Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 84

Lúc này trên đường phố vẫn chưa có nhiều người qua lại, nhưng ven đường đã có không ít quầy hàng ăn dựng lên, hơi nóng từ lồng hấp bốc lên nghi ngút, ngoài mùi cỏ cây thanh mát sau mưa, trong không khí còn thoang thoảng mùi thức ăn.

Một cỗ xe ngựa dừng lại trước một quầy hàng, thanh niên đánh xe bước xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào các món điểm tâm trên quầy.

“Vị khách này, ngài muốn dùng gì?”

Chủ quầy hàng cười híp mắt hỏi.

Thanh niên chỉ vào chiếc bánh thịt trong sọt, từ trong xe ngựa, một bàn tay trắng nõn bỗng vén rèm lên, sắc trời lúc này chỉ miễn cưỡng chiếu rõ chiếc cằm nhợt nhạt của người nọ.

“Đừng lấy cái đó.”

Giọng nói vang lên, là một vị công tử cực kỳ trẻ tuổi.

Chủ quầy mới liếc nhìn cỗ xe ngựa một cái, đã thấy thanh niên trước mặt thu tay lại, rồi dò hỏi chỉ sang bánh gạo bên kia, như đang hỏi ý người trong xe.

“Ừ.”

Từ trong xe ngựa truyền ra tiếng đáp yếu ớt của vị công tử trẻ.

Thanh niên lập tức quay mặt lại nói với chủ quầy: “Gói một gói lại.”

“Bánh mật lấy hai cái.”

Vị công tử không lộ diện lại lên tiếng: “Còn cả cháo mè nữa.”

Lần này chủ quầy không đợi thanh niên nhắc lại đã nhanh nhẹn gói bánh, nhưng cháo mè thì phải đựng bằng bát, đang do dự, chủ quầy thấy thanh niên ném tới một thỏi bạc, hắn ta lập tức cười tươi, lấy bát múc đầy cháo, tiện thể đưa luôn hộp đựng thức ăn của nhà mình ra.

Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên, xe ngựa xuyên qua ngõ hẻm, cuối cùng dừng trước một cánh cửa ở cuối ngõ.

Không biết đêm qua Thương Nhung đã đợi đến mấy giờ, mí mắt bị cơn buồn ngủ đè nặng không mở nổi, nàng cuộn người trong chăn mơ màng ngủ thiếp đi, má khẽ tựa vào khóa Lỗ Ban bên gối, lại bị cảm giác lạnh lẽo làm giật mình tỉnh giấc.

Nàng bò dậy ôm chăn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, vậy mà Chiết Trúc vẫn chưa về.

Một lọn tóc đen rơi trước vai, Thương Nhung lại nghịch khóa Lỗ Ban, tiếng lách cách giòn tan lúc có lúc không, một lát sau, nàng đang định lấy《Đan Thần Huyền Đô kinh》ra xem, thì nghe ngoài kia có động tĩnh. Nàng ngẩng đầu lên vừa hay thấy Đệ Tứ đẩy cửa bước ra từ căn phòng đối diện, một thanh niên ẩn mình trong bóng tối cũng vừa vững vàng đáp xuống đất, bước nhanh tiến lên mở cổng viện.

Đệ Tứ vừa ra khỏi cửa, đã thấy Khương Anh ném hai đạo sĩ bị trói gô ra khỏi xe ngựa, bọn họ đã bất tỉnh nhân sự, nàng ấy không khỏi nhướn mày: “Ồ, sao lại mang về hai con cua thế này?”

Người cuối cùng bước ra từ xe ngựa là một thiếu niên, trên người khoác một chiếc áo choàng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi, Đệ Tứ nhìn một cái bèn nói: “Tiểu Thập Thất, đệ bị thương rồi à? Sao lại bất cẩn thế chứ…”

Lời này chẳng có chút quan tâm nào, ngược lại còn mang vẻ hả hê.

Thiếu niên vốn đã lười để ý nàng ấy, lại thấy cô nương áo mỏng manh kia chạy ra từ trong viện, một tay vịn khung cửa đứng đó nhìn hắn, hắn thoáng liếc Đệ Tứ một cái, dù giọng hơi khàn hơn một chút, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lùng: “Đệ Tứ tỷ tỷ, ta bị thương còn chưa nặng bằng Bạch Ẩn của tỷ đâu.”

Nghe rõ hai chữ “Bạch Ẩn”, nét mặt Đệ Tứ thoáng chốc cứng lại, đôi mày cong khẽ nhíu: “Đệ đừng nói là đang lừa ta đấy?”

“Đệ Tứ Hộ Pháp thật vô tình, vì người mà Bạch Ẩn thậm chí còn mất cả vị trí Quán chủ, bị Lăng Sương tra tấn đến không còn hình người, lẽ nào người không đi xem sao?” Khương Anh thấy thiếu niên chẳng thèm để ý nàng ấy mà bước vào trong cửa, bèn tiếp lời, nói với nàng ấy.

Đệ Tứ xoay người đi thẳng ra đầu ngõ.

Thương Nhung nhìn bóng lưng Đệ Tứ hòa vào sương mù dày đặc, rồi đối diện với ánh mắt của thiếu niên đang bước tới trước mặt nàng, sắc mặt hắn rất tệ, môi cũng chẳng còn chút máu.

“Chiết Trúc…”

Nàng vừa mở miệng gọi, đã thấy hắn cởi áo choàng trên người khoác lên nàng, áo choàng mang theo hơi ấm cơ thể hắn, cùng mùi máu tanh không thể bỏ qua.

Không còn áo choàng che phủ, áo bào đen tuyền trên người hắn tuy không lộ rõ vết máu, nhưng qua lớp vải bị lưỡi sắc rạch thủng, có thể thấp thoáng thấy những vết thương đã đóng vảy.

“Lo lắng cái gì mà căng thẳng thế?”

Chiết Trúc thấy lông mày nàng nhíu lại, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào đầu lông mày nàng, hắn cười nhẹ, sắc mặt tái nhợt càng làm nổi bật nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt: “Nàng biết ta không đau mà.”

Thương Nhung không nói một lời, nắm tay hắn băng qua sân vào phòng.

Tay nàng được ủ ấm trong chăn, Chiết Trúc vốn không thấy lạnh, chỉ đến khi chạm vào lòng bàn tay nàng, độ ấm ấy mới khiến hắn nhận ra ngón tay mình lạnh đến nhường nào.

Hắn khẽ cụp mi mắt, không để lộ cảm xúc.

Mãi đến khi bị Thương Nhung ấn vai ngồi xuống mép giường, tay nàng lần mò khóa đai lưng sau eo hắn, hắn mới đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng.

Thương Nhung khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh sáng ngoài cửa sổ âm u mờ tối, gò má nàng trắng mịn nhẵn nhụi, mái tóc đen dài óng mượt buông trước vai, nhìn thật ngoan ngoãn mà yếu ớt.

Chiết Trúc khó lòng chống đỡ ánh mắt nàng nhìn mình, quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Để Khương Anh làm là được.”

Vết thương của hắn đa phần ở eo hoặc sau lưng.

Nếu, để nàng nhìn bằng đôi mắt này…

Cằm Chiết Trúc căng chặt, mặt hơi nóng lên, một lát sau lại nói thêm một câu: “Hắn làm quen tay hơn.”

“À đúng đúng.”

Khương Anh vừa đến cửa đã nghe thấy lời này, hắn ta cố nén cười, bước vào, nói với Thương Nhung: “Cô nương, bọn ta làm sát thủ, bị thương nhiều rồi cũng thành nửa đại phu.”

“Được.”

Thương Nhung gật đầu, buông tay hắn ra.

Thực tế Khương Anh thật sự rất thành thạo, giúp Chiết Trúc xử lý vết thương sau tấm bình phong, bôi thuốc xong, cuốn《Đan Thần Huyền Đô kinh》trong tay Thương Nhung mới chỉ lật được một trang.

Chiết Trúc thay một bộ áo bào trắng rộng rãi, cố nén cơn buồn ngủ bước ra, thấy hộp thức ăn trên bàn chưa ai động tới, hắn vẫy tay với nàng: “Lại đây.”

Thương Nhung đặt sách xuống, đi tới trước bàn.

“Chiết Trúc, chàng đến Tinh La quán rồi à?” Thương Nhung nhận bánh gạo hắn đưa, nói, thấy mí mắt mỏng của hắn khẽ nâng lên nhìn nàng, nàng mím môi, lại nói: “Ta nghe Khương Anh nhắc đến đại chân nhân, có phải chàng…”

“Ừ.”

Chiết Trúc cầm miếng bánh gạo nóng hổi lên, cắn một miếng: “Lão ta chết rồi, ta giết.”

Thương Nhung nghe vậy, khựng lại.

Đại chân nhân cũng coi như là thầy nàng, dù giữa họ chẳng có bao nhiêu tình nghĩa sư đồ, nhưng đột nhiên nghe tin lão ta đã chết, trong lòng nàng bỗng dâng lên nhiều cảm xúc ngổn ngang.

“Ông ấy đã làm gì sao?”

Thương Nhung biết, Chiết Trúc không vô duyên vô cớ giết đại chân nhân.

“Nàng còn nhớ Bạch Ẩn giúp chúng ta rời Tinh La quán không?”

Chiết Trúc cho miếng bánh gạo cuối cùng vào miệng, một tay chống cằm nhìn nàng, thấy nàng gật đầu, hắn khẽ cong mắt, tiếp tục nói: “Hắn, nhìn thì là đệ tử đắc ý nhất của Lăng Sương, Quán chủ Tinh La quán, nhưng thật ra Lăng Sương nuôi hắn bên cạnh, chính là để vào thời điểm thích hợp, rút cạn máu toàn thân hắn luyện đan trường sinh. Bạch Ẩn từng giúp nàng và ta, nàng nói, ta có nên giúp hắn không?”

Hắn kể chuyện, giọng điệu lúc trầm lúc bổng.

“Nên chứ.”

Thương Nhung không dám tưởng tượng một người sống sờ sờ bị rút cạn máu sẽ thế nào, nghĩ đến gương mặt từ bi hiền hậu của đại chân nhân mà nàng đối diện hơn chục năm, nàng không khỏi rùng mình, quên cả ăn bánh gạo, nhìn Chiết Trúc nói: “Vậy mà đại chân nhân lại làm chuyện vô lý như vậy, Bạch Ẩn Quán chủ thật đáng thương.”

Đại chân nhân cũng không thân thiết với nàng, ngoài dạy nàng đạo kinh, đốc thúc nàng tu hành, thì chẳng có chút quan tâm nào khác, nhưng Bạch Ẩn là đệ tử thân truyền duy nhất của đại chân nhân, còn được nuôi bên cạnh từ nhỏ, chắc chắn tình cảm với đại chân nhân rất thật, nhưng càng thật thì khi lột trần sự thật đẫm máu này, e rằng hắn sẽ càng không thể chấp nhận được.

Thương Nhung nghiêm túc nghĩ ngợi, không biết ánh mắt Chiết Trúc dừng trên mặt nàng đã có chút nặng nề, hắn chợt vươn tay xoa đầu nàng, nói: “Ừ, đúng vậy.”

Nàng chẳng biết gì cả, người đáng thương chưa bao giờ là Bạch Ẩn.

“Tốc Tốc, ta chắc sẽ sớm báo được thù thôi.”

Hắn nói.

Thương Nhung nhớ đến hai đạo sĩ bị mang về: “Bán Duyên, chính là Diệu Tuần đúng không?”

“Ừ, bọn chúng theo học Bán Duyên, lại dùng công pháp của núi Thiên Cơ.”

Trước đây hắn chỉ nghi ngờ, nhưng đêm qua giao đấu với mấy đạo sĩ canh ở phòng Lăng Sương, hắn mới thực sự xác nhận, Bán Duyên chính là Diệu Tuần.

Mà Diệu Tuần, rất có thể là kẻ đã làm trọng thương sư phụ hắn.

“Nhưng núi Thiên Nghiễn lớn như vậy, làm sao chàng tìm được ông ta?” Thương Nhung hỏi.

“Tội gì phải tìm.”

Chiết Trúc kéo khóe môi: “Ông ta muốn giết ta, tự khắc sẽ tìm đến ta.”

Thương Nhung chưa kịp phản ứng, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng Khương Anh: “Công tử, tìm thấy Thập Ngũ rồi.”

Chiết Trúc nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, thấy Khương Anh bước vào, hắn bèn hỏi: “Ở đâu?”

“Hiện giờ ngài ấy đang ở Ngọc Kinh, chính ngài ấy chủ động để lại dấu vết.”

Khương Anh cung kính đáp: “Ngài ấy muốn gặp ngài.”

Một kẻ mất tích mấy tháng đột nhiên xuất hiện, mặt Chiết Trúc không lộ ra biểu cảm, chẳng biết nghĩ gì, lát sau, hắn nói: “Vậy thì để huynh ấy đến.”

Một đêm không ngủ, ánh mắt hắn đã mệt mỏi, cùng Thương Nhung ăn hết cháo mè, lại chia nhau một cái bánh mật, rồi bước chân lười nhác nằm lên giường sau tấm bình phong.

“Chàng cẩn thận vết thương.”

Thương Nhung đi theo sau, thấy hắn nằm xuống nặng nề như vậy, lông mày nàng nhíu lại.

Chiết Trúc chẳng chút để tâm, rõ ràng đã rất buồn ngủ, thấy nàng đi theo, hắn mở hé mắt, nói: “Ta hơi khát.”

Thương Nhung vội quay lại rót một chén trà bưng đến cho hắn.

Chiết Trúc cong khóe môi ngồi dậy uống mấy ngụm, rồi lại nằm xuống, đầu óc đã hơi chậm chạp, nhưng hắn vẫn không muốn nhắm mắt mà lại hỏi nàng: “Nàng muốn ăn kẹo không?”

Thương Nhung lắc đầu: “Không ăn.”

“Ồ.”

Chiết Trúc nhàn nhạt đáp một tiếng, trong phòng yên tĩnh lại, hắn nhìn nàng ngồi bên bàn, tay vẫn cầm khóa Lỗ Ban, trước mặt mở cuốn《Đan Thần Huyền Đô kinh》.

Buồn ngủ.

Mi mắt cụp xuống rồi lại nâng lên.

Dáng người nghiêng của nàng trong mắt hắn mềm mại mà mờ ảo, tiếng gió ngoài kia không rõ, tiếng lật sách của nàng thỉnh thoảng lướt qua tai hắn.

“Nàng ngồi đây làm gì?” Giọng hắn mang theo chút buồn ngủ vang lên.

Thương Nhung nghiêng mặt nhìn, thấy nửa mặt hắn tựa vào gối mềm, tay áo trắng tuyết trượt xuống, lộ ra bàn tay thon dài đẹp đẽ, trông thuần khiết mà vô hại.

“Ta làm ồn chàng sao?”

Giọng Thương Nhung rất khẽ: “Ta muốn ở đây trông chừng chàng.”

Lỡ đâu hắn lại khát nước, lỡ đâu hắn đói, lỡ đâu… bao nhiêu cái “lỡ đâu”, nàng nghĩ mãi không hết.

“… Không có.”

Chiết Trúc nói một câu như nỉ non, hắn không kìm được cảm xúc vui vẻ đang dâng lên, lộ rõ trong ánh mắt và độ cong khóe môi, hắn lăn qua lăn lại trong chăn một lúc, rồi quay đầu lại, nhìn nàng, chút mong đợi trong lòng đều ẩn giấu trong giọng nói: “Nàng có buồn ngủ không?”

“Không buồn ngủ.”

Thương Nhung thấy mắt hắn sắp không mở nổi, nhưng không hiểu sao hắn vẫn chưa chịu ngủ, lại nói thêm một câu: “Có phải ta ở đây chàng ngủ không được không? Vậy ta ra ngoài vậy.”

Nàng nói rồi đứng dậy, không quên cầm cuốn đạo kinh trên bàn.

Chiết Trúc nhìn nàng một lúc, như giận dỗi, quay lưng đi:

“Tốc Tốc ngốc nghếch, nàng chẳng biết gì cả.”

Bình Luận (0)
Comment