“Công tử, Mộng Thạch không thể đến được nữa, nghe nói trong cung lại xảy ra chuyện…”
Thương Nhung giật mình tỉnh giấc, ánh sáng buổi sáng sớm nhàn nhạt mờ ảo, qua khung cửa sổ nàng thấp thoáng thấy bên ngoài có hai bóng người.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng ôm chăn ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ im lặng trong giây lát, bóng người lay động, sau đó Thương Nhung nghe thấy giọng thiếu niên trong trẻo: “Nói.”
“Vâng.”
Khương Anh khẽ dạ một tiếng, rồi nói: “Nghe nói, Nhị Hoàng tử đã mất, treo cổ tự vẫn.”
Cái gì?
Thương Nhung gần như không dám tin vào những gì mình nghe được.
Cách một cánh cửa sổ, cả trong lẫn ngoài đều trở nên tĩnh lặng, trong sân, sương mù buổi sớm vẫn chưa tan hết, gió khẽ thổi qua vạt áo đen của thiếu niên, ánh mắt hắn dừng lại trên cửa sổ.
Khương Anh biết điều quay người đi.
“Chiết Trúc.”
Không biết bao lâu sau, Thương Nhung cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Bệnh của Mộng Thạch thúc thúc… rốt cuộc là thật hay giả?”
Thiếu niên áo đen lặng im không đáp.
Hắn bưng vài gói giấy dầu đẩy cửa vào, vén rèm lên, quả nhiên cô nương đang quấn chăn ngồi trên giường trúc vô cùng gầy yếu. Một lọn tóc nhạt màu bên tai hơi đong đưa, trong ánh sáng mờ nhạt, càng làm nổi bật khuôn mặt gầy gò của nàng, hốc mắt đỏ hoe.
Chiết Trúc lấy một miếng bánh gạo nóng hổi đưa cho nàng, nhưng lòng nàng hết sức rối bời, không có tâm trí đón lấy.
“Những gì nàng đang nghĩ trong lòng.”
Chiết Trúc đặt bánh gạo trở lại gói giấy dầu, rồi đặt lên bàn bên cạnh, hắn bình tĩnh nói: “Đều là sự thật.”
Ánh mắt Thương Nhung khẽ lóe lên, đáy lòng nàng như bị một tảng đá to đè nén đến không thở nổi, ngón tay siết chặt lấy chăn.
“Ngày đó nàng và ta gặp Thương Tức Quỳnh ở hồ Vãng Sinh, cũng không phải ngẫu nhiên.”
Trong cơn hoảng hốt, nàng lại nghe thấy giọng nói của Chiết Trúc.
Nàng lập tức ngước mắt lên, nhưng lại nhớ về Đoàn Vân, người đã dẫn đường cho mình mấy hôm trước, chẳng lẽ lần ở hồ Vãng Sinh đó, Đoàn Vân đã là người của Mộng Thạch rồi?
Chẳng lẽ…
Thương Nhung như người mất hồn, đờ đẫn nhìn về một hướng.
“Lăng Sương vốn không thích Mộng Thạch thân cận với nàng, lão ta chắc chắn không phải người sẽ che giấu cho nàng, ngày đó nàng gánh tội tự ý tế lễ vong linh thay Thương Tức Quỳnh, nhưng chuyện này Lăng Sương không biết, Hoàng bá phụ của nàng cũng không biết, đều vì Mộng Thạch đã âm thầm dẹp yên chuyện này.”
“Còn lần này giúp nàng trốn đi, y đã phá vỡ kế hoạch đã thỏa thuận trước với ta, cố tình nói bị bệnh không ra ngoài, một là để mặc cho Thương Tức Chiếu giết Lăng Sương, hai là để Thương Tức Quỳnh thay y gánh tội giám sát không nghiêm.”
Mộng Thạch vừa có thể giúp Thương Nhung trốn đi, vừa có thể rút lui khỏi chuyện này, thậm chí còn khiến nhóm thanh lưu trong triều không thể bảo vệ được Thương Tức Quỳnh nữa, như vậy, y cũng có thể giảm bớt một đối thủ tranh giành vị trí đó.
Thuần Thánh Đế tuy không quá yêu thương Thương Tức Quỳnh, nhưng dù sao Thương Tức Quỳnh cũng là con trai của Lưu Hoàng hậu, trong triều tự có thanh lưu giúp đỡ, nếu không phải xảy ra chuyện lớn như làm lạc mất Minh Nguyệt Công chúa, e rằng Thuần Thánh Đế cũng sẽ không ra tay nặng với đứa con trai này.
Đây chính là một mũi tên trúng ba đích của Mộng Thạch.
Chuyện này, y cũng chưa từng tiết lộ nửa lời với Chiết Trúc.
Nhưng với biến số Uẩn Trinh, Minh Nguyệt Công chúa vốn đang trốn đi lại “chết bất ngờ” trong Lâm Thanh Lâu, đêm qua sau khi Thuần Thánh Đế tỉnh dậy lập tức hạ chỉ giam cầm Thương Tức Quỳnh tại điện Phượng Sơn vĩnh viễn.
Nhưng Thương Tức Quỳnh vào điện Phượng Sơn chưa đầy vài canh giờ, đã treo cổ tự vẫn.
“Nhưng Mộng Thạch thúc thúc, tại sao thúc ấy lại giết đại chân nhân?”
Đầu óc Thương Nhung rối bời, toàn thân lạnh buốt đến thấu xương.
“Vì nàng, cũng vì bản thân y, Lăng Sương đa nghi, lão ta hy vọng có thể kiểm soát Mộng Thạch để đạt được mục đích của mình, Mộng Thạch đương nhiên không phải người nghe lời, tất nhiên, họ cũng không thể đi chung một thuyền nữa.”
Chiết Trúc hoàn toàn không giấu giếm nữa.
Dù Thương Nhung đã sống trong cung cấm hơn mười năm, nhưng lúc trước nàng ở Chứng Tâm Lâu, sau lại ở cung Thuần Linh, để nàng chuyên tâm tu hành, Thuần Thánh Đế không cho phép phi tần hay Hoàng tử Công chúa trong cung đến quấy rầy nàng.
Những việc giết người không thấy máu bằng quyền lực và tính toán này quá xa lạ với nàng, đến lúc này nàng mới thực sự cảm nhận được.
Chiết Trúc nhìn nàng thu mình vào trong chăn, giống như một quả đồi nhỏ, qua lớp chăn, hắn nghe thấy giọng nói run rẩy, khô khốc của nàng: “Chiết Trúc, ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ…”
Nhưng trong đầu nàng toàn là hình ảnh ngày đó trong Lăng Vân các ở cấm cung, bóng dáng người thanh niên gầy gò văn nhã đi khập khiễng.
“Minh Nguyệt, ta đi đây.”
Huynh ấy thực sự đã đi rồi.
Trong bóng tối được bao phủ dưới tấm chăn, Thương Nhung nhắm chặt mắt.
Chiết Trúc ngồi bên mép giường không nói lời nào, nghe thấy động tĩnh nhỏ trong chăn, hắn cúi người ôm nàng cùng cả chăn vào lòng.
Khớp ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt qua má Thương Nhung, nàng hít hít mũi, cảm xúc vốn đang cố ý kìm nén không chịu nổi sự dịu dàng lặng lẽ này của hắn, sau một lúc lâu, nàng mới hỏi hắn: “Chiết Trúc, rốt cuộc… tại sao con người lại thay đổi?”
Giọng nàng chứa đầy sự bối rối.
“Vì có điều mong cầu.”
Chiết Trúc vuốt tóc nàng: “Mộng Thạch trở về Ngọc Kinh, nhiều việc đã không còn là do y quyết định nữa.”
Thương Tức Quỳnh nhân hậu, nhưng những triều thần ủng hộ y không thể để mặc Mộng Thạch – một Hoàng trưởng tử từ xa trở về – phá hỏng tâm huyết nhiều năm của họ.
Mộng Thạch rơi vào khói lửa, cũng học được cách không từ thủ đoạn.
Thương Tức Quỳnh vừa chết, triều đình Ngọc Kinh biến động, Thuần Thánh Đế không thể chấp nhận sự thật Thương Nhung đã chết, nằm liệt giường không thể chấp chính. Sáng sớm nay thái giám Đức Bảo đã tuyên đọc Thánh chỉ trên điện Kim Loan, lập Hoàng trưởng tử Thương Mộng Thạch làm Thái tử, gánh vác trách nhiệm cai quản đất nước
Mộng Thạch ở trong cung bận rộn cả ngày, đến tối mới có thể thoát thân, cải trang xuất cung.
Trong con ngõ hẹp cũ kỹ chỉ có một cánh cửa trước có đèn, Mộng Thạch được thái giám Trương Chân đỡ xuống từ xe ngựa, nâng mắt lên đã thấy hai bóng người trong ánh sáng ấm áp mờ nhạt đó.
Càng đi đến gần, bước chân Mộng Thạch càng nặng nề.
Y nhìn rõ cô nương đang đứng trên bậc thềm trước cửa, khoác một chiếc áo choàng, đội mũ trùm che kín nửa gương mặt, cũng thấy một cỗ xe ngựa đậu trước cửa, người thanh niên thường đi theo bên Chiết Trúc đang từ trong cửa đi ra, mang mấy bọc đồ đặt lên xe ngựa.
“Tốc Tốc.”
Mộng Thạch lên tiếng, giọng nói khô khốc.
Thiếu niên dựa khung cửa nghe tiếng thì ngẩng mắt nhìn chằm chằm Mộng Thạch trong y phục gấm vóc hoa lệ, rồi hắn khẽ hất cằm về phía Khương Anh, Khương Anh lập tức hiểu ý, đi theo thiếu niên vào trong sân.
Thương Nhung đứng dưới đèn, đối diện với ánh mắt Mộng Thạch.
Hai người gặp lại, thoáng chốc không nói nên lời.
“Ở thôn Đào Khê, lần đầu tiên ta nghe người ta nói với ta rằng đạo trên thế gian này khác nhau tùy vào từng người, có người hướng đến trường sinh phi tiên, có người chỉ vì hai chữ ‘tu tâm’.”
Cuối cùng, Thương Nhung lên tiếng trước.
“Ta nhớ điều thúc đã nói, đạo mà sư phụ thúc dạy cho thúc, là làm người tốt, không tự chuốc khổ, không tự rước thêm phiền nhiễu, không mất đi chí tiến thủ.”
Thương Nhung nhìn y: “Những lời này rất có ý nghĩa với ta, nếu lúc đầu không gặp thúc, nỗi hoang mang trong lòng ta hẳn không tìm được lời giải, những ngày cùng thúc, cùng Chiết Trúc ở thôn Đào Khê, cũng là khoảng thời gian ta nhớ nhung nhất.”
Một tia sáng lướt qua đáy mắt Mộng Thạch, y không thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt trong sạch ấy của nàng nữa: “Xem ra cháu đã biết hết mọi chuyện rồi.”
“Xin lỗi Tốc Tốc.”
Yết hầu của y hơi rung lên: “Ta… không ngờ Thương Tức Quỳnh sẽ chết.”
Y biết rõ nỗi đau nửa đời của Thương Nhung đều là vì nàng chưa từng muốn làm tổn thương ai, nhưng lại có nhiều mạng người chết vì nàng.
Ba cung nữ của Chứng Tâm Lâu là vậy, cả nhà Tiết gia cũng là vậy, và giờ đây, chính tay y đã mượn việc nàng trốn đi mà cướp mất mạng sống của Thương Tức Quỳnh.
“Tức Quỳnh ca ca không buông bỏ được cái chết của Uẩn Nghi, giờ đây tự nhiên cũng không buông bỏ được ‘cái chết’ của ta, chỉ sợ rằng Hoàng bá phụ đã nói ra những lời rất tuyệt tình, huynh ấy đã kìm nén nhiều năm, một ngày kia không thể chịu đựng nữa, trong cơn tuyệt vọng, mới chọn cách tự kết liễu.”
Đến lúc này Thương Nhung mới hoàn toàn hiểu được, hóa ra lời mẹ nàng, Vinh Vương phi nói không sai, bất kể là “lương thiện” của nàng hay “nhân hậu” của Thương Tức Quỳnh, trong mắt họ đều chỉ là một kiểu yếu đuối, mà nơi như cung cấm kia, không thể nào dung chứa.
“Có lẽ cháu nghĩ ta đã thay đổi.”
Mộng Thạch im lặng một lúc, mới nói: “Nhưng thực ra ta vẫn luôn như vậy, trước kia mọi điều khốn khó, ta lăn lộn trong khổ cực vì một chữ ‘sống’, giờ đây ta ở nơi này cũng vẫn là vì một chữ ‘sống’.”
“Hai chữ quyền lực quá nặng, nặng đến mức có thể đè chết ta trong ngục tù ở Dung Châu, nặng đến mức ta suýt nữa không có cơ hội báo thù cho Diểu Diểu, một chức Đô chuyển vận sứ Tấn Viễn, Kỳ Ngọc Tùng sợ, cả thành Dung Châu đều sợ, nhưng Phụ hoàng chỉ nói một câu, tên Chuyển vận sứ họ Tôn đó đã phải ngoan ngoãn vào Ngọc Kinh, để ta xử lý.”
Mộng Thạch tiến đến gần nàng: “Ta vào Ngọc Kinh không đơn thuần là vì cháu, ta không thích bị trói buộc là thật, nhưng đó đều là trước khi ta biết thân thế của mình. Ta đã chọn một con đường như vậy, phải sống tiếp, phải sống để đứng ở nơi cao nhất, nhìn ngắm bên dưới một phen.”
Từ trước đến giờ, Thương Nhung mới chỉ thấy được mặt ôn hòa đôn hậu, có tình có nghĩa của Mộng Thạch, nhưng chưa từng biết khi y giết người, cũng tàn nhẫn hơn người thường.
“Tốc Tốc, nghĩ về phụ vương của cháu đi, nếu ta không thể thắng, hoặc là sẽ có kết cục như phụ vương cháu, hoặc là chết.” Trong lòng Mộng Thạch trăm mối ngổn ngang, nhưng lời nói lại rất thẳng thắn: “Ta cũng không nói với cháu đây là nỗi khổ tâm gì đó, dù sao đường là do chính ta chọn, ta không thể hối hận.”
Thương Nhung nghe y nhắc đến phụ vương nàng, nàng thoáng chốc có chút ngẩn người.
“Là đêm nay phải đi sao?”
Bỗng nhiên, y nhìn về phía cỗ xe ngựa bên cạnh.
Thương Nhung hoàn hồn, chạm phải ánh mắt Mộng Thạch đang nhìn về phía nàng, nàng mím môi, gật đầu.
“Tốc Tốc, lần này rời Ngọc Kinh thì đừng quay lại nữa, cho dù trong lòng cháu nghĩ thế nào, ta vẫn luôn mong cháu được bình an.” Hốc mắt Mộng Thạch hơi nóng, y nuốt khan một cái: “Phụ hoàng đã ban hôn, ba tháng sau ta sẽ thành thân, ta… không mời cháu ăn tiệc cưới nữa.”
Dưới bóng đèn vàng nhạt, cành lá xào xạc, Thương Nhung khẽ hỏi: “Thúc đã gặp nàng ấy chưa? Người thúc sắp cưới ấy.”
“Chưa từng.”
Mộng Thạch lắc đầu, rất khó để nặn ra một nụ cười.
Đó là con gái của Từ Thứ phụ.
Thuần Thánh Đế chọn cho y, như vậy, Từ gia sẽ là trợ thủ tốt nhất của y trong triều.
Mộng Thạch vẫn chưa buông bỏ người vợ đã khuất của mình, ngày ăn tiệc cưới ở nhà lão Tú tài thôn Đào Khê, Thương Nhung nghe y lẩm bẩm vô số lần về nữ tử tốt nhất đẹp nhất trong mắt y, nhưng giờ đây, y lại không thể không cưới một nữ tử không quen biết, cũng không hề yêu thương.
Thương Nhung im lặng một lúc.
Rồi mới nói: “Mộng Thạch thúc thúc, không ai có thể thực sự tự do tự tại ở nơi đó.”
Mộng Thạch giật mình.
Rồi nhớ ra lúc mình vừa trở về với thân phận Hoàng trưởng tử, y đã từng nói với Thương Nhung, muốn để Ngọc Kinh trở thành cội nguồn của y, muốn để nơi này trở thành cội nguồn của Diểu Diểu.
Muốn để Thương Nhung trong tòa cung cấm đó, cũng có thể tự do tự tại.
Nhưng cuối cùng.
Ngay cả y cũng không được tự tại.
Gió thu cuốn lên lá khô trước thềm, hai cỗ xe ngựa trên con ngõ sâu này chạy ngược chiều nhau, trong tiếng lộc cộc, Thương Nhung ngó đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy xe ngựa của Mộng Thạch dần khuất vào một khoảng không tối tăm, càng lúc càng xa.
“Có phải ta…”
Thương Nhung cụp mắt xuống, giọng rất nhẹ: “Không nên viết bức thư đó cho thúc ấy không? Nếu thúc ấy không biết, có lẽ, có lẽ đã không có nhiều chuyện sau này như vậy.”
“Dù nàng không nói với y, ta cũng sẽ cho y biết.”
Chiết Trúc nhớ lại đêm mưa gặp lại đó, nàng gầy hơn bây giờ, gầy đến mức hình hài tiều tụy, yếu ớt như một mảnh lưu ly sẽ vỡ ngay khi vừa chạm vào, hắn mím môi mỏng, cúi người ôm nàng, nói:
“Thiên hạ này có nhiều bữa tiệc sẽ tàn, nhưng Tốc Tốc à, nàng không cần sợ hãi, ta chỉ thích dẫn nàng đi chơi.”
“Cả đời như vậy.”