Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 82

“Cứ yên tâm ngủ đi, trên người ta đâu có thuốc mê hồn gì đó.”

Ngọn nến lắc lư, thấy Thương Nhung lại ngáp một cái, cuối cùng thiếu niên cũng thu lại ý định trêu chọc nàng.

Đêm thu, gió lạnh vắng lặng, nhẹ nhàng vỗ vào song cửa, thiếu niên vừa định đứng dậy thì bỗng dừng lại, ánh mắt hắn hạ xuống, rơi vào bàn tay nàng đang nắm lấy các ngón tay của hắn.

Ban đầu Thương Nhung chỉ nắm lấy các ngón tay hắn, sau đó lòng bàn tay áp sát, nàng không dám nhìn hắn, khi quay lưng lại vẫn nắm tay hắn, để cánh tay hắn làm gối dưới cổ.

Chiết Trúc bị buộc phải cúi người xuống, rất gần nàng.

Ánh nến chiếu vào hàng mi dày của hắn, in bóng xuống mí mắt, ánh mắt hắn rơi vào mái tóc đen nhánh và vành tai trắng hồng nhạt của nàng.

“Như vậy, ta mới an tâm được.”

Thương Nhung không quay đầu lại, chỉ cảm nhận được hơi thở nhẹ như không của hắn phả vào bên tai.

Chiết Trúc duy trì tư thế kỳ lạ này một lúc lâu, ban đầu hắn nhìn vào vành tai của nàng, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào bàn tay nàng đang nắm chặt tay hắn.

Bóng đèn lập loè trong đôi mắt đen láy của hắn, sau một lúc, trong sự tĩnh lặng, hắn từ từ nằm xuống, nửa mặt tựa vào chiếc gối mềm, nhìn chằm chằm vào sau gáy của nàng.

Thực ra chẳng cần dùng đến thuốc mê hồn.

Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần chạm vào huyệt ngủ của nàng, là có thể để nàng ngủ say không hề hay biết.

“Tốc Tốc.”

Hắn chẳng hề buồn ngủ, đôi mắt long lanh sáng ngời.

Thương Nhung buồn ngủ mơ màng, nhưng giọng nói của hắn trong trẻo như suối, khiến nàng tỉnh táo hơn một chút. Nàng quay người lại nhưng không ngờ khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy, hơi thở chạm nhau, mùi tuyết lạnh và mùi hương trúc trên người hắn khiến người ta mê man.

Đầu mũi chạm nhau một cái ngứa ngứa, nàng lùi lại một chút, nhưng Chiết Trúc lại áp tới cọ cọ.

Hô hấp nàng ngừng lại.

Đôi môi mềm mại, lạnh lẽo của hắn áp lên, Thương Nhung siết chặt tay nắm lấy tay hắn, hơi thở nóng của hắn tỏa ra, lúc nặng lúc nhẹ, nàng không nhịn được nhắm nghiền mắt lại, hàng mi run rẩy.

Trong đêm tối, ngực Thương Nhung phập phồng, trong đầu trắng xóa, như đang lơ lửng trên đám mây mềm, bỗng nhiên, đầu lưỡi thiếu niên liếm nhẹ vào kẽ môi nàng, nàng run rẩy, gò má nóng lên, bản năng hơi sợ hãi trước sự thân mật quá mức gần gũi này.

Nhưng hơi thở của thiếu niên trong trẻo ngọt ngào, tiếng thở của hắn rất nhẹ, khiến nàng vô thức thất thần trong giây lát, nhưng sau vài tháng không ở bên nhau, hắn dường như vụng về hơn, môi răng quấn quýt, tay hắn vô thức ôm chặt vòng eo thon của nàng, răng va vào môi nàng, Thương Nhung đau đến khẽ rên lên.

Chiết Trúc lập tức buông nàng ra.

Dưới ánh nến, má Thương Nhung ửng hồng, cánh môi đỏ mọng.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua môi dưới của nàng, giọng hơi khàn: “Không bị rách.”

Nói xong, hắn lại nhẹ nhàng hôn nàng một cái.

Như thể an ủi.

Mặt Thương Nhung đỏ ửng, nàng chui vào lòng hắn, dù thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên, nhưng lại buông tay hắn ra, ôm chặt lấy eo hắn.

Đôi môi Chiết Trúc cũng đỏ mọng, hắn vui vẻ ôm lấy nàng giống cách nàng ôm hắn, cằm tựa vào đỉnh đầu nàng, một lát sau lại không chắc chắn hỏi: “Về sau nàng sẽ còn hôn ta chứ?”

Thương Nhung chớp mắt, vùi trong lòng hắn giả vờ như không nghe thấy.

“Cứ hôn nhiều thì nàng sẽ quen thôi.”

Dù tai đã đỏ bừng, hắn vẫn nhỏ nhẹ nói với nàng: “Ta rất thích hôn nàng, còn nàng thì sao?”

Nàng có thích hôn ta không?

Hắn không nói, nhưng trong đầu Thương Nhung đã tự động bổ sung câu tiếp theo của hắn.

Nàng suýt nữa không nhắm được mắt, hàng mi không ngừng run rẩy, nàng không nhịn được nài nỉ hắn: “Chiết Trúc, chàng đừng nói nữa…”

Chiết Trúc không nghe nàng nói là thích, hắn hơi thất vọng, nhưng cũng “ồ” một tiếng, không nói gì nữa.

Ngọn nến lay động, hơi thở của cả hai vẫn chưa ổn định lại.

Đáy lòng mang chút khô nóng khó tả, Chiết Trúc nhìn chằm chằm vào xà ngang được ánh đèn chiếu sáng, nghe tiếng thở của nàng dần nhẹ nhàng hơn, hắn tưởng nàng đã ngủ, nhưng không lâu sau, lại nghe tiếng nàng mềm mại, mang theo chút buồn ngủ: “Chàng không được đi, ta thực sự muốn ngủ rồi.”

“Biết rồi.”

Hắn chớp mắt, vết hằn ở bọng mắt hơi sâu hơn.

Đêm càng khuya, gió càng mạnh.

Trong Vinh Vương phủ tràn ngập không khí tĩnh mịch, Phong Lan không chịu nổi gió lạnh lúc nửa đêm, bà ta run lên trên hành lang, nhưng khi quay lại nhìn ánh đèn vàng cam in trên cửa sổ son đỏ, bà ta vẫn không dám rời đi.

Vài nữ tỳ bưng mấy đĩa thức ăn ra khỏi phòng, Phong Lan liếc nhìn, biết Vinh Vương phi lại không ăn gì, bà ta lo lắng, vội vã bước vào phòng.

Kể từ khi tin tức về cái chết của Minh Nguyệt Công chúa được truyền vào phủ, Vinh Vương phi đã ngã bệnh một đêm, gương mặt không trang điểm của bà ấy trông hơi tiều tụy, tóc dài xõa xuống, chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng manh nằm trên giường, đôi mắt vốn sắc sảo giờ lại u ám, không còn chút ánh sáng nào.

“Vương phi, người không ăn gì thì làm sao được? Thân thể sẽ không chịu nổi đâu…” Phong Lan nhẹ nhàng khuyên.

Đây là câu bà ta đã nói nhiều lần trong mấy ngày qua, nhưng Vinh Vương phi vẫn không có phản ứng gì.

Nghe tiếng các nữ tỳ bên ngoài gọi “Vương gia”, Phong Lan quay lại thấy Vinh Vương mặc đạo bào bước vào, bà ta lập tức đón tiếp: “Vương gia, ngài hãy khuyên Vương phi…”

“Lui ra.”

Vinh Vương hất cằm với bà ta.

“Vâng.”

Phong Lan đáp một tiếng, lại liếc nhìn Vinh Vương phi nằm trên giường, rồi bà ta quay người bước ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, Vinh Vương tiến đến bên giường, ánh đèn lờ mờ rơi trên người ông ấy, nhưng ông ấy chăm chú nhìn Vinh Vương phi, một lúc lâu không nói gì.

Ông ấy cầm bát cháo trắng vừa nhận lấy từ tỳ nữ bên ngoài cửa qua, ngồi xuống mép giường, thìa va vào thành bát, ông ấy múc một muỗng đưa sát bên môi bà ấy, nói: “Thần Bích, ăn chút đi.”

Cuối cùng Vinh Vương phi cũng nâng mắt lên, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt một lúc, mở miệng bằng giọng khàn khàn: “Thương Minh Dục, ta thật sự không hiểu ngài.”

“Con gái không còn, ngài trông có vẻ không đau khổ bằng ta.”

Vinh Vương nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi nhiều, chỉ thu lại thìa đặt vào bát: “Chúng ta là phu thê, phải có người này an ủi người kia, bằng không cả hai cùng như vậy, sẽ còn đau khổ hơn.”

“Chúng ta là phu thê gì chứ…”

Vinh Vương phi cười một tiếng đầy não nề, giọng yếu ớt: “Giờ đã mất con gái, lại càng không giống.”

“Chúng ta vốn là vậy, sao còn bàn về việc giống hay không?”

Vinh Vương đặt bát cháo sang một bên: “Năm đó vì ta xử tử đệ đệ ruột vô tội của Cầu Di Quang, hắn nảy sinh hiềm khích với ta, sau đó lại không chống nổi lời xúi giục của kẻ có ý đồ mà quay sang đi theo môn hạ của Đại ca hắn, nội ứng ngoại hợp khiến ta mất hết thế lực trong một đêm, hoàn toàn thất bại dưới tay Hoàng huynh. Ở phủ Sở Vương, Hoàng huynh đã không thân thiết với ta, về sau, cận thần của ta không nghe lệnh, tự tiện ám sát Hoàng huynh ở Nam Châu, càng khiến tình huynh đệ vốn đã mỏng manh giờ không còn nữa. Hắn bị giới hạn bởi thân phận thứ tử, cho dù về sau trở thành Quận vương, trong lòng hắn vẫn giận ta, năm hắn lên ngôi Hoàng Đế đã có ý giết ta, khi ấy, ai cũng muốn cắt đứt quan hệ với ta, chỉ có nàng không như vậy.”

Vinh Vương quay mặt, ánh mắt rơi vào song cửa sổ: “Cha và đệ đệ nàng đều chết vì muốn hóa giải cuộc tranh chấp giữa ta và Hoàng huynh, năm đó nàng trở thành cô nhi, nhưng vẫn dám công khai vào phủ ta, hỏi ta dám cưới hay không.”

“Ta không dám.”

Vinh Vương lắc đầu: “Lòng nàng có hắn, lòng ta có người thê tử quá cố, huống chi ta còn là kẻ sắp chết, nàng lấy ta, không những không được vinh hoa phú quý, còn bị ta lôi vào xoáy nước, nhưng nàng vẫn lấy cái chết ra ép ta.”

Ông ấy vẫn nhớ lúc bà ấy kề dao vào cổ mình: “Trong lòng hắn rõ ràng yêu nàng, rõ ràng đã đứng ở nơi cao nhất, có thể đón nàng vào cung ở chung, nhưng nàng đã từ bỏ hắn, Thần Bích, ta biết nàng muốn giữ mạng sống cho ta.”

Tiêu gia muốn hóa giải khoảng cách giữa ông ấy và Hoàng huynh, nhưng khi đã nắm quyền lực trong tay, cả ông ấy và Hoàng huynh đều không thể dễ dàng buông bỏ. Cha con Tiêu gia bị Cầu Di Quang giết nhầm, thời đó chuyện này từng gây xôn xao khắp nơi, không biết có bao nhiêu người phẫn nộ cho số phận của cha con Tiêu gia.

Thiên hạ mới định, Tiêu gia được người người công nhận là môn hộ trung nghĩa, vậy nên Tiêu Thần Bích làm Vinh Vương phi, tức là tự nguyện trói mình vào một sợi dây. Thuần Thánh Đế muốn xoa dịu dư luận, lại muốn lấy danh nghĩa quân vương nhân từ nên mới tha mạng cho ông ấy, chỉ giam lỏng ở Vinh Vương phủ.

“Cha ta và Sở Vương rất thân thiết, người không muốn các ngài giết nhau, ta chỉ là thừa kế chí nguyện người để lại.” Vinh Vương phi vốn luôn đối đầu với ông ấy, nhưng lúc này thấy ông ấy như vậy, cũng không biết phải đáp lại thế nào, chỉ quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Còn chưa nói, là ngài cứu ta trước.”

Lúc ban đầu nếu không phải nhờ Vinh Vương, có lẽ bà ấy đã trúng kế của Liễu Tố Hiền.

Vinh Vương phi không muốn nhắc lại chuyện cũ, trong đầu toàn là bóng lưng con gái rời khỏi Lăng Vân các hôm ấy, trong lòng đau nhói. Hiện giờ Vinh Vương ngồi bên giường nói nhỏ nhẹ lại càng khiến bà ấy, vốn là người cao ngạo cứng rắn, mất hết phòng thủ, mắt đỏ hoe lại đẫm lệ, bà ấy khàn giọng: “Nếu ta nghe lời ngài sớm hơn, có lẽ con gái sẽ không ghét ta như vậy, có lẽ ta…”

Cổ họng bà ấy khô khốc, nghẹn lại: “Hôm ấy, hôm ấy nó nói với ta, nếu ta chịu gần gũi nó thêm chút, chịu nói chuyện tử tế với nó thì tốt biết mấy.”

“Ta vốn nghĩ vẫn còn cơ hội…”

Bà ấy nắm chặt vạt áo, nước mắt như mưa: “Vương gia, ta vốn tưởng ta còn có thể gặp lại nó…”

Nhiều năm nay.

Đây là lần đầu tiên Vinh Vương thấy bà ấy mất hết hình tượng, khóc nấc khó tự kiềm chế như vậy.

Hốc mắt Vinh Vương hơi ướt, vụng về vỗ nhẹ vai bà ấy, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Từ phòng Vinh Vương phi đi ra, Vinh Vương đi về phía viện của mình, dừng lại ở một chỗ hành lang, ngửa mặt nhìn vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa bóng đêm.

Thu Hoằng lặng lẽ đứng không xa sau lưng ông ấy.

Vinh Vương nhớ lại một ngày cách đây nhiều năm, ngày ông ấy và bạn thân hoàn toàn cắt đứt, ông ấy đã cố tình uống rượu pha với hàn thực tán trước mặt Sầm Chiếu.

Ông ấy vẫn nhớ vị của hàn thực tán, máu nóng lên như đốt, ngực như bị lửa thiêu, khiến ông ấy không thể suy nghĩ rõ ràng, trở nên điên cuồng không ra hình người.

Ông ấy muốn Sầm Chiếu thất vọng, muốn Sầm Chiếu rời khỏi ông ấy càng xa càng tốt.

Sầm Chiếu không sợ kết giao với ông ấy, nhưng ông ấy lại sợ Ngọc Kinh ô uế sẽ chôn vùi người bạn thanh bạch, ngay thẳng này.

Nhưng cánh cửa sổ hé mở, ông ấy quay mặt không chỉ thấy bóng lưng Sầm Chiếu tức giận mà còn thấy đôi mắt hoảng sợ của cô bé đó.

Sau khi nàng được một tuổi, đó là lần đầu tiên ông ấy gặp nàng.

Nhưng lại để nàng nhìn thấy dáng vẻ tồi tệ nhất, đáng xấu hổ nhất của người cha nàng luôn nhớ trong lòng.

Thậm chí ông ấy còn không có can đảm gọi tên nàng, bước tới trước mặt nàng, ôm lấy nàng.

“Vương gia!”

Thấy Vinh Vương chao đảo một cái, Thu Hoằng lập tức tiến lên đỡ ông ấy.

Vinh Vương được nàng ấy đỡ ngồi xuống chiếc ghế dài bên hành lang, chờ cơn chóng mặt đột ngột qua đi, lại nhìn ra khoảng sân ngập tràn ánh trăng.

“Thu Hoằng, ngươi nói về sau, Nhung Nhung sẽ được sống vui vẻ chứ?”

Giọng ông ấy rất khẽ.

“Sẽ được, Vương gia.”

Thu Hoằng đáp.

Vinh Vương không nói gì nữa, cũng không muốn nàng ấy đỡ, tự mình đứng dậy, đi về phía thư phòng.

Thu Hoằng đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng ông ấy bước qua một ngọn đèn lồng, rồi lại một ngọn nữa, bóng in dưới đất, vẫn luôn cô đơn lẻ loi.

Nửa đêm mưa thu rả rích, tiếng động càng lúc càng lớn.

Thương Nhung bỗng tỉnh giấc trong một vòng tay ấm áp, nàng mở mắt, nhưng trong phòng đèn nến đã tắt, ánh trăng không còn, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

“Tốc Tốc?”

Khi cơ thể nàng vừa run lên, Chiết Trúc đã lập tức mở mắt, giọng nói của hắn mang theo đôi chút mơ màng ngái ngủ.

Thương Nhung lại rúc vào lòng hắn.

Mũi nàng hơi cay cay, ngay cả trong bóng đêm không thấy mặt hắn, nàng vẫn ngẩng đầu, giọng nói đầy mông lung và buồn bã:

“Chiết Trúc, ta nằm mơ thấy phụ vương của ta…”

Bình Luận (0)
Comment