Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 78

Chiết Trúc ngẩn người vì câu nói của nàng, mãi đến lúc mùi khét lan tỏa, hắn mới muộn màng nhận ra, vội lấy xiên gỗ xâu cá ra khỏi đống lửa.

Hắn nhìn chằm chằm vào miếng cá đen sạm một lúc, ném nó sang một bên, rồi quay mặt lại đối diện với ánh mắt của nàng, có vẻ nhượng bộ: “Biết rồi.”

Thực ra hắn cũng không muốn vậy.

“Vậy chúng ta cùng ăn.”

Thương Nhung cuối cùng cũng nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm, cầm xiên gỗ đưa cá của mình đến bên miệng hắn.

Lông mi Chiết Trúc cụp xuống, hắn chậm rãi cắn một miếng.

Vị cá nhạt nhẽo, nhưng ít nhất nó còn tươi, không có mùi tanh, thậm chí còn có chút ngọt nhẹ, nhưng hắn chỉ ăn một miếng, rồi nói: “Nàng tự ăn đi.”

“Chàng không đói sao?”

Thương Nhung cắn một miếng nhỏ, hỏi hắn.

“Nàng phải biết ta vốn không bao giờ bạc đãi bản thân.” Chiết Trúc khều đống củi đỏ rực, thêm củi mới vào: “Trước khi đến Tinh La quán, ta đã ăn một bữa ngon ở Cảnh Phong Lâu rồi.”

“Cảnh Phong Lâu?”

Thương Nhung sống trong cung, chưa từng nghe qua cái tên này.

“Tửu lâu ngon nhất Ngọc Kinh của các nàng.”

Chiết Trúc nói, rồi nghiêng mặt nhìn nàng: “Ăn qua món ăn và rượu ở đó rồi, lại ăn con cá không mùi vị này thật là cực hình.”

“… Vậy sao?”

Thương Nhung vừa cắn miếng cá, không nhịn được tò mò về món ăn và rượu của Cảnh Phong Lâu.

Chiết Trúc ra vẻ nghiêm túc, khẽ nhếch môi: “Đúng vậy, đợi khi chúng ta xuống núi, ta sẽ bảo Khương Anh đi đặt một bàn tiệc ở Cảnh Phong Lâu, lúc đó nàng sẽ biết ta không nói dối.”

Mưa đêm ẩm ướt, ngọn lửa nhảy múa trong đống củi.

Chiết Trúc tựa vào vách đá, miệng ngậm một viên kẹo nhìn Thương Nhung chăm chú ăn cá, đôi mắt hắn cong cong.

Cái gì mà Cảnh Phong Lâu, hắn chẳng bao giờ có thời gian để đến.

Chẳng qua là lười đi bắt cá trong mưa, lại muốn nàng ăn nhiều hơn mà thôi.

Đêm càng khuya, nhờ có thịt cá lót dạ, Thương Nhung nghe tiếng mưa rào rào mà buồn ngủ díp mắt, ban đầu nàng còn ngồi nghiêm chỉnh, sau đó đầu nàng gật gù, lúc thì nghiêng sang phải, lúc lại nghiêng sang trái.

Một bàn tay đột nhiên đỡ lấy đầu nàng.

Thương Nhung giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy gương mặt của thiếu niên bên cạnh.

Bốn mắt nhìn nhau, không một lời.

Ánh lửa chiếu bóng hai người lên vách đá, những tia lửa kêu lách tách.

Thương Nhung thuận thế tựa vào vai hắn, khoảnh khắc này, ánh mắt của hai người đã lướt qua nhau, nhưng trái tim trong lồng ngực đều đồng loạt đập nhanh hơn một chút.

Áo ngoài của hắn đã hong khô được một nửa, má nàng tựa vào vai hắn cũng không cảm thấy ẩm ướt khó chịu, mùi thơm thanh khiết của tuyết và lá trúc toát ra từ vạt áo hắn thật dễ chịu.

Không lâu sau nàng lại nhắm mắt lại, bên ngoài giấc mơ là mưa, nhưng trong mơ lại rất yên bình.

Chiết Trúc cảm nhận được hơi thở của nàng rất gần, nhẹ nhàng phất qua cổ hắn, khiến lòng hắn gợn sóng. Hắn cụp mắt xuống, ánh mắt từ mái tóc đen nhánh của nàng, dời đến vầng trán sáng mịn, rồi đến sống mũi thanh tú… hắn hứng thú quan sát kỹ ngũ quan trên gương mặt nàng.

Chỗ này cũng đẹp, chỗ kia cũng đẹp.

Thương Nhung vô thức rúc vào lòng hắn, thiếu niên chớp mắt, một tay vòng quanh eo nàng không nhúc nhích, tay kia cầm nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng móc lấy áo ngoài của nàng đang phơi một bên, động tác cực kỳ nhẹ nhàng đắp lên người nàng.

Sau đó hắn mãn nguyện, quay mặt đi, một mình lặng lẽ ngắm mưa thu đang trút ngoài động.

Dù chỉ ngắm một mình.

Hắn vẫn ngắm cực kỳ vui.

Thương Nhung ngủ rất ngon, chỉ là cổ hơi đau, cũng không biết khi nào tiếng mưa trở nên mơ hồ, nàng được đỡ dậy, mở mắt ra vẫn còn ngơ ngác.

Chiết Trúc cõng nàng đi ra khỏi động, mưa đã nhỏ hơn nhiều, trở thành những sợi tơ mảnh như kim, sắc trời đã hơi sáng lên, miễn cưỡng cho người ta nhìn rõ đường dưới chân.

“Nếu còn buồn ngủ, cứ ngủ tiếp đi.”

Trong sương sớm, giọng hắn toát lên một vẻ sảng khoái trong trẻo.

Thương Nhung gác cằm lên vai hắn, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mắt hé mở nhìn sườn mặt của hắn, trong ánh sáng mờ nhạt, dung mạo và thần thái của hắn đều toát lên một sự lạnh lùng.

“Ta có thể tự đi được mà, Chiết Trúc.”

Nàng nhìn thấy quầng thâm nhạt dưới mí mắt hắn.

“Không phải chân nàng bị cọ xước rồi à?”

Đôi mắt sắc bén của Chiết Trúc đảo quanh cây cỏ xanh um.

Thương Nhung sững người, nàng không hề nói với hắn rằng chân mình bị rìa giày cọ xước, vậy mà vẫn bị hắn dễ dàng nhìn thấu. Nàng mím môi, cành lá khẽ sượt qua áo, những giọt sương đọng rơi lả tả xuống má nàng.

Chiết Trúc cố tình tìm những lối đi hoang dã chưa có người khai phá, vốn dĩ hai người đã gần đến được chân núi, lại cố gắng tránh xa hướng đi của hai đạo sĩ Tinh La quán, nhờ vào khinh công của hắn, bọn họ nhanh chóng đến được chân núi trước khi trời hoàn toàn sáng.

Gió mưa đều đã tạnh, ánh nắng mặt trời mọc sắp rẽ mây hiện ra.

Thương Nhung kiên quyết yêu cầu Chiết Trúc thả nàng xuống, cùng hắn đi bộ đến một ngôi miếu thổ địa đổ nát bên ngoài thành Ngọc Kinh, mấy người Khương Anh đã đợi ở đây rất lâu, thấy Thương Nhung và Chiết Trúc cuối cùng cũng xuất hiện, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Công tử, y phục đã chuẩn bị xong, những vật dụng khác cũng đã mang đến.” Khương Anh chỉ vào phía sau tượng thổ địa, nói.

“Ừm.”

Chiết Trúc khẽ đáp một tiếng.

Đợi Khương Anh và những người khác đi ra, Thương Nhung bèn ôm quần áo sạch đến sau tượng thổ địa thay, khi ra nàng thấy Chiết Trúc cũng đã thay một bộ y phục sạch sẽ.

“Lại đây.”

Chiết Trúc vẫy tay gọi nàng.

Thương Nhung đi đến, sau đó bị hắn ấn vai ngồi xuống chiếc ghế dài đã trải quần áo cũ lên, nàng thấy hắn mở chiếc hộp bên cạnh, bên trong đựng chiếc mặt nạ mà nàng quá đỗi quen thuộc.

Chiết Trúc vừa lấy chiếc mặt nạ mỏng trong hộp ra đã thấy Thương Nhung ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, đáy mắt hắn nhuốm một phần ý cười, giúp nàng dán mặt nạ từng chút một.

“Nàng cũng biết mùi của nó vừa đắng vừa chua, nếu nàng nhất quyết phải ở cùng ta, e rằng ngày nào cũng sẽ phải chịu đựng mùi này.” Ngón tay Chiết Trúc vuốt phẳng các góc cạnh của mặt nạ.

“Trước đây cũng sống như vậy.”

Thương Nhung thấy hắn lấy bút vẽ lông mày trong hộp ra, lại nói: “Dù phải như vậy cả đời, ta cũng cam lòng.”

Tay Chiết Trúc cầm bút vẽ lông mày khựng lại, đón lấy đôi mắt trong trẻo của nàng.

Cả đời.

Rốt cuộc nàng có biết mình đang nói gì không.

Cửa miếu này cũng đã hỏng, sương núi ẩm ướt quẩn quanh trước cửa. Chiết Trúc dùng bút vẽ mày cẩn thận vẽ lông mày nàng rối rắm khó coi, hắn mới hài lòng cất đồ đạc, nói: “Đi, chúng ta đi ăn đồ ngon.”

Thành Ngọc Kinh hôm nay rõ ràng có chút khác, trên đường có nhiều quan binh tuần tra, nhưng Thương Nhung không thấy chỗ nào trên phố có dán chân dung của mình.

Khương Anh tìm được một nơi ẩn thân mới, là một viện nhỏ chật hẹp. Thương Nhung ngồi trong sân để Chiết Trúc làm sạch và băng bó vết thương trên tay nàng, lại nghe hắn nói hiện tại nàng đã chết trong biển lửa, nàng bèn kinh ngạc hỏi: “Đây là chuyện gì vậy?”

“Hôm qua Tinh La quán bốc cháy, trong Lâm Thanh Lâu phát hiện hai thi thể bị cháy, một là Uẩn Trinh Công chúa, một là kẻ thế mạng mà công tử đã sắp xếp trước.” Khương Anh ở bên nói.

“Kẻ thế mạng nào?”

“Một nữ sát thủ muốn giết công tử nhưng tính toán sai.”

Người Khương Anh nói chính là nữ chưởng quỹ của phường Đôi Vân ở ngõ Hồng Diệp, nữ tử đó vẫn không chịu nói nửa lời về Diệu Tuần, tất nhiên họ cũng chẳng buồn giữ lại mạng sống của nàng ta.

“Nhưng ai cũng biết ta đang tắm ở suối nước nóng, làm sao ta có thể chết ở Lâm Thanh Lâu được?” Thương Nhung nhớ hôm qua người canh bên ngoài cửa đá không ít.

“Uẩn Trinh tu hành ở Tinh La quán, tất nhiên có thể biết con đường mòn đó, nàng ta đưa nàng ra, hai người ở trong Lâm Thanh Lâu xảy ra tranh cãi, làm đổ giá nến, nên cùng chết trong biển lửa.”

Chiết Trúc điềm tĩnh thản nhiên: “Câu chuyện này, tự có Mộng Thạch thay nàng và ta đi hoàn thiện.”

“Uẩn Trinh… chết rồi?”

Thương Nhung ngơ ngẩn nhìn hắn.

Chiết Trúc dừng tay, nhẹ nhàng nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn nàng: “Hôm qua, nàng ta đã quyết tâm giết nàng.”

Thương Nhung hồi lâu mới nói: “Ta có thể hiểu tỷ ấy, nhưng không thể đồng tình với tỷ ấy.”

Trong cung cấm, chưa từng có người nào dễ dàng.

Làm con của Đế vương, mẫu phi của Uẩn Trinh không được sủng ái, nàng ta trong cung từ nhỏ cũng đã như đi trên băng mỏng, nhưng nàng ta bị lớp vỏ bề ngoài che mắt, không biết ẩn dưới sự hào nhoáng, bọn họ thực ra đều có gông cùm riêng.

“Khương Anh.”

Thương Nhung đang thất thần, bỗng nghe Chiết Trúc gọi thanh niên kia một tiếng.

“Đến Cảnh Phong Lâu gọi một bàn tiệc mang về.”

Chiết Trúc băng bó tay cho nàng xong, nâng mắt nhìn Khương Anh.

“… Dạ?”

Khương Anh ngẩn ra một chút, lại đối diện với đôi mắt lạnh lùng trầm tĩnh của thiếu niên, hắn ta vội vàng đáp: “Vâng, thuộc hạ đi ngay.”

Thương Nhung hơi ngẩng đầu, chợt chăm chú nhìn cổ tay thiếu niên, một vết máu rất nhẹ trên vết sẹo cũ, lúc này ánh sáng rõ ràng, nàng mới nhìn rõ: “Vết cắt máu này của chàng…”

Bản thân Chiết Trúc còn chưa ý thức được, hắn nghe tiếng bèn theo tầm mắt nàng cúi xuống, liếc thấy trên cổ tay mình có một vết rất mảnh, hắn khẽ “à” một tiếng, dường như nhớ ra điều gì đó, giọng hắn mang chút ý tứ không rõ: “Sau khi ta bảo người đưa nàng đi, ta đã đánh vài chiêu với tên Lăng Tiêu Vệ đã bắt nàng ở Thục Thanh.”

“Hạ Tinh Cẩm?” Thương Nhung nhớ ra vị Thiên hộ đại nhân của Lăng Tiêu Vệ đó.

Chiết Trúc nửa cười nửa không: “Nàng nhớ tên hắn rõ ràng như vậy để làm gì?”

Thương Nhung cảm thấy hắn hơi kỳ lạ, nhưng nàng vẫn hỏi: “Hắn có nhìn thấy dung mạo của chàng không?”

“Ta đeo mặt nạ, hắn nhìn sao được?”

“Vậy thì tốt.”

Thương Nhung thở phào, nhưng nghĩ đến lần trước ở điện Hàm Chương, khi Hoàng bá phụ uống đan dược phát điên, Hạ Tinh Cẩm đã bảo vệ nàng sau lưng, nàng lại nói: “Thật ra hắn cũng là một người tốt.”

Hai chữ “người tốt” rơi vào tai, cằm Chiết Trúc căng chặt, hắn không nói lời nào, ánh mắt rơi trên vết sẹo cũ ở cổ tay mình. Hôm qua hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, khi Hạ Tinh Cẩm nhìn thấy cổ tay hắn, biểu hiện rõ ràng có chút không bình thường.

Sau đó trong Lâm Thanh Lâu có Lăng Tiêu Vệ kêu một tiếng “Minh Nguyệt Công chúa ở bên trong”, dáng vẻ gấp gáp của Hạ Tinh Cẩm cũng đã rơi vào mắt hắn.

“Chiết Trúc?”

Thương Nhung không biết hắn vì sao đột nhiên im lặng, đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn.

“Tốc Tốc.”

Gió nhẹ mây trong, ánh nắng lấp lánh trên mái hiên, thiếu niên đưa tay nắm lấy hai vai nàng, hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi nàng: “Nàng nói xem, hắn tốt hay ta tốt?”

Thương Nhung không biết vì sao tự dưng hắn lại hỏi vậy.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm nàng vào lòng, cằm tựa lên vai nàng, như tự nói với mình, mang theo một phần đe dọa bực bội:

“Nếu nàng dám nói là hắn, ta sẽ đi giết hắn.”

Bình Luận (0)
Comment