướn mày, lập tức nói với thị vệ bên cạnh: “Để họ đi đi.”

“Vâng, Điện hạ.”

Thị vệ lặng lẽ ra hiệu cho một đạo sĩ không xa.

Tinh La Quán chủ Bạch Ẩn đứng trên lầu các, thu hết những mật hiệu rất nhỏ bên dưới vào mắt, gương mặt không buồn không vui, hắn đã đứng ở đây khá lâu, dường như cố ý theo dõi mọi hành động của Thương Tức Chiếu.

Tiếng bước chân sau lưng rất nhẹ, nhưng hắn vẫn nghe thấy, hắn không cử động, khoảnh khắc tiếp theo một bàn tay mềm mại như không có xương mò đến ôm lấy eo hắn, hắn mới cúi mắt nhìn thoáng qua.

“Không phải nàng nên ở bên cạnh Công chúa sao?”

Giọng Bạch Ẩn bình tĩnh và dịu dàng.

“Người của Mộng Thạch Điện hạ kia đâu có để ta đi theo.” Giọng nữ nũng nịu ngọt ngào, vòng qua từ phía sau hắn, lộ ra một gương mặt không trang điểm nhưng vẫn vô cùng diễm lệ.

Nàng ấy tựa lưng vào nhánh hoa ngoài lan can, sương trên cánh hoa thấm ướt đạo bào màu xám xanh của nàng ấy.

Trên mặt Bạch Ẩn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ đưa tay nắm lấy cằm nàng ấy, cảm giác mịn màng trơn láng hơi mát lạnh dưới đầu ngón tay. Hắn mặc một bộ đạo bào trắng như tuyết nghiêm chỉnh, mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng khi đầu ngón tay hắn vuốt ve từng tấc trên gò má nàng ấy, lại có một sự mờ ám bí ẩn khiến người ta say đắm.

“Phất Liễu.”

Giọng hắn trầm thấp không gợn sóng: “Qua hôm nay, nàng sẽ phải đi.”

Giọng điệu của hắn quả quyết như vậy.

“Chàng không nỡ rời xa ta sao?” Phất Liễu khẽ cười, như một nữ yêu chuyên mê hoặc người ta, nàng ấy tựa vào ngực hắn, mùi đàn hương từ người hắn thoang thoảng, tay nàng ấy nhẹ vuốt ve vạt áo hắn: “Nếu chàng thật sự không nỡ, sao không đi cùng ta? Những giới điều mà đạo sĩ Chính Dương giáo của chàng không thể phạm, chẳng phải chàng đều đã phạm rồi sao?”

Bạch Ẩn cụp mắt, nhìn Phất Liễu trong lòng: “Nàng vốn không muốn ở lại lâu dài với ta, sao còn nói những lời này.”

Hắn nói lạnh lùng như vậy.

Nụ cười nơi khóe môi Phất Liễu bỗng biến mất, đôi mày mảnh khảnh cong cong khẽ nhíu lại.

Trong Tinh La quán có một suối nước nóng, nghe nói có thể rửa sạch bụi trần, năm nay mới vừa tu sửa thành một nơi vắng lặng, chưa từng có ai tắm ở đó.

Đoàn Vân dừng lại trước cánh cửa đá, quay người cúi người hành lễ với Thương Nhung: “Công chúa, xin người hãy tắm gội thay y phục ở đây.”

Một dãy núi đá và dây leo xanh che khuất hoàn toàn cảnh vật bên trong, Thương Nhung nắm chặt vật trong tay, gật đầu.

Nàng vừa định bước đi, lại nghe Đoàn Vân hạ giọng nói: “Công chúa yên tâm, Điện hạ đã sắp xếp ổn thỏa.”

Điện hạ?

Thương Nhung hiểu ra, là Mộng Thạch.

Nhưng từ khi nào, Đoàn Vân này đã trở thành người của Mộng Thạch?

Thương Nhung quay đầu, thấy đám người Hạ Tinh Cẩm đang đứng canh trên con đường nhỏ trong rừng trúc không xa, nàng không nói gì, theo mấy nữ đạo sĩ đi vào cánh cửa đá.

Bên trong cửa đá là một cảnh giới đẹp đẽ mà tĩnh mịch khác, làn hơi nóng lơ lửng trên suối nước nóng, một cái cây to lớn vững chãi rủ bóng xanh rì ở một bên.

Thương Nhung nhớ rằng sau lưng mình còn có đồ vật, không thể để họ phát hiện ra điều gì, nên không cho phép họ cởi y phục cho mình: “Các cô ra ngoài đi.”

Các nữ đạo sĩ nhìn nhau, đều không dám trái lệnh Công chúa, bèn cúi đầu vâng lời, quay người rời đi.

Nhưng nữ đạo sĩ đi cuối cùng không biết vì sao, như thể bị vấp phải viên đá gồ ghề dưới chân, nàng ta kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.

“Không sao chứ?”

Mấy nữ đạo sĩ đi trước vội vàng muốn đến đỡ nàng ta.

Nàng ta chỉ lắc đầu: “Ta tự đứng dậy.”

Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía Thương Nhung bên suối nước nóng, khẽ hất cằm, âm thầm ra hiệu.

Thương Nhung theo ánh mắt của nàng ta, nhìn về phía tảng đá được bóng cây che khuất.

Khi các nữ đạo sĩ đều đã ra ngoài, Thương Nhung lập tức đưa tay ra, hóa ra là một viên kẹo được bọc trong giấy dầu.

Nàng mím môi, mở giấy dầu, nuốt viên kẹo màu hổ phách.

Khói hương lượn lờ trong lò hương bên suối nước nóng, trên chiếc khay sơn đỏ bên cạnh đặt một bộ áo váy màu đỏ tía.

Nhưng dưới đó dường như còn có thêm một thứ khác.

Nàng lật lên, thấy bên dưới là một chiếc áo choàng trắng tinh, một chiếc mặt nạ, và một sợi dải lụa đỏ thẫm.

Còn có một tấm bản đồ địa hình rất đơn giản.

Là y phục giống như những người nhảy múa tế thần.

Thương Nhung xem kỹ bản đồ địa hình trên giấy dầu, rồi cởi áo ngoài, mặc áo choàng trắng lên người, thắt dây lụa, lại tháo bỏ vương miện sen vàng và các đồ trang sức khác trên đầu xuống.

Nàng bước trên mặt đá không bằng phẳng, đi về hướng mà nữ đạo sĩ vừa rồi đã ra hiệu, vạch những lá cỏ um tùm đẫm nước mưa, ở giữa vách đá có một khe hẹp, vừa đủ cho một người đi qua.

Thương Nhung nghiêng người đi vào, dán sát người vào vách đá ẩm ướt di chuyển về phía trước, bước vào một đường mòn hoang dã ẩn trong rừng phong.

Nàng nhìn thấy dấu hiệu hình lá phong trên bản đồ, theo hướng chỉ dẫn đi ra khỏi con đường đá trong rừng phong này, đối diện là một hồ nước.

Bên kia bờ hồ có một tòa lầu, chỉ cần Thương Nhung đi vòng qua tòa lầu đó, nàng có thể tìm thấy nơi nghỉ ngơi của con cái nhà quan lại đang nhảy múa tế thần.

Vì nghi lễ trước đài Bạch Ngọc chưa kết thúc, nhiều đạo sĩ vẫn đang tụng kinh ở phía trước, nơi này trông có vẻ không có người, nhưng khi Thương Nhung vừa định qua cầu, lại thấy ở phía con đường sỏi bên trái có người đi đến, nàng giật mình, lập tức ẩn mình dưới một bụi hoa, không dám cử động.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, qua kẽ hở trong bụi hoa, nàng nhìn thấy người đó chính là nữ đạo sĩ vừa rồi.

“Xin mời đi theo ta.”

Nữ đạo sĩ đó nhìn quanh, thấy nàng thò đầu ra từ trong bụi hoa, bèn tiến lên đỡ nàng dậy.

Tóc mai của Thương Nhung bị sương trong bụi cây thấm ướt, trên tóc trên người đều dính rất nhiều cánh hoa, nàng đeo mặt nạ, theo nữ đạo sĩ lên cầu.

“Đây…”

Nữ đạo sĩ đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên lầu các, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Thương Nhung theo ánh mắt của nàng ta nhìn lên, thấy cửa sổ trên lầu bị hư hỏng, rèm dài bị thắt nút thành một sợi dây, bên trong cửa sổ tối đen, rèm dài thả xuống từ đó đung đưa nhẹ trong gió.

Nàng đang không hiểu chuyện gì, bỗng nhiên, một cái bóng từ dưới bóng lan can đá bên phải lao nhanh tới, vật trong tay đánh mạnh vào sau gáy nữ đạo sĩ.

Tất cả diễn ra quá nhanh, Thương Nhung thậm chí chưa kịp nhìn rõ, chỉ nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ phía trước, phía sau nàng lại có người đẩy mạnh nàng một cái.

Thương Nhung loạng choạng nhào về phía trước, thân hình không vững ngã xuống đất, mảnh sứ vỡ đâm ngay vào lòng bàn tay nàng.

Cơn đau buốt ập đến, mặt nạ trên mặt Thương Nhung rơi xuống, nàng quay đầu lại bị ánh mặt trời làm chói mắt, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy hai gương mặt xanh xao gầy gò.

“Uẩn Trinh, là nàng ta, là nàng ta…” Uẩn Hoa giơ cao cái chặn giấy, đồng tử bất chợt co lại.

Nữ đạo sĩ đã bị đánh ngất, Uẩn Trinh nghe tiếng Uẩn Hoa thì cũng nghiêng mặt sang, giây phút này, nàng ta nhìn thấy mặt Thương Nhung.

“Minh Nguyệt?”

Chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi này, vẻ mặt của Uẩn Trinh liên tục thay đổi, trên đầu nàng ta không có chút trang sức nào, chỉ có một cây trâm gỗ cài tóc, áo đạo bào xám xịt, cả người gầy đi nhiều.

Thương Nhung chưa kịp nói gì, Uẩn Trinh đã đẩy Uẩn Hoa ra lao về phía nàng, hai tay bóp cổ nàng, dùng lực rất mạnh.

“Uẩn Trinh, muội làm gì vậy?!”

Uẩn Hoa thấy thế, trợn to mắt.

“Tất cả đều tại nàng ta hại chúng ta! Chúng ta ở Tinh La quán này sống không bằng chết, còn nàng ta thì sao? Sinh thần nàng ta, cả Đại Yến đều chúc mừng!”

Hốc mắt Uẩn Trinh đỏ hoe, lực tay nàng ta càng mạnh hơn.

“Muội điên rồi à? Thật sự muốn bóp chết nàng ta sao?” Rốt cuộc Uẩn Hoa vẫn nhát gan hơn, tiến lên muốn đẩy Uẩn Trinh ra, không ngờ Uẩn Trinh lại buông một tay đang siết cổ Thương Nhung, rồi tát Uẩn Hoa một cái.

Thương Nhung gần như không thở được, nàng nhân lúc Uẩn Trinh và Uẩn Hoa đang tranh cãi, tay nắm lấy mảnh sứ vỡ đâm vào mu bàn tay Uẩn Trinh.

Uẩn Trinh đau đớn, tay buông lỏng, nàng ta quay đầu thấy Thương Nhung đứng dậy định chạy, bèn đẩy Uẩn Hoa xuống hồ, bước thật nhanh tiến lên túm lấy vạt áo Thương Nhung.

Bỗng nhiên.

Tiếng động nhỏ xé toạc không khí truyền đến, một tia sáng bạc nhanh chóng xuyên qua bàn tay Uẩn Trinh.

Uẩn Trinh đau đớn, hét lên.

Thương Nhung chỉ thấy một bóng đen nhẹ nhàng bay tới, trong chớp mắt nàng rơi vào vòng tay của một người, hương thơm thanh khiết của tuyết và lá trúc ùa tới, trước mắt nàng chỉ toàn là màu trắng trên vạt áo hắn.

“Nàng đi trước đi.”

Thiếu niên đeo mặt nạ thì thầm bên tai nàng một câu, rồi đẩy nàng ra.

Thương Nhung còn chưa kịp nhìn rõ hắn, đã bị một người khác nắm lấy cổ tay.

Đó là nữ đạo sĩ từ Lăng Vân các trong cung đi theo nàng đến Tinh La quán — Phất Liễu.

Người này lại quen biết Chiết Trúc ư?

“Công chúa, đi theo ta.”

Phất Liễu vừa nói vừa thi triển khinh công, đưa nàng nhảy lên ngọn cây.

Uẩn Trinh nhìn người đeo mặt nạ vẽ màu, một thân áo trắng kia, nàng ta che tay đầy vẻ kinh hoàng, theo bản năng xoay người định chạy, nhưng thiếu niên đã phi thân đến, vừa điểm vào cổ nàng ta một cái, nàng ta lập tức ngất đi.

Bạch Ẩn nhận được tin của Phất Liễu, dẫn theo một đạo sĩ đến, vác một bao tải lên lầu các, Uẩn Hoa đã được cứu lên, lúc này đang nằm ở bờ hồ bên kia bất tỉnh.

Bạch Ẩn nhìn đạo sĩ kia khiêng Uẩn Trinh lên lầu, mới nghiêng mặt lại: “Tiểu công tử, người của Ngũ Hoàng tử phái đến giết sư phụ ta Lăng Sương đã chết hết, hiện nay trong quán đã lập giới nghiêm, e rằng con đường thoát mà Mộng Thạch Điện hạ sắp xếp không thể thực hiện được. Đây là thứ ta nhân lúc sư phụ ở sau núi, đến phòng ông ấy tìm ra, địa cung của ông ấy có lối ra, ra khỏi đó chính là núi Thiên Nghiễn.”

Hắn ta đưa chìa khóa và một tấm bản đồ trong tay ra.

“Đa tạ.”

Chiết Trúc khẽ gật đầu, nhận lấy chìa khóa.

Trong lầu đã thấy lửa cháy lên, Bạch Ẩn dẫn đạo sĩ kia vội vàng rời đi. Chiết Trúc thi triển khinh công bay lên mái hiên, lại nghe thấy tiếng giẫm ngói tới gần từ phía sau, vẻ mặt hắn thoáng cứng lại, nghiêng người né tránh lưỡi đao tập kích từ phía sau.

Lầu các kia quá cũ, vừa cháy lên không thể kìm được ngọn lửa, Lăng Tiêu Vệ bên dưới đang bận rộn dập lửa, Hạ Tinh Cẩm đuổi theo người áo trắng kia chạy như bay trên mái hiên.

Chỉ thấy người kia rút ra một thanh nhuyễn kiếm Ngân Xà từ trong áo trắng, Hạ Tinh Cẩm vội vàng thu thế, đưa ngang đao chặn mũi nhuyễn kiếm dẻo kia.

Đao kiếm va chạm phát ra âm thanh rõ ràng, Hạ Tinh Cẩm nhận ra võ công thâm hậu của người này, hắn ta tập trung đỡ chiêu thức của đối phương, rồi nhảy vọt lên phía trước chém xuống.

Nhuyễn kiếm cong lại, lưỡi đao hướng thẳng vào đôi mắt sau mặt nạ kia, nhưng người đó như thể đã nhìn thấu ý định của hắn ta, ngả người ra sau, tránh được lưỡi đao sắp vén mặt nạ của mình.

Hạ Tinh Cẩm không biết rốt cuộc người này đến từ đâu mà có nội lực như thế, hắn ta chỉ thấy người áo trắng kia nhìn hắn ta bằng đôi mắt đen láy, rất không có thiện chí.

Hạ Tinh Cẩm bất chợt không để ý bị đâm trúng cánh tay, hắn ta thấy đối phương xoay người định chạy, lập tức vung đao lên phía trước, lưỡi đao cắt rách tay áo người đó, hắn ta chợt nhìn thấy một vết sẹo dữ tợn.

Khoảnh khắc này, hắn ta bỗng nhiên nhớ đến cổ tay của vị tiểu Công chúa ở Lăng Vân các ngày hôm qua.

Hắn ta ngẩn người.

“Đại nhân! Minh Nguyệt Công chúa đang ở bên trong!” Từ xa vọng lại tiếng gọi của một Lăng Tiêu Vệ.

Hạ Tinh Cẩm đứng trên mái ngói, nhìn thấy người áo trắng kia phi thân nhảy lên, nhanh chóng biến mất giữa các mái nhà chồng chất.

Tinh La quán đã vô cùng hỗn loạn, cũng thuận tiện cho Phất Liễu dẫn Thương Nhung đến phòng của Lăng Sương đại chân nhân, lúc này trong quán bốn phía cháy hừng hực, trước phòng đại chân nhân đã không còn người canh gác.

Phất Liễu vặn mở cơ quan, một bức tường từ từ di chuyển, nàng ấy vội vàng đẩy Thương Nhung vào trong, lộ ra một nụ cười: “Tiểu Công chúa, người cứ đợi Tiểu Thập Thất ở đây, hắn sẽ đến ngay thôi.”

Sau bức tường là một không gian chật hẹp, Thương Nhung mở to mắt nhìn mặt tường khép lại, nụ cười của Phất Liễu không còn nữa. Nàng cầm bật lửa đá Phất Liễu đưa cho trên tay, nhấc váy đi xuống bậc thang.

Trong đường hầm hơi tối, cần phải dựa vào bật lửa đá để soi sáng, nhưng khi đi vào địa cung đó, bên trong lại sáng đèn rực rỡ.

Lò luyện đan khổng lồ đặt ở chính giữa, những tấm màn lụa mỏng với hoa văn tường vân mờ mờ treo thành từng lớp, nơi đây im ắng đến lạ kỳ, khiến người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi. Thương Nhung vén từng lớp màn lên, giá gỗ gần như gắn liền vào một vách tường đá nguyên, trong đó có vô số kinh quyển điển tịch, bày biện nhiều vật phẩm không rõ tên gọi.

Thương Nhung đi đến tận cùng bên trong, nàng nhìn qua tấm màn lụa mỏng cuối cùng, thấp thoáng trông thấy một bức tranh treo trên vách đá.

Nàng vén tấm màn đó lên, thấy rõ bức tranh trên tấm lụa rõ ràng là cung điện nguy nga được mây mù nâng đỡ, ống tay áo tiên nữ nữ thần như muốn tung bay.

Ánh mắt nàng dừng lại ở dòng chữ đầu tiên bên phải, đó lại chính là bát tự ngày sinh của nàng.

Tiếp theo, chính là — “Đắc chí tịnh chí khiết chi thân, tu trường sinh vĩnh ích chi đạo.”(*)

(*)Có nghĩa là người có được thân thể thuần khiết không vướng bụi trần sẽ có thể tu luyện được đạo trường sinh, đạt được lợi ích mãi mãi.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Thương Nhung không kịp nhìn tiếp, lập tức cảnh giác quay người lại.

Chính là thiếu niên đeo mặt nạ, áo choàng trắng như tuyết.

Trong địa cung yên tĩnh đến lạ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn ở trên, trong ánh sáng vàng cam, Thương Nhung nhìn hắn, khẽ gọi: “Chiết Trúc?”

Thiếu niên cầm thanh nhuyễn kiếm dính máu, tay kia tháo mặt nạ màu sắc rực rỡ xuống, lộ ra một gương mặt trắng trẻo, tuấn tú.

Màn không có gió mà vẫn bay phấp phới, hắn bước lên phía trước, ánh mắt lướt qua bức tranh phía sau nàng, Thương Nhung vừa định theo ánh mắt hắn nhìn lại phía sau, cằm nàng đã bị hắn nắm lấy.

“Tốc Tốc, chúng ta đi thôi.”

Giọng hắn trong trẻo.

Đúng như lời Bạch Ẩn nói, ra khỏi địa cung là đến núi Thiên Nghiễn phía sau Tinh La quán, Thương Nhung được Chiết Trúc nắm tay đi trong đường hầm tối tăm khoảng chừng một canh giờ.

Mới thấy được chút ánh sáng loang lổ.

Cỏ hoang che khuất lối ra, Chiết Trúc dùng mũi kiếm gạt lá cỏ, bên ngoài lại là một màn mưa sương mịt mờ, bầu trời vừa sáng lên giờ lại vì mưa rào mà trở nên u ám, mà núi rừng cây cối rậm rạp này khiến ánh sáng càng thêm xám xanh lạnh lẽo.

Mưa rơi lộp bộp trên gò má Thương Nhung, nàng chớp mi mắt, ngước nhìn bầu trời bị tán cây che khuất một nửa.

Cả ngọn núi thật tĩnh lặng.

Chim ướt lông trốn trên cành cây thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng kêu, thiếu niên và thiếu nữ mặc áo choàng trắng đứng yên, dải đai lụa đỏ bên hông thấm nước, màu sắc càng đậm hơn.

Thương Nhung chỉ thấy khó tin.

Nàng lẩm bẩm: “Chiết Trúc, ta đã ra ngoài rồi…”

Nàng quay đầu lại, thấy thiếu niên hai tay che trên đầu nàng, giọt mưa đập trên mu bàn tay đẹp đẽ của hắn, hắn nâng mắt, hàng mi dày thấm ướt những giọt nước trong suốt, cứ như vậy lặng lẽ nhìn nàng.

Độ cong của đôi mắt hắn giống như vầng trăng khuyết.

Trong hốc mắt Thương Nhung tích tụ hơi nước, cũng cười với hắn.

Bình Luận (0)
Comment