Ra khỏi con ngõ hẹp tối tăm, trước mặt là đèn đuốc sáng trưng, phố xá nhộn nhịp. Xe ngựa phi nhanh, gió đêm thổi tung tấm rèm, thiếu niên áo đen nhìn thoáng qua cảnh vật đang lùi dần bên ngoài cửa sổ, gương mặt hắn hiện lên trong ánh sáng lạnh ấm đan xen: “Tốc Tốc, nếu đã có thể sớm rời khỏi nơi này, nàng tốt nhất đừng dừng lại một khắc nào.”
Thương Nhung nghe vậy, đột nhiên ngước mắt lên.
Làn gió nhẹ từ vạt áo thiếu niên thổi qua những lọn tóc ngắn bên tai nàng, trong thoáng chốc, hắn đã đứng trong ánh đèn vàng cam bên ngoài, y phục đen thẫm, gương mặt trắng trẻo tuấn tú.
Hắn đứng dưới nghìn ngọn đèn, lặng lẽ nhìn nàng trong xe ngựa, nhìn nàng đi qua bên cạnh hắn.
Thương Nhung thò người ra cửa sổ, hoảng hốt gọi: “Chiết Trúc!”
Chẳng phải hắn nói, hiện giờ đầu mối đã đứt, hắn định tạm rời khỏi Ngọc Kinh, trước hết sẽ đến núi Thần Khê ở Nghiệp Châu cùng nàng sao?
Chẳng phải hắn nói, muốn ở cùng nàng sao?
Thiếu niên đứng yên trong khoảng sáng rực rỡ, nghe thấy tiếng gọi của nàng, đôi mắt đẹp đẽ mà hững hờ của hắn lộ vài phần cảm xúc khác thường, bất giác tiến lên hai bước, nhưng rồi đột nhiên dừng lại, khẽ lắc đầu với nàng.
“Cô nương, công tử vẫn chưa báo được thù cho sư phụ, ngài ấy sẽ không rời khỏi Ngọc Kinh đâu, nhưng cô nương thì khác, công tử nói, cô nương còn ở lại nữa thì sẽ thêm một phần nguy hiểm, cô nương hãy nghe lời ngài ấy đi, đến núi Thần Khê đợi ngài ấy.”
Tiếng Khương Anh truyền đến từ bên ngoài.
Thương Nhung không còn tâm trí để nghe hắn ta nói gì nữa, gió lạnh lùa vào tai, nàng thấy thiếu niên đó càng lúc càng xa mình, dần dần chỉ còn lại một bóng hình mờ nhạt dưới ánh đèn.
“Dừng lại!”
Thương Nhung quay đầu nói với Khương Anh.
Khương Anh làm ngơ không nghe, xe ngựa rẽ sang hướng khác, chuẩn bị đi đến cổng thành ở phía xa.
“Khương Anh, nếu huynh không dừng lại, ta sẽ nhảy xuống.”
Thương Nhung đẩy cửa gỗ chạm trổ của xe ngựa ra, Khương Anh vừa nghe rõ câu nói này, trong lòng lập tức giật thót, hắn ta do dự một giây, quay đầu lại thấy Thương Nhung đã ở phía sau hắn ta.
Hắn ta đã từng chứng kiến sự cứng đầu của vị tiểu Công chúa có vẻ yếu đuối này, hắn ta vẫn nhớ rõ mồn một, hình ảnh nàng dùng một con dao găm kề vào cổ mình trên quan đạo Thục Thanh.
Không để bản thân do dự quá lâu, hắn ta vội vàng dùng hai tay kéo dây cương, con ngựa nhấc hai chân trước lên, vươn cổ hí dài, Thương Nhung không kịp đề phòng, người nghiêng đi ngã từ xe ngựa xuống.
Một bóng đen vụt đến nhanh như gió, hai tay vững vàng ôm lấy eo nàng.
Ánh trăng sáng ngời, rắc đầy trên mái hiên phố xá như băng tuyết trên món mứt hoa quả.
Thương Nhung đối diện với đôi mắt đen láy, trong trẻo kia, không biết một chiếc lá khô từ đâu thổi đến phất qua váy áo nàng, dưới mũ trùm, gương mặt đã cố ý ngụy trang của nàng chẳng đẹp chút nào.
Nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn nàng.
Khương Anh trên xe ngựa thấy vậy, không khỏi thở hắt ra một hơi.
Chiết Trúc nghe tiếng liếc nhìn hắn ta, rồi lại nhìn cô nương trước mặt, đáy mắt hắn lộ một phần bực bội, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ: “Nàng rời khỏi đây sớm, không tốt sao?”
Xe ngựa dừng bên đường, che bóng hai người trong một mảng bóng tối, thành Ngọc Kinh đang vào lúc nhộn nhịp, tiếng xe ngựa và người qua lại tấp nập không ngừng.
“Chàng biết đấy.”
Thương Nhung ngước nhìn hắn: “Ta vốn có thể không ra ngoài.”
Vốn dĩ nàng đã có thể ở lại cung cấm, nếu Mộng Thạch không xuất hiện, nếu Chiết Trúc không đến, thì những tấm vải tang ngày hôm nay đã sớm treo đầy một cung Thuần Linh.
“Chiết Trúc, một tòa Hoàng Thành rất lớn, thiên hạ còn lớn hơn, nhưng thực ra đối với ta chúng cũng chẳng có gì khác nhau, người có xiềng xích trong lòng, dù ở đâu cũng không đạt được cái gọi là tự do. Ta từng trốn khỏi Nam Châu, cũng không phải vì bầu trời rộng lớn bên ngoài, chàng biết mà, ta vốn không mong đợi gì, không khao khát gì.”
Ánh trăng dịu dàng như sương như tuyết, khiến Thương Nhung không khỏi nhớ đến sương lạnh tuyết trắng bên bờ sông Ngư Lương ở Nam Châu, cũng như ngụm rượu mạnh mà thiếu niên trước mặt đã nghịch ngợm cho nàng uống.
Thiêu đốt tim phổi, mát lạnh mà nóng rực.
“Sông núi dù đẹp, cũng không thiếu khách qua đường, trong đó thiếu đi một người như ta, cũng chẳng có gì đáng tiếc. Nhưng chàng khiến ta cảm thấy, trên đời này thiếu đi một người như ta, ít nhất chàng sẽ tiếc nuối.”
“Chàng đến tìm ta, ở bên cạnh ta đồng hành qua những lúc khó khăn nhất của ta, ta cũng muốn ở cùng chàng, mong chàng đạt được điều mình mong muốn.”
Thương Nhung nắm lấy tay hắn, khẽ nói: “Chàng không đi, ta cũng không đi.”
Chiết Trúc hơi cụp mắt xuống, ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình đang được nàng nắm lấy, hơi ấm của nàng như thể mọc rễ trong lòng bàn tay hắn, âm thầm bao bọc trọn cả trái tim hắn.
Phố xá ồn ào, sương đêm mênh mang.
Thiếu niên quen giết người lừa gạt, lúc này đầu óc lại bỗng trống rỗng, không còn tính toán gì nữa, mơ mơ màng màng, khi tỉnh lại, hắn đã ngoan ngoãn dẫn Thương Nhung đến nơi ẩn náu hắn mới tìm được.
“Tại ngươi hết.”
Chiết Trúc ngồi trên cây, hai ngón tay day day trán: “Sao ngươi lại dừng lại?”
“Công tử, nếu thuộc hạ không dừng lại, nàng ấy sẽ nhảy xuống.”
Khương Anh đứng ở dưới, vẻ mặt khó xử.
“Ngươi ngốc à?” Chiết Trúc cụp mắt nhìn hắn ta: “Quan binh tuần tra chỉ ở cách đó không xa, nếu nàng ấy thực sự tự nhảy khỏi xe ngựa, nhỡ như gây chú ý của quan binh, sẽ là được không bù nổi mất, nàng ấy chỉ dọa ngươi thôi.”
Nhảy từ xe ngựa đang phi nhanh, dù Thương Nhung dám, nàng cũng tuyệt đối không làm chuyện gây chú ý như vậy, một khi thân phận của nàng bị phát hiện, thì tất cả những gì hắn và Mộng Thạch đã làm sẽ đều thành công cốc.
“…”
Khương Anh há miệng, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Thuộc hạ đâu hiểu nàng ấy như công tử.”
Làm sao hắn ta đoán được những gì trong lòng vị Minh Nguyệt Công chúa này.
“Nếu công tử thực sự muốn đưa nàng ấy đi, theo thuộc hạ thấy, bây giờ chỉ có thể trói nàng ấy lại…” Khương Anh nói được một nửa, đối diện với ánh mắt của hắn, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Nghe thiếu niên cười lạnh một tiếng, Khương Anh lập tức im lặng, nhưng trong lòng nghĩ, không biết ai nghe vài câu của tiểu Công chúa đó đã bị lừa đến choáng váng đầu óc, ngoan ngoãn dẫn người về.
“Tiểu Thập Thất, nếu đệ không nỡ trói chặt vị tiểu Công chúa đó, thì tỷ tỷ ta đây có chút thuốc mê hồn, bảo đảm cho nàng ấy uống một lần sẽ ngủ ba ngày.”
Một giọng nữ ngọt ngào đột nhiên vang lên, thiếu niên nhướn đôi mày sắc bén, qua tán cây rậm rạp, trông thấy một nữ tử áo tím đang ngồi trên tường viện đối diện.
Chiết Trúc bay từ bóng cây xuống mặt đất, nữ tử áo tím cũng đạp trên ngói xanh nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hắn, mắt cười lấp lánh, lại nói với hắn: “Đợi nàng ấy tỉnh lại, người cũng đã ra khỏi Ngọc Kinh, tất nhiên nếu đệ lo nàng ấy sẽ bảo Khương Anh quay đầu lại, ta còn có thuốc mê hồn đáng gờm hơn, đệ có muốn không?”
Nàng ấy nói câu này cũng không hạ thấp giọng, Chiết Trúc nghe thấy tiếng đẩy cửa sổ phía sau, hắn quay mặt lại, vừa vặn chạm phải đôi mắt của cô nương trong cửa sổ.
Nàng đang cầm chiếc khóa Lỗ Ban trong tay, mái tóc đen dài xõa tung, nàng nhíu mày, gương mặt trắng ngần không tì vết lộ ra biểu cảm không giống lúc thường, như là đang hơi tức giận.
“Ôi chao, bị nghe thấy rồi.”
Nữ tử áo tím che miệng cười nhẹ.
Nàng ấy mưu tính lớn tiếng như vậy, làm sao Thương Nhung không nghe thấy được.
Nhưng khi Thương Nhung chuyển tầm nhìn sang gương mặt nữ tử đó, mới giật mình nhận ra, nàng ấy chính là Phất Liễu.
Khác với ấn tượng trước đây, Phất Liễu đã cởi bỏ đạo bào màu xám xanh, thân mặc áo tím, càng tôn lên dáng vẻ yểu điệu, vừa mị hoặc vừa bí ẩn.
Bên hông nàng ấy có một thanh loan đao, trên chuôi đao nạm những viên bảo thạch to lớn lóa mắt.
“Khương Anh.”
Chiết Trúc nhìn chằm chằm vào nàng ấy, lại gọi.
Khương Anh lập tức lấy ngân phiếu từ trong ngực ta, bước lên phía trước đưa cho nàng ấy: “Đệ Tứ Hộ Pháp.”
Đệ Tứ đón lấy xấp ngân phiếu dày, nụ cười trên mặt nàng ấy càng đậm, lại nói: “Nếu Tiểu Thập Thất đã cảm thấy đống tiền tài đó của Tạo Tướng Đường giống như củ khoai nóng, sao không tặng hết cho ta? Dù có bị bỏng đến chết, ta cũng cam lòng.”
“Xưa nay kẻ tham lam, không có kết cục tốt.”
Chiết Trúc từ tốn nói.
“Cần gì phải nguyền rủa ta thế?” Đệ Tứ bật cười khúc khích, nháy mắt với hắn: “Tiểu Thập Thất, ta không lấy không tiền của đệ đâu, ta có một tin tức về đạo sĩ núi Thiên Cơ, chắc chắn đệ muốn nghe.”
Vừa nghe nàng ấy nói vậy, vẻ mặt Chiết Trúc hơi thay đổi.
Thương Nhung trong phòng nghe thấy thế, bèn đặt khóa Lỗ Ban xuống và đẩy cửa ra ngoài.
“Ngày đó, những kẻ mà Ngũ Hoàng tử Thương Tức Chiếu phái đi giết Lăng Sương đều là những tay sát nhân lão luyện trong chốn giang hồ. Khi Lăng Sương ra sau núi, rõ ràng không có ai đi theo bên cạnh, chắc chắn Lăng Sương không biết võ công, nhưng những sát thủ đó đều chết sạch, điều này chẳng phải rất kỳ quái sao?”
“Thi thể của những sát thủ đó là do Bạch Ẩn xử lý, lúc đó ta ở bên cạnh. Đệ đã từng thể hiện võ công núi Thiên Cơ trong lầu, ta quan sát thấy nội thương của họ rõ ràng là do công pháp núi Thiên Cơ gây ra.”
Đệ Tứ nói đến đây, đôi mắt nàng ấy càng tràn ngập vẻ hứng thú: “Tiểu Thập Thất, nếu đệ có thể dạy công pháp núi Thiên Cơ cho ta, ta sẽ không để ý đến lô tiền tài Tạo Tướng Đường của đệ nữa.”
Ngày đó Lăng Sương ra sau núi một mình, mà phía sau núi của Tinh La quán lại nối liền với núi Thiên Nghiễn.
Bán Duyên.
Chiết Trúc chợt nhớ đến cái tên này.
“Bạch Ẩn có biết, trên núi Thiên Nghiễn rốt cuộc có ai sống không?”
Chiết Trúc thu lại dòng suy nghĩ, ngước mắt nhìn Đệ Tứ.
“Đâu phải Lăng Sương sẽ nói với Bạch Ẩn mọi chuyện, lão già đó, không dễ tin ai, dù Bạch Ẩn có là quán chủ do chính lão ta chọn.”
Đệ Tứ bĩu môi.
Đêm càng về khuya, không lâu sau khi Đệ Tứ rời đi, ánh đèn trong viện đã tắt hết.
Thương Nhung nằm trên giường, một bên má áp vào gối mềm, nàng nhìn chằm chằm vào bình phong không xa một lúc lâu, mi mắt vừa sắp sụp xuống, nàng lại bật mở mắt.
Nàng lắc lắc đầu cố đuổi cơn buồn ngủ, lại sờ lấy chiếc khóa Lỗ Ban đồng bên cạnh gối.
Tiếng “cạch” cứ một chốc lại vang lên.
Phía sau bình phong dài, Chiết Trúc mở mắt, hắn đứng dậy, chân trần xuống giường, đi vòng qua bình phong đến đối diện, thấy cô nương nằm trên giường đã thắp một ngọn đèn, nàng đang cầm chiếc khóa Lỗ Ban trong tay, ngáp một cái, đôi mắt long lanh ngấn nước.
“Đã buồn ngủ, sao còn không ngủ?”
Chiết Trúc nhướn mày.
Thương Nhung vẫn đang mò mẫm cách mở khóa Lỗ Ban, nghe hắn hỏi vậy, nàng chỉ mím môi không đáp.
Chiết Trúc dường như đã hiểu ra điều gì đó, hắn ngồi xuống mép giường, cố tình nói: “Có lẽ nàng không biết, có một loại thuốc mê hồn không màu không mùi, không cần pha vào trà, cũng không cần đốt trong lư hương, chỉ cần giấu nó trên người, người khác chỉ cần một hơi thở ra thở vào, là sẽ trúng chiêu.”
Thương Nhung vừa nghe, đôi mắt nàng mở to.
Nàng vứt khóa Lỗ Ban, lập tức che miệng mũi mình.
Chiết Trúc thấy nàng làm vậy, hắn vừa định nhếch môi, nhưng không ngờ nàng đột nhiên đưa tay về phía hắn, mi mắt hắn khẽ run, lớp áo mỏng không ngăn được hơi ấm từ lòng bàn tay nàng.
Hắn lập tức nắm lấy cổ tay nàng, ngăn nàng thọc tay vào vạt áo hắn.
Gò má hắn ửng hồng, trái tim trong lồng ngực đập mạnh, nhưng thấy vẻ mặt nàng kỳ lạ, môi mím chặt như đang cố nhịn điều gì đó, hắn lại không nhịn được bật cười khẽ.
Hắn rảnh một tay ra véo mũi nàng một cái: “Thở đi, thở đi.”
“Ta dọa nàng chơi thôi, thuốc mê hồn của Đệ Tứ giá trị ngàn vàng, ta đã bảo Khương Anh đưa hết tiền trên người cho nàng ấy, tiền còn lại của ta đều ở chỗ nàng cả rồi.”
Đôi mắt hắn cong cong: “Nàng ấy sẽ không cho ta thiếu nợ đâu.”
Thương Nhung nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng đã nín thở đến giới hạn, thực sự không nhịn được nữa mà thở ra.
“Nàng dễ bị lừa vậy sao?”
Nhưng nàng còn chưa kịp thở dài nhẹ nhõm, lại nghe hắn nói: “Thật ra thiếu nợ cũng không phải không được…”
Thương Nhung giật mình, chạm phải đôi mắt đầy ý cười của hắn, nàng nhận ra hắn lại đùa mình, nàng vô cùng tức giận, đưa tay véo má hắn: “Chiết Trúc!”
Ánh nến rọi khắp rèm cửa sổ, phản chiếu bóng hai người.
Tiếng oán trách giận dỗi của thiếu nữ và tiếng cười nhẹ nhàng của thiếu niên loáng thoáng vọng lại.