Hơn nửa tháng trôi qua, Thuần Thánh Đế vẫn nằm bệnh trên giường.
Trời vào cuối thu, triều đình Ngọc Kinh hứng nhiều mưa gió, Thương Mộng Thạch trở thành Thái tử trị vì, chuyện thành như vậy, làm sao Hồ Quý phi và Hồ gia phía sau bà ta có thể yên lòng được? Rốt cuộc căn cơ của Mộng Thạch vẫn còn nông, thêm vào đó Nguyên phụ Hồ Đoan Lương lại cố ý tung tin đồn trong triều rằng chính y đã cố tình hãm hại Nhị Hoàng tử Thương Tức Quỳnh, khiến đám thanh lưu – đứng đầu là Lưu thị phía nhà ngoại của Lưu Hoàng hậu – tự nhiên cũng mang lòng oán hận với y.
Mưa thu mang theo hơi mát, hơi nước ẩm ướt mịt mù, Kỳ Ngọc Túng cầm một chiếc ô đứng bên cạnh xe ngựa, trong màn sương trắng mờ mịt ấy thoáng thấy một bóng dáng cao lớn đang tiến đến gần.
Quả nhiên đó là một thiếu niên cực kỳ trẻ tuổi.
Dung mạo vô cùng bắt mắt, khi bước đi, vạt áo đen tuyền khẽ lay động, đôi giày đen nhẹ nhàng giẫm lên nước mưa, thong dong như đi dạo, từ tốn ung dung.
“Kỳ Ngọc Tùng?”
Thiếu niên tiến lại gần, mí mắt mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
“Tiểu công tử, khi trước ở thành Dung Châu là Kỳ mỗ đã nhiều lần đắc tội.” Kỳ Ngọc Tùng vẫn chưa quên rằng gần trăm thi thể trong miếu Sơn Thần đều là kiệt tác của thiếu niên này.
“Kỳ đại nhân mưu sâu tính xa, sớm đã nắm bắt cơ hội thăng tiến một bước lên mây.”
Thiếu niên cười như không cười, ý tứ thâm sâu.
“Nếu không phải tiểu công tử đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, giữ lại mạng sống cho ta, ta cũng không thể trở về Ngọc Kinh được.” Trán Kỳ Ngọc Túng dần dần vã mồ hôi lạnh lấm tấm, cúi đầu xuống.
Đúng lúc đó, từ trong xe ngựa truyền đến một tràng tiếng ho khan, tiếp theo là giọng nói yếu ớt, khàn khàn của Mộng Thạch: “Chiết Trúc công tử, mời lên xe trò chuyện.”
Chiết Trúc nghe ra giọng y không ổn, bước lên xe ngựa, vén rèm đi vào.
Mộng Thạch tựa vào trong xe, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, vạt áo còn thấp thoáng lộ ra góc vải mỏng. Chiết Trúc quan sát y một lúc, vén vạt áo ngồi xuống một bên, nói: “Xem ra ngài vẫn trúng chiêu rồi.”
“Sao mẹ con Thương Tức Chiếu và Hồ Đoan Lương có thể để ta ngồi vững vị trí Thái tử này.” Mộng Thạch vừa nói một câu, lại không kìm được ho thêm một trận nữa.
“Xem ra thứ ta đưa cho ngài dường như chẳng có tác dụng gì.” Chiết Trúc chỉ nhìn sắc mặt của y, đã đoán được mấy phần.
“Mẹ con họ giờ đây không màng chuyện gì nữa, công tử cậu vừa giao chứng cứ cho ta, Hồ Quý phi đã lập tức hành động, đêm qua ta bị tập kích, Lăng Sương đã đến điện Hàm Chương một chuyến, sau khi lão ta ra ngoài, Hồ Quý phi bèn phụng chỉ vào điện Hàm Chương hầu bệnh, ta không vào được điện Hàm Chương, dù ta nắm chứng cứ này trong tay, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.”
Chứng cứ xác thực về việc Thương Tức Chiếu lén tự đúc binh khí là do Chiết Trúc mất nhiều công sức tìm giúp y, nhưng giờ đây thứ này lại không thể đến tay Phụ hoàng y.
“Ngài tàn nhẫn, nhưng vẫn chưa đủ tàn nhẫn.”
Giọng Chiết Trúc lạnh lùng: “Nếu ngài chịu nhẫn nhịn Lăng Sương thêm một thời gian, cũng không đến mức rơi vào cảnh một thân một mình như bây giờ.”
Mộng Thạch cười khổ: “Những chuyện triều đình này ta gặp vẫn còn ít, không sánh được với những người quanh năm ngụp lặn trong đó. Lăng Sương giờ đã quay sang lấy lòng Hồ Quý phi, Thương Tức Chiếu tạm thời cũng không còn ý định giết lão ta nữa, giờ đây họ đã khống chế được Phụ hoàng. Hồ Đoan Lương lại cùng Hà Hổ Dương nắm binh quyền cấu kết với nhau, e rằng chẳng bao lâu nữa, cung cấm sẽ đại loạn.”
“Không phải ngài còn có Kính Dương Hầu sao?”
So với vẻ sầu não của Mộng Thạch, Chiết Trúc vẫn bình thản ung dung.
“Kính Dương Hầu là người đặt lợi ích gia tộc lên trên hết, lúc này ta thế yếu, ông ta chưa chắc đã vì ta mà mạo hiểm đánh cược tất cả.” Mộng Thạch suy đi tính lại, người này cũng không phải chắc chắn có thể dùng: “Nhưng ta đã để Kỳ Ngọc Túng tìm Thế tử Triệu Nhứ Anh của phủ Kính Dương Hầu về. Tiết gia năm xưa diệt môn, Hồ gia trên triều cũng góp một phần sức, Kính Dương Hầu không muốn dễ dàng chọn phe, nhưng tình thế hiện tại đã không cho phép họ tiếp tục không đưa ra lựa chọn, Triệu Nhứ Anh thì có chủ kiến hơn nhiều.”
Kính Dương Hầu nắm trong tay hai doanh binh lớn, nhưng nếu đối đầu với Hồ gia thì thực sự không đủ sức, đây chính là điều khiến Mộng Thạch lo lắng nhất.
Triệu Nhứ Anh trong miệng Mộng Thạch chính là vị hôn phu của Tiết Đạm Sương mà Thương Nhung từng nhắc với Chiết Trúc.
Tiếng mưa lộn xộn, tí tách trên mui xe, trong ánh sáng màu xám xanh, gương mặt thanh tú của Chiết Trúc càng thêm lạnh lùng: “Ta có một con đường, không biết ngài có dám thử không.”
“Gì cơ?” Mộng Thạch ho một tiếng, thấy Chiết Trúc đưa tới một phong thư, y nhận lấy mở ra, trải tờ giấy bên trong, vội vàng đọc lướt qua những dòng chữ.
“Vậy mà Tiết Nùng Ngọc lại nương nhờ Tạ Châu sao?”
Mộng Thạch kinh ngạc.
“Ý của cậu là…” Y nhanh chóng phản ứng lại, là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Tiết gia, nếu Tiết Nùng Ngọc không hận Phụ hoàng y thấu xương, sao có thể đến Tây Bắc nương nhờ Tạ Châu kia.
“Chiết Trúc công tử, cậu cũng biết, họ là phản tặc.”
Mộng Thạch nắm chặt tờ giấy, trong lòng không khỏi kinh hãi, thiếu niên này lại chỉ cho y một con đường táo bạo đến vậy.
“Nói cứ như ngài không biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân ngài vậy.”
Chiết Trúc nhướn mày, khẽ cười nhạt.
Quả nhiên, lời này vừa dứt, sắc mặt Mộng Thạch không ngừng thay đổi, y nhìn chằm chằm thiếu niên: “Làm sao… cậu biết được?”
Ý lạnh trong lòng y càng thêm lạnh buốt, sự cảnh giác dâng lên theo bản năng.
“À.”
Chiết Trúc nhếch khóe môi, thờ ơ nói: “Hẳn là ngài biết Phụ hoàng ngài từng có một tùy tùng về quê dưỡng lão mất tích, người đó là ta bắt, chỉ là hắn quá kín miệng, ta cũng mới biết thôi.”
Lời này một nửa là thật, một nửa là giả.
Mộng Thạch im lặng.
Quả đúng như Chiết Trúc nói, cái chết của mẹ y Liễu Tố Hiền không đơn giản như những gì Phụ hoàng y từng nói. Năm đó ở Duyên Giác Quán tại Nam Châu, Phụ hoàng y đã cố tình để mẹ nghe được cuộc trò chuyện giữa ông và tùy tùng.
Phụ hoàng giả vờ muốn liều mạng mở ra một con đường máu đưa mẹ đang mang thai chín tháng rời đi, thực chất chỉ lợi dụng tình yêu của mẹ dành cho ông, khiến mẹ giữa đường cam tâm tình nguyện đẩy ông xuống xe ngựa, một mình dẫn dụ truy binh.
Thật ra nếu thực sự liều mạng đánh nhau với đám người dưới trướng Vinh Vương, họ cũng không phải hoàn toàn không có đường sống, chỉ là Phụ hoàng muốn đảm bảo chắc chắn cho bản thân, không dám đánh cược.
Dù sao, người của Vinh Vương thấy mẹ có thai, tất nhiên sẽ nghĩ Phụ hoàng cũng ở trên xe ngựa, không ai ngờ được, ông lại là kẻ có thể vứt bỏ cả cốt nhục ruột thịt và nguyên thê của mình, là một người biết cách lợi dụng người khác.
Mẹ chết dưới rừng hoa hạnh ở chân núi Duyên Giác Quán mãi mãi không biết rằng, từ đầu đến cuối nam nhân kia chỉ hoàn toàn lợi dụng bà.
“Tạ Châu ở cách xa Tây Bắc, dù hắn có lòng, nhưng nước xa làm sao cứu được lửa gần?” Mộng Thạch ho khan, sắc mặt càng tệ hơn.
Có lẽ y cũng hiểu, điều Tiết Nùng Ngọc muốn, hẳn là rửa oan báo thù cho cả nhà Tiết gia.
Mà, thứ Tạ Châu muốn lại là khôi phục vinh quang cho Vương tộc Tây Bắc.
Phụ hoàng y không chịu cho, nhưng mãi vẫn không thể diệt được Tạ Châu.
“Nếu ngài có lòng, cứ tự mình đi tìm Tiết Nùng Ngọc.” Chiết Trúc ném cho y một ống trúc: “Nhưng ta cảnh cáo ngài, ta giúp ngài chuyện này không dễ dàng, nếu ngài dám nảy sinh ý định giết Tiết Nùng Ngọc, vậy thì chẳng còn ý nghĩa nữa.”
Trong lòng Mộng Thạch trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sau một hồi lâu, y mở miệng: “Chiết Trúc công tử…”
Ngừng một chút, giọng y càng thêm khô khốc: “Đa tạ.”
“Ngài sống không được yên lành, tự nhiên Tốc Tốc cũng không sống yên lành được, rốt cuộc, ba người chúng ta vẫn là châu chấu trên cùng một sợi dây.” Chiết Trúc khoanh tay, vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ là chuyện còn lại, phải xem bản thân ngài thôi.”
Mộng Thạch gật đầu, nói: “Ta nhận được tin, có vẻ như chủ nhân Vân Xuyên, Trình Trì, cũng đang ở Ngọc Kinh, nếu ta thuyết phục được nàng ấy, thì tất nhiên các quan viên xuất thân từ Vân Xuyên trong triều cũng sẽ đứng về phía ta, cơ hội thắng của ta sẽ lớn hơn một chút.”
Y nắm chặt ống trúc: “Giờ cậu lại cho ta một viên thuốc an thần từ Tây Bắc, dù sao ta cũng đã an lòng hơn rồi.”
Trong tiếng mưa rả rích, một tiếng huýt sáo vang lên.
Chiết Trúc nhướn mắt, liếc nhìn màn mưa ẩm ướt ngoài cửa sổ: “Hôm nay cuối cùng Lăng Sương cũng đã về Tinh La quán, ngài bảo Đoàn Vân tạo thuận lợi cho ta một chút.”
“Bây giờ cậu muốn đi giết Lăng Sương sao? Công tử, bên cạnh Lăng Sương có không ít người tài.”
Mộng Thạch nhắc nhở hắn.
“Lão ta ở cấm cung làm rùa rụt cổ nửa tháng, giờ khó khăn lắm mới ra ngoài, sao ta có thể bỏ qua cho lão ta được?” Chiết Trúc lộ vẻ mặt không biểu cảm nhìn y: “Mộng Thạch, ngài có biết ở Tinh La quán có một địa cung, trong địa cung đó treo một bức họa không.”
“Gì cơ?”
Mộng Thạch mờ mịt.
“Cái gì mà điềm lành phúc đức ban rải muôn dân, cả đời không thể thành thân.”(*)
(*)Nguyên văn là “tường thụy phúc diên thương sinh, nhất sinh bất năng hôn phối” (祥瑞福延苍生, 一生不能婚配), nghĩa là người mang đến điềm lành và phúc đức cho thiên hạ, nhưng bản thân suốt đời không được kết hôn.
Chiết Trúc cười lạnh: “Chẳng qua là lời nói bừa lão ta nói để thỏa mãn dục vọng trường sinh của bản thân, vốn dĩ lão ta không định để Tốc Tốc sống quá mười bảy tuổi.”
Một tiểu Công chúa được nuôi trong thâm cung có thể gặp phải rất nhiều tai nạn ngoài ý muốn, với tư cách là thầy của nàng, một người có thể tiếp cận nàng bất cứ lúc nào, lão ta càng có thể khiến tai nạn xảy đến không chút sơ hở.
“Lão ta dám sao?!”
Mộng Thạch gần như không tin nổi những gì mình vừa nghe, siết chặt nắm tay.
Lăng Sương được tôn làm đại chân nhân bao năm, bình thường vẫn luôn mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt như người đắc đạo, ai ngờ đâu, lão ta lại ấp ủ tâm tư hiểm ác này suốt mười sáu năm.
“Chẳng trách lão ta không cho ta tiếp cận Tốc Tốc, chỉ e hơn chục năm nay, lão ta luôn âm thầm khiến Tốc Tốc xa cách với người khác, khiến cô bé không thân với huynh đệ, không hợp với tỷ muội, luôn luôn… cô đơn một mình.”
Trên đời này ít đi một người hiểu Thương Nhung, ít đi một người thân cận với Thương Nhung, sẽ ít đi một người quan tâm đến sống chết của nàng, dù Thuần Thánh Đế có quan tâm, chỉ cần kế hoạch của lão ta đủ chu đáo chặt chẽ, Thuần Thánh Đế cũng không thể phát hiện ra manh mối.
Ít người quan tâm đến sống chết của nàng, sẽ ít đi người sẵn lòng bỏ tâm sức điều tra rõ ràng.
Chỉ e cái chết của Tiết Đạm Sương năm xưa.
Cũng là do Lăng Sương sắp đặt, nếu không, tại sao lúc đó Thuần Thánh Đế dùng đan dược phát điên lại đột nhiên đến cung Thuần Linh và vừa hay nghe được Tiết Đạm Sương nói chuyện với Thương Nhung.
Thuần Thánh Đế phát điên đã hành hạ Tiết Đạm Sương đến chết ngay trước mặt Thương Nhung.
Điều Lăng Sương muốn chính là kết cục này, muốn người khác không dám tiếp cận Thương Nhung, muốn Thương Nhung không dám tiếp cận với ai khác.
Lão ta dạy nàng đối xử lương thiện với người.
Chỉ để nàng lấy đó làm lồng giam chính mình, mãi mãi trong sạch, cao ngạo, cho đến khi — bị lão ta dùng làm thuốc dẫn, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi đã định sẵn của nàng.
“Ta sẽ lập tức sai người truyền tin cho Đoàn Vân.”
Nỗi giận dữ tích tụ trong lòng khiến sắc mặt Mộng Thạch trở nên u ám: “Ta sẽ cho cận vệ của ta thay y phục thường dân, chờ ngoài Tinh La quán, nếu tình hình không ổn, cậu cứ đốt pháo hoa truyền tin, cùng lắm thì, chúng ta đốt sạch cả Tinh La quán!”
Chiết Trúc không nói gì, đứng dậy vén rèm bước ra ngoài.
“Thái tử Điện hạ, lúc này ngài đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu nhúng tay vào chuyện ở Tinh La quán, nhỡ như bị phát hiện, chẳng phải sẽ lại bị người ta nắm thóp sao?”
Kỳ Ngọc Tùng đứng ngoài xe ngựa nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, thấy thiếu niên áo đen nhanh chóng biến mất trong màn mưa, ông ta lo lắng nói với Mộng Thạch trong xe.
Giờ đây trong triều vốn đã chẳng có mấy người đứng về phía y.
“Lăng Sương không chết, chẳng lẽ lại có lợi cho ta sao?”
Mộng Thạch lại ho dữ dội vài tiếng: “Còn chưa kể lão ta đáng chết, lão ta thật sự đáng chết… Lão ta dám có ý đồ như vậy với Tốc Tốc, ta chỉ mong sao có thể tự tay giết lão ta!”
Trận mưa thu này khí thế ngút trời, nhưng trong địa cung của Tinh La quán lại không nghe thấy chút âm thanh nào.
Lăng Sương vừa trở về từ cấm cung, giờ đang ở trong địa cung.
“Sư thúc, đến nay chúng ta vẫn chưa tìm được chút manh mối nào, nhưng đã qua hơn nửa tháng, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, có lẽ người rời khỏi địa cung này không cố ý đối địch với ngài.”
Một đạo sĩ trẻ tuổi cầm kiếm đứng sau tấm màn dài nói.
“Vậy ngươi nói, hắn, hoặc là bọn họ…” Lăng Sương không thể xác định rốt cuộc người rời khỏi đây là một hay nhiều người: “Đến cùng là để làm gì?”
Trong Tinh La quán, ngoài vài đạo sĩ thường đi theo lão ta, chỉ có đồ đệ Bạch Ẩn biết lão ta có một địa cung, nhưng đến nay Bạch Ẩn vẫn không chịu hé nửa lời.
Dù lão ta đã kịp thời gỡ bức họa xuống, cũng đã giấu đi một số điển tịch, nhưng hơn nửa tháng qua, trong lòng lão ta vẫn không thể nào an ổn.
Vì vậy lão ta mới giúp Hồ Quý phi một tay, giờ đây điện Hàm Chương đã do Hồ Quý phi khống chế, bất kỳ lời đồn nào cũng không thể đến tai Thuần Thánh Đế.
Nhưng, giờ lão ta lại không biết, rốt cuộc mình nên đi con đường nào.
Thương Mộng Thạch không biết điều, thái độ của mẹ con Hồ Quý phi lại rất mập mờ, lão ta phải đi nước cờ tiếp theo thế nào, mới giữ được phong quang của Tinh La quán, giữ được vinh quang của Chính Dương giáo?
“Sư phụ cũng đang dò la giúp ngài, giờ ít nhất còn có Bạch Ẩn, hắn còn sống, vẫn còn có thể cạy miệng hắn.” Đạo sĩ kia không trả lời được, chỉ có thể an ủi.
Lăng Sương không nói, chỉ phất tay với hắn ta.
Đạo sĩ trẻ lập tức xoay người, đi lên trên.
Cả địa cung chỉ còn lại một mình Lăng Sương, lão ta đứng trước bức họa còn đang mở nửa chừng kia một lúc, cầm nó lên treo lại trên tường đá.
Bức họa này đã treo ở đây hơn mười năm.
Ngọn nến trên tường chiếu lên bức họa hơi ngả vàng, ánh mắt Lăng Sương lưu luyến trên dòng chữ “Đắc chí tịnh chí khiết chi thân, tu trường sinh vĩnh ích chi đạo”, hồi lâu thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Chỉ thiếu một năm nữa, lão ta đã có thể đạt được mong muốn vào thời điểm thích hợp nhất.
Tấm màn dài tung bay đầy hỗn loạn, một luồng gió từ ngoài lối đi tràn vào, lạnh lùng phả vào mặt, Lăng Sương lập tức quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa kia, lông mày lão ta nhíu lại.
Càng ngày càng không có quy củ, ra ngoài cũng không biết đóng kín cửa ngầm phía trên.
Bỗng nhiên, lão ta nghe thấy một loạt tiếng bước chân cực nhẹ, không hiểu sao, tim lão ta đập thình thịch, loáng thoáng đã có chút bất an.
Tiếng kim loại lạnh lẽo cọ vào tường đá vang lên theo sau.
Vừa nhẹ nhàng chậm rãi, vừa sắc nhọn chói tai.
“Ai?”
Trong vùng bóng tối chưa được ánh đèn chiếu rõ, hình như Lăng Sương nhìn thấy một người.
Hàn quang lóe lên, đó là bóng một thanh kiếm.
Lăng Sương nhìn hắn bước ra từ trong bóng tối, ánh lửa sáng rực chiếu lên gương mặt tuấn tú trẻ trung ấy, đôi mắt thiếu niên nhìn chằm chằm lão ta, Lăng Sương lập tức cảm thấy từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Ngươi là ai?”
Lăng Sương nhìn rõ vết máu trên kiếm của hắn, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, tay vươn tới bức tường đá bên cạnh.
Cơ quan vừa bật lên, mũi tên ngầm bắn ra.
Thiếu niên nhảy lên né tránh, cổ tay xoay chuyển, lưỡi kiếm mỏng chém đứt từng đợt tên.
Lăng Sương không ngừng nhấn cơ quan trên tường đá, nhưng vẫn không thể ngăn cản bước chân thiếu niên tiến về phía lão ta, trong lòng càng thêm kinh hãi, định kéo chuông đồng báo cho đệ tử phía trên, nào ngờ tay lão ta vừa nắm sợi dây, một tia sáng bạc lao tới, đâm xuyên qua lòng bàn tay lão ta đồng thời cắt đứt sợi dây có thể kéo chuông đồng phía trên địa cung.
Lăng Sương đau đớn dữ dội, vội vàng lục tìm một chiếc chìa khóa rồi chạy về phía lối ra, vừa tra chìa vào ổ khóa xoay mạnh, cánh cửa đá nặng nề dần mở ra.
Nhưng lão ta còn chưa kịp bước ra, chỉ thấy cánh cửa đá vừa mở lại bắt đầu khép lại.
Lão ta co chân về tránh bị kẹt trong khe cửa, quay đầu lại vừa hay thấy thiếu niên đứng trước một cơ quan mở cửa khác, nơi đó đang cắm một chiếc chìa khóa khác.
“Là ngươi?!”
Đồng tử Lăng Sương co lại, chợt hiểu ra thiếu niên này chính là người đã chạy ra từ địa cung này.
Không còn đám đệ tử Bán Duyên bảo vệ, Lăng Sương chỉ có thể nhờ vào cơ quan trong địa cung để đối phó với thiếu niên này, nhưng lồng sắt rơi xuống, trăm mũi tên ngầm bắn ra đều không thể chế ngự được hắn.
Dù trước khi vào địa cung, trên người thiếu niên đã có vài vết thương, cánh tay lại trúng một mũi tên, nhưng Lăng Sương thấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi, như một bóng ma đẫm máu, một chiếc lá bạc bay ra từ đầu ngón tay hắn lại đâm xuyên qua tay còn lại của lão ta, khiến lão ta không còn sức xoay núm đồng trên tường đá.
Lăng Sương không thoát được, bị lưỡi kiếm mỏng của thiếu niên đâm cho trên người đầy vết máu, nhuộm đỏ đạo bào trắng ngà của lão ta, lão ta chưa bao giờ bị một đôi giày đen đạp lên mặt như lúc này, cả người chìm trong máu và bụi đất.
“Rốt cuộc ngươi có thù oán gì với bần đạo?”
Gân chân bị cắt đứt, Lăng Sương đau đến toàn thân run rẩy.
Thiếu niên không nói lời nào, cúi đầu nhìn lão ta, rồi cúi người nắm lấy cổ áo sau lưng lão ta, kéo lão ta vào sâu bên trong.
Tấm màn dài lay động dính đầy vết máu loang lổ, lưỡi kiếm của thiếu niên kề ngang cổ Lăng Sương, tay còn lại nắm lấy búi tóc rối của lão ta, buộc lão ta ngẩng đầu lên, quỳ trên mặt đất ngước nhìn bức họa mà không lâu trước lão ta vừa treo lên tường đá.
“Lão già, muốn sống không?”
Trên mặt thiếu niên đầy sát khí, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi nói cho ta biết, chủ nhân của bát tự sinh thần trên bức họa này, ngươi muốn làm gì với nàng ấy?”
Thấy Lăng Sương không chịu đáp, hắn bèn đâm một kiếm vào xương đùi lão ta.
Lăng Sương đau đớn hét lên thảm thiết.
“Nói đi.”
Lưỡi kiếm mỏng của thiếu niên lại đâm sâu vào xương thịt lão ta thêm nửa tấc.
“Sư, sư môn ta có điển tịch tu hành cũ.” Cuối cùng Lăng Sương vẫn không chịu nổi cách tra tấn của thiếu niên, giọng nói run lên vì đau: “Nếu là nữ tử sinh vào giờ này lại gặp hiện tượng sao Kim nằm giữa mặt trời và trái đất trăm năm khó gặp, thích hợp nhất để lấy máu làm thuốc dẫn…”
“Lấy máu làm thuốc dẫn.”
Tiếng cười của thiếu niên lạnh lẽo đáng sợ, hắn rút lưỡi kiếm khỏi xương đùi Lăng Sương, lưỡi kiếm dính máu xoay chuyển nhắm thẳng vào cổ họng lão ta: “Vậy thì ngươi cứ chết đi.”
Lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua cổ họng Lăng Sương, máu đỏ tươi bắn tung tóe lên bức họa treo trên tường đá, cũng bắn lên gò má trắng lạnh của thiếu niên.
Lăng Sương thậm chí không kịp phát ra một tiếng rên, đồng tử giãn ra, không còn hơi thở.
Máu trên mặt đất loang lổ, không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Ngón tay thiếu niên khẽ lau vết máu trên má, rồi giật bức họa xuống, đồng thời quét rơi ngọn nến trên tường đá, trong khoảnh khắc, ngọn lửa rơi xuống bức họa, bức họa bốc cháy, ngọn lửa liếm lên vạt áo Lăng Sương.
Ánh lửa nhảy nhót trong đáy mắt thiếu niên.
Đã gần cuối thu, đêm càng thêm lạnh giá.
Thương Nhung canh ngọn nến, đứng bên cửa sổ ngắm mưa.
“Tiểu Công chúa, Tiểu Thập Thất muộn thế này không về chắc chắn là đi giết người rồi, người cứ ngủ đi, sao phải đợi hắn?” Đệ Tứ thấy phòng nàng còn sáng đèn, bèn bước ra từ căn phòng đối diện, cầm ô đến bên cửa sổ nàng.
“Một mình không ngủ được.”
Thương Nhung dùng kéo nhọn khều ngọn nến.
“Một mình sợ sao?”
Đệ Tứ nháy mắt với nàng: “Vậy có cần Phất Liễu hầu hạ ngủ cùng người không?”
“… Không cần.”
Thương Nhung ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
“Dù sao ta cũng là nữ tử, người không chịu ngủ cùng ta, lại cứ muốn ở chung một phòng với một nam tử như Tiểu Thập Thất là sao? Hai người còn chưa thành thân đâu.”
Đệ Tứ cười ngọt ngào.
“Thành thân?”
Thương Nhung chỉ chú ý đến câu cuối của nàng ấy, nàng nhớ lại đôi tân nhân từng thấy ở thôn Đào Khê, đều mặc y phục đỏ rực, tân nương đội mũ phượng xinh đẹp, tân lang cười đến híp cả mắt.
Tân nương tung long nhãn táo đỏ ra, Chiết Trúc bắt lấy được, bóc một quả long nhãn cho nàng ăn.
“Phất Liễu tỷ tỷ, tại sao người ta phải thành thân?”
Thương Nhung chợt hỏi.
Đệ Tứ không ngờ nàng lại hỏi vậy, nàng ấy chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, nhìn tiểu Công chúa ngây thơ đơn thuần trên giường, nàng ấy xoa cằm, nói: “Tuy ta chưa từng thành thân, nhưng nghe người ta nói, yêu nhau thì phải thành thân, thành thân rồi có thể ở bên nhau cả đời, được núi sông trời cao chúc phúc, sống cùng nhau, cùng sinh con, cùng nhau bạc đầu, ồ, lúc chết cũng chết cùng nhau.”
“Nhưng ta không tin mấy chuyện này.”
Đệ Tứ cười với nàng: “Ta chỉ biết tận hưởng lạc thú trước mắt, không muốn bị ai trói buộc tay chân, nếu bị trói buộc tay chân, chẳng phải cuộc đời sẽ rất vô vị sao, đúng không tiểu Công chúa?”
“Sao lại vô vị?”
Thương Nhung ngơ ngác nhìn nàng ấy.
“… Hình như người thấy rất thú vị.”
Đệ Tứ bật cười, nàng ấy nghiêm túc quan sát gương mặt Thương Nhung, hỏi: “Nói như vậy, người chịu gả cho Tiểu Thập Thất sao?”
Mi mắt Thương Nhung khẽ run.
Đối diện với ánh mắt trêu chọc đầy cố ý của Đệ Tứ, Thương Nhung quay mặt đi, mím môi không nói, tay nắm chặt chiếc khóa Lỗ Ban.
“Tiểu Thập Thất rất tốt, người làm phu thê với hắn sẽ không phải chịu khổ, chỉ có ăn uống chơi bời suốt ngày thôi.” Đệ Tứ vẫn trêu nàng.
Mưa bụi đêm thu dày đặc, tí tách ngoài hành lang.
Thương Nhung cụp mắt, khẽ nói:
“Ta biết chàng ấy rất tốt.”