Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 79

Thương Nhung không biết hắn bị làm sao, đột nhiên hung hăng nói muốn giết người, dẫu sao hắn cũng vẫn luôn như vậy, dù vui hay không vui, đôi khi không để lộ cảm xúc, đôi khi lại hoàn toàn chẳng buồn che giấu.

Nàng đang thất thần, thiếu niên áo đen đã buông nàng ra, ngồi thẳng người dò xét vẻ mặt nàng, lại nhíu mày.

Vậy mà nàng không nói gì.

Phải chăng nàng thực sự đang do dự?

Chiết Trúc càng nghĩ càng tức giận, không biết trong hai tháng hắn không ở cung cấm, Hạ Tinh Cẩm đã dâng hiến cho Tốc Tốc bao nhiêu ân cần.

Chỉ trong thoáng chốc, trong lòng hắn đã đoán già đoán non.

Đối với hắn, giết người dễ dàng, tính toán người khác cũng dễ dàng, chỉ là hắn còn trẻ, chưa hiểu thế nào là quan tâm sẽ trở nên rối bời, muốn đoán được tâm tư của nàng về một nam tử khác, lại là một việc cực kỳ khó khăn.

“Tốc Tốc, người ta không thể có hai lòng được.”

Hắn có chút phiền não.

Hai lòng gì chứ.

Một câu thẳng thắn như vậy khiến Thương Nhung đỏ mặt, nàng vội phản bác: “Ta không có.”

Gió thu thổi làm lá trên cành cây hòe già trong sân kêu xào xạc, một tán bóng râm nhẹ nhàng lay động trên mặt đất, ánh sáng trong trẻo vỡ thành những cái bóng loang lổ, rơi trên vai Thương Nhung.

Nàng tránh ánh mắt thẳng thắn nồng nhiệt của thiếu niên, ánh nhìn chạm vào bàn tay của mình đã được hắn băng bó kỹ lưỡng bằng vải mềm. Trong tai nàng chỉ còn nghe thấy những chiếc lá xanh biếc lấp lánh dưới ánh mặt trời rung động theo gió, một hồi lâu, nàng mới nói: “Chiết Trúc là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này.”

Lá rơi xuống.

Rơi trên tóc thiếu niên.

Đôi mắt hắn đen láy và trong sáng, mơ hồ phản chiếu hình bóng của nàng.

Ánh mắt Thương Nhung dừng lại trên búi tóc đen của hắn, chiếc trâm bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, má nàng vẫn còn hơi nóng, nhưng không kìm được niềm vui trong lòng: “Có vẻ như chàng thật sự rất thích.”

“Cái gì?”

Thiếu niên hoàn hồn, không ngờ nàng đột nhiên đưa tay chạm vào búi tóc của hắn, lại nghe nàng thốt ra chữ “thích”, lông mi hắn khẽ run.

“Ngày nào chàng cũng đeo nó.”

Thương Nhung nói.

Hóa ra, nàng đang nói về chiếc trâm bạc.

Chiết Trúc phản ứng lại.

Thời gian uống hai chén trà, Khương Anh dẫn theo hai người trở lại, mỗi người đều cầm một hộp thức ăn, rượu thịt đủ mùi vị đẹp mắt được lấy ra bày đầy một bàn.

Chiết Trúc đưa hết mấy hũ rượu cho đám người Khương Anh, khi không nên uống rượu, hắn tuyệt đối không chạm một giọt.

“Phất Liễu và chàng có quen biết sao? Ta nghe tỷ ấy gọi chàng là Tiểu Thập Thất.”

Thương Nhung cầm đũa mới ăn một miếng thịt ngỗng quay, nhớ đến nữ đạo sĩ trước đây phục vụ nàng ở Lăng Vân các, hôm qua lại đi theo nàng đến Tinh La quán.

“Nàng ta là Đệ Tứ của Trất Phong Lâu.”

Chiết Trúc không giấu giếm.

“Nhưng không phải chàng đã rời khỏi Trất Phong Lâu rồi sao?”

“Ừm.”

Chiết Trúc gật đầu, gắp một đũa thịt kho cho nàng, rồi nói: “Người của Trất Phong Lâu đều là người sẽ liều mạng vì tiền, nàng ta càng là như vậy, ta bỏ tiền ra, tự nhiên nàng ta cũng sẵn lòng giúp ta.”

Người đã đi Tây Bắc, là Đệ Nhị và Đệ Ngũ.

***

Hạ phủ.

Ôn thị canh bên giường con trai, nhìn đại phu trong phủ cởi lớp vải mỏng trên cánh tay hắn ta, để lộ vết bỏng đỏ tươi dữ tợn bên dưới, lòng bà thắt lại, ngón tay lần chuỗi tràng hạt càng nhanh hơn.

Vết bỏng chiếm một phần lớn cánh tay khiến Hạ Tinh Cẩm khó chịu đựng, đêm qua hắn ta còn đau đến nỗi khó ngủ, trán hắn ta lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố nhịn không kêu một tiếng.

Đại phu cẩn thận bôi thuốc mỡ đặc trị lên vết bỏng, Hạ Tinh Cẩm mới cảm thấy cơn đau như lửa đốt dịu đi một chút nhờ thuốc mỡ mát lạnh.

Đại phu thu dọn hòm thuốc rồi đi ra, Ôn thị vội dùng khăn lau mồ hôi trên trán Hạ Tinh Cẩm: “May mà mạng con còn, nếu không con bắt ta và cha con phải làm sao? Lầu các đang cháy mà con cũng dám xông vào.”

“Mẹ, bên trong có hai vị Công chúa, làm sao con có thể không vào?”

Hạ Tinh Cẩm ngồi dậy, giọng hơi khàn.

“Dù là Công chúa thì đã sao? Con vào liệu có dập tắt được lửa không?” Ôn thị vẫn còn sợ hãi: “Người khác không ai dám vào, riêng con lại bản lĩnh.”

“Mẹ nên biết, trong lầu có Minh Nguyệt Công chúa.”

“Minh Nguyệt Công chúa thì sao?”

Ôn thị chỉ có một lòng hướng về đứa con trai trước mặt, lúc này lại chỉ có hai mẹ con trong phòng, nên bà nói năng cũng không còn e dè.

Hạ Tinh Cẩm khựng lại, hắn ta ngước mắt lên.

Hồi lâu sau, hắn ta đột nhiên hỏi: “Mẹ có từng gửi chúc văn vào cung không?”

“Chúc văn?”

Ôn thị mờ mịt: “Chúc văn gì?”

Sắc mặt Hạ Tinh Cẩm thay đổi, hắn ta biết mẹ mình vốn có tính cách mạnh mẽ, hoàn toàn không phải là Ôn phu nhân dịu dàng chu đáo trong miệng Minh Nguyệt Công chúa.

Bà tin Phật không tin đạo, sao lại gửi chúc văn gì đó vào cung, huống chi còn tự tay viết nữa.

Nhưng Minh Nguyệt Công chúa không có lý do gì để nói dối hắn ta.

Hạ Tinh Cẩm cảm thấy mình đã nắm được điều gì đó bí ẩn, nhưng lại không có đầu mối.

“Tử Gia, không lẽ con giống như lời cha con nói, đối với Minh Nguyệt Công chúa…”

Một lúc lâu Ôn thị vẫn không nghe thấy hắn ta nói gì, bà nhìn vết thương trên cánh tay hắn ta, nói được nửa câu thì dừng lại, rồi chuyển sang nói: “Ta nghe nói vị Minh Nguyệt Công chúa đó không thể thành thân, huống chi hiện giờ, nàng ấy đã tạ thế rồi.”

Hai thi thể cháy đen được phát hiện trong Lâm Thanh Lâu.

Dựa vào những đồ trang sức chưa cháy hết trên hai thi thể, Lăng Tiêu Vệ đã xác định một người là Uẩn Trinh Công chúa, người còn lại chính là Minh Nguyệt Công chúa.

Còn vị Uẩn Hoa Công chúa may mắn sống sót thì một mực khẳng định, chính Uẩn Trinh đã làm Minh Nguyệt bất tỉnh rồi đưa ra khỏi suối nước nóng. Uẩn Hoa vốn nghĩ Uẩn Trinh chỉ muốn dọa Minh Nguyệt để trút giận, không ngờ nàng ta lại muốn hạ sát Minh Nguyệt. Uẩn Hoa tiến lên can ngăn, lại xảy ra tranh cãi với Uẩn Trinh, rồi Uẩn Trinh đẩy nàng ta từ cửa sổ trên lầu rơi xuống hồ, còn bản thân thì làm đổ giá nến, đốt cháy màn trướng.

Lúc đó Minh Nguyệt Công chúa vẫn chưa tỉnh lại, còn về việc vì sao Uẩn Trinh không thoát ra khỏi lầu, Uẩn Hoa chỉ nói mình không biết.

Hôm qua Thuần Thánh Đế nghe tin, lập tức thổ huyết, ngất đi.

Hạ Tinh Cẩm cùng cha Hạ Trọng Đình ở trong cung suốt đêm, đến sáng nay, Hạ Tinh Cẩm mới một mình trở về phủ.

Nhưng mà.

Minh Nguyệt Công chúa có thật sự đã chết không?

Mẹ vẫn đang lẩm bẩm bên cạnh, nhưng Hạ Tinh Cẩm hoàn toàn không có lòng dạ nào để nghe. Hắn ta không ngừng nhớ lại cảnh tượng trong Lăng Vân các, không ngừng nhớ lại vết sẹo trên cổ tay người bí ẩn hôm qua.

“Tử Gia, vết thương của con thế nào rồi?”

Hạ Trọng Đình cởi mũ quan, vội vã bước vào cửa.

“Cha, không có vấn đề gì.”

Hạ Tinh Cẩm hoàn hồn.

Hạ Trọng Đình trao mũ quan cho Ôn thị, rồi ngồi xuống ghế, nhìn vết thương trên cánh tay hắn ta, lại nhận chén trà Ôn thị đưa tới, nói: “Bệnh của Bệ hạ lần này đổ ập xuống như núi lở, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hôm qua con có phát hiện gì ở Lâm Thanh Lâu không? Đợi Bệ hạ tỉnh lại, ta cũng có thể thay con báo lại.”

Hạ Tinh Cẩm không chỉ bị bỏng ở cánh tay, hắn ta còn gặp phải khói dày, cổ họng cũng khàn đi nhiều: “Lửa quá lớn, con… cũng không nhìn rõ.”

Chỉ là tại sao ngọn lửa lại lan rộng dữ dội đến vậy? Hắn ta kiềm chế nghi vấn trong lòng.

“Bên ngoài Lâm Thanh Lâu thì sao? Lúc đó có gì bất thường không?”

Hạ Trọng Đình lại hỏi.

Hạ Tinh Cẩm nghĩ đến người bí ẩn mặc áo trắng, hắn ta là người đầu tiên đến Lâm Thanh Lâu, Lăng Tiêu Vệ đến sau hoàn toàn không thấy bóng dáng của người bí ẩn đó.

Hắn ta cụp mắt xuống, lắc đầu: “Không có.”

Hạ Trọng Đình nhìn chằm chằm hắn ta một lúc, rồi gật đầu nói: “Những ngày tới con cứ nghỉ ngơi cho tốt, con bị thương ở tay phải, cũng không tiện bận rộn công vụ nữa.”

Hạ Tinh Cẩm gật đầu: “Vâng.”

Hạ Trọng Đình nói xong bèn đứng dậy dẫn Ôn thị đi ra cửa, ông ta bỗng dừng lại, quay đầu, nhìn về phía Hạ Tinh Cẩm đang ngồi bên mép giường, ông ta chợt gọi: “Tử Gia.”

“Con nên buông bỏ đi.”

Hạ Trọng Đình không thấy rõ vẻ mặt của Hạ Tinh Cẩm trong bóng tối, thấy hắn ta không nói lời nào, Hạ Trọng Đình khẽ thở dài, dìu Ôn thị đi ra ngoài.

Gió thu lạnh lẽo, ánh mặt trời tàn lụi.

Hạ Tinh Cẩm cẩn thận hồi tưởng lại những năm mình làm thị vệ Ngự tiền trong cung, hắn ta mới giật mình nhận ra mỗi lần gặp nàng ở điện Hàm Chương, dường như chưa từng thấy nàng cười.

Rõ ràng nàng là Công chúa tôn quý nhất của Đại Yến.

Nhưng tại sao, nàng lại không vui vẻ?

***

Hoàng hôn buông xuống, trăng sáng gió trong.

Thiếu niên vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng như tuyết ngồi trong sân lau thanh nhuyễn kiếm yêu thích của mình. Khương Anh đứng bên cạnh nói: “Thuộc hạ đã theo lệnh của ngài, gửi lời đến người của Mộng Thạch, lúc này hẳn là y đã biết Minh Nguyệt Công chúa không xảy ra chuyện gì.”

“Ừm.”

Thiếu niên đáp nhẹ, không ngước mắt lên, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Công tử, theo thuộc hạ thấy, sao ngài còn phải qua lại với Mộng Thạch đó? Dù sao hiện tại ngài đã cứu Minh Nguyệt Công chúa ra, sao không dứt khoát cắt đứt liên lạc với y?” Khương Anh lại nói.

“Căn cơ của Mộng Thạch còn chưa vững, đã muốn vứt bỏ quân cờ Lăng Sương này, nhưng rõ ràng y đã đánh giá quá cao Thương Tức Chiếu.” Thiếu niên đặt nhuyễn kiếm và khăn lên bàn, cầm chén trà lên: “Những kẻ vô dụng mà Thương Tức Chiếu tìm không thể giết được Lăng Sương, giờ Lăng Sương chắc cũng đã hiểu ra. Lão ta biết Mộng Thạch đối với Tốc Tốc không bình thường, mà lần này Mộng Thạch lại lấy cớ bệnh nghỉ việc ở Tinh La quán, điều này chẳng phải rất bất thường sao? Hiện tại, lão ta chắc chắn sẽ đối phó với Mộng Thạch.”

“Điều đó có liên quan gì đến công tử?”

Khương Anh lộ vẻ nghi hoặc.

“Lý do Mộng Thạch để mặc Thương Tức Chiếu giết Lăng Sương, một nửa là vì trước đây Lăng Sương cùng với Vinh Vương phi đã lừa y, nửa còn lại là vì Lăng Sương có ý ly gián y với Tốc Tốc. Y biết Lăng Sương là người xu nịnh khắp nơi, tâm ý khó đoán, không thể dùng được nữa.”

“Hôm qua Uẩn Trinh và Uẩn Hoa đã phá hỏng tính toán của Mộng Thạch, nếu không phải ta còn để lại một chiêu, e rằng Tốc Tốc đã không thể thoát ra được rồi.” Vầng trăng tròn rơi vào chén trà, Chiết Trúc cụp mắt nhìn: “Thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, mẹ của Thương Tức Chiếu là Hồ Quý phi căm ghét Vinh Vương phi, nếu lúc này Lăng Sương đối phó với Mộng Thạch, Thương Tức Chiếu chắc chắn sẽ thừa nước đục thả câu. Một khi Thương Tức Chiếu trở thành Thái tử, chỉ cần phát hiện ra một chút dấu vết, Hồ Quý phi sẽ không tha cho Tốc Tốc.”

Đầu ngón tay Chiết Trúc khẽ chạm vào bóng trăng trong nước, gió đêm thổi mái tóc dài ẩm ướt của hắn, đôi mắt hắn trầm tĩnh và lạnh nhạt: “Ta không muốn để lại bất kỳ mối tai họa ngầm nào.”

Trước đây vì chuyện ở bên hồ Vãng Sinh trong cung cấm, Chiết Trúc càng thêm cảnh giác với Mộng Thạch, vì vậy hắn mới muốn đưa Thương Nhung ra khỏi cung trước khi Mộng Thạch có thêm quyền lực.

Nhưng hiện tại Mộng Thạch lại nảy sinh ý muốn giết Lăng Sương vì Thương Nhung, đủ thấy tấm lòng của y đối với Thương Nhung, ít nhất vẫn còn thuần khiết.

Dù sau này lòng người có thay đổi.

Thương Nhung cũng đã không còn ở trong cung, mà giữa Mộng Thạch với Thương Nhung chỉ có tình nghĩa không có oán hận, dĩ nhiên y cũng không thể có ngày sẽ đổi ý, càng không nhắc đến việc để Thương Nhung quay lại cái nhà giam gọi là “cung cấm” kia.

Mộng Thạch không cần phải làm vậy.

“Mộng Thạch tốt hơn Thương Tức Chiếu quá nhiều.”

Chiết Trúc khẽ cười.

Khương Anh im lặng không nói gì, hắn ta biết Chiết Trúc vốn không qua lại với người khác bằng hai chữ tình nghĩa, việc hắn đối xử tốt hay xấu với ai, cùng lắm cũng chỉ dựa vào tính toán và cân nhắc thoáng qua trong lòng mà thôi.

Tiếng chén sứ chạm nhẹ vào mặt bàn vang lên, Khương Anh hoàn hồn, thấy thiếu niên đã đặt chén trà xuống, ngoảnh đầu lại chỉ thấy cánh cửa sổ kia vừa mở, bên trong có một cô nương đang nhìn hắn chằm chằm, hắn bèn đứng dậy định đi qua.

… Rõ ràng, thiếu niên rơi vào lưới tình, rốt cuộc cũng có chút khác biệt.

Khương Anh nghĩ.

“Công tử, hai người chưa thành hôn, ở chung một phòng, e rằng sẽ làm tổn hại thanh danh của cô nương.” Khương Anh khô khan nhắc nhở một câu.

“Ngươi và hồng nhan tri kỷ của ngươi ngủ mấy phòng?”

Thiếu niên quay đầu lại.

“… Ừm.”

Khương Anh gãi gãi đầu: “Sao có thể giống nhau được chứ.”

Thiếu niên khẽ cười nhạt, hắn lại nhìn về phía cửa sổ hé mở đối diện, nàng đã rửa mặt, buông tóc đen ôm gối.

Gió đêm mang theo tiếng lá cây rì rào không ngớt.

Hắn nhướn mày, nhưng lại như sợ nàng nghe thấy, giọng nói rất khẽ:

“Đợi làm xong mũ phượng, ta sẽ hỏi nàng ấy.”

Bình Luận (0)
Comment