Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 85

Minh Nguyệt Công chúa mới qua đời chưa lâu, ngày nào một nửa số đạo sĩ Tinh La quán cũng đứng tụng kinh trước mộ Minh Nguyệt Công chúa trong Hoàng lăng, cả thành Ngọc Kinh phủ đầy áo tang trắng.

Không ai ngờ được rằng, Lăng Sương đại chân nhân đã hưởng Hoàng ân suốt hai mươi năm lại qua đời chỉ trong một đêm, ngay tại Tinh La quán.

Đầu tiên là Đại Công chúa Uẩn Nghi đâm đầu vào cột, rồi đài Trích Tinh bốc cháy, Minh Nguyệt Công chúa và Uẩn Trinh Công chúa chết trong trận hỏa hoạn tại Lâm Thanh Lâu của Tinh La quán, Nhị Hoàng tử Tức Quỳnh treo cổ, đến giờ, đại chân nhân cũng mất mạng trong lửa cháy.

Khắp thành Ngọc Kinh, lòng người hoang mang.

“Quán chủ, ta đã dặn dò người bên dưới, họ tuyệt đối sẽ không ra ngoài nói bậy.” Đoàn Vân khoác áo bào trắng, hơi cúi thấp người.

“Hiện giờ Bệ hạ bệnh nặng, e là không còn tâm trí để ý chuyện trong Tinh La quán, sư phụ đã đi rồi, vậy mà trong cung đến giờ vẫn chưa có ai đến.” Thanh niên quỳ ngồi trên đệm hương bồ, nhắm mắt lại.

“Thế trời sắp đổi rồi, Quán chủ.”

Đoàn Vân khẽ nói.

Thanh niên nghe vậy mở mắt, nhìn rõ chiếc quan tài đen kịt sau án thờ, hắn nghiêng mặt: “Vậy ngươi nghĩ lựa chọn của ngươi là đúng sao?”

“Quán chủ…”

Đoàn Vân há hốc miệng.

“Không phải ta muốn trách ngươi điều gì.” Thanh niên lại quay mặt lại, một đoạn tro hương trên án rơi vào lư: “Giờ đây Tinh La quán không thể đứng ngoài lề nữa, dù sao cũng phải bước ra bước này thôi.”

“Đuổi hết các nữ đệ tử trong quán đi, bọn họ…” Thanh niên ngừng lại một chút, giọng khàn khàn mang vài phần thương xót: “Ở trong quán này cũng đã chịu đủ khổ rồi.”

So với các cung nữ hái sương trong cấm cung, nữ đệ tử của Tinh La quán chỉ có hơn chứ không kém.

“Vâng, ta sẽ gửi danh sách của họ đến Vô cực ti để xóa đạo tịch.”

Đoàn Vân cúi đầu nói.

“Xin Thái tử Điện hạ yên tâm, Tinh La quán cùng tiến cùng lùi với Điện hạ.”

Thanh niên không quay đầu, nhưng dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Đoàn Vân.

Cuối cùng Đoàn Vân cũng thở phào, cung kính hành lễ, rồi xoay người nâng vạt áo bước ra khỏi cửa điện.

Những ngọn đèn dầu xếp đầy giá đèn, trong đại điện ánh vàng rực rỡ, tượng Tam Thanh nhìn xuống làn khói hương lượn lờ bên dưới, thanh niên một mình quỳ ngồi trên đệm hương bồ, nghe thấy phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Hắn mở mắt, nhưng không quay lại.

Vạt áo tím lướt qua tay áo hắn, mùi hương khói trong điện không át được làn hương nhạt thoảng qua khi nàng ấy bước tới gần hắn. Đệ Tứ đứng một bên quan sát vết roi mới xuất hiện trên má hắn, vết roi ấy dữ tợn uốn lượn, kéo dài đến cổ hắn, chìm vào trong vạt áo ngay ngắn.

“Chẳng phải chàng nói, chàng có kế sách vẹn toàn, sẽ không để sư phụ chàng phát hiện ra sao?” Đệ Tứ khoanh tay, kéo khóe môi đỏ.

“Vẹn toàn với nàng, không phải với ta.”

Bạch Ẩn cụp mắt, giọng nói hờ hững.

“Vậy sao chàng không truyền tin để ta đến cứu chàng?” Đệ Tứ tiến lên hai bước, ngồi xuống trước mặt hắn.

Hơi thở nàng đến gần, phả vào mặt, tay cầm phất trần dưới ống tay áo rộng của Bạch Ẩn siết chặt, hắn chịu đựng ánh mắt quan sát của nàng ở khoảng cách gần như vậy, không nói lời nào.

“Bạch Ẩn, chẳng phải đã nói, duyên phận giữa ta và chàng cũng giống như sương sớm, gặp ánh nắng sẽ bị phơi khô sạch sẽ sao.” Ngón tay Đệ Tứ khẽ chạm vào vết sẹo đóng vảy máu trên má hắn: “Đừng tự mình đa tình quan tâm nhiều quá thế, chàng xem, người bị hủy dung là chàng, người đau cũng là chàng, ngốc quá.”

Nàng ấy thậm chí còn cười được.

Nhiệt độ đầu ngón tay nàng ấy quá lạnh, lạnh đến mức khiến lòng người run rẩy. Bạch Ẩn nâng mắt nhìn nàng ấy, giọng bình tĩnh: “Nếu ta không là ta, nàng cũng chẳng tìm đến ta, đúng không?”

Lúm cười trên má Đệ Tứ biến mất.

Vị đạo sĩ này chưa từng rời Tinh La quán, hắn đủ thuần khiết, như tờ giấy trắng, nhưng lúc đầu Đệ Tứ quyến rũ hắn, cũng chỉ là hứng thú chốc lát.

Không phải như hắn nghĩ, là mưu đồ đã lâu để lợi dụng.

Nhưng Đệ Tứ không phản bác hắn.

Dù sao, lý do gì cũng vậy thôi.

Đệ Tứ đứng dậy, vòng ra sau án rút loan đao ra, Bạch Ẩn thấy vậy, lập tức nói: “Nàng định làm gì?”

“Một khuôn mặt đẹp như chàng bị lão già này phá hủy, dù lão ta chết rồi, ta cũng phải khiến lão ta không còn một mảnh thịt lành.” Đệ Tứ vừa nói vừa đặt loan đao lên quan tài.

“Không cần đâu.”

Bạch Ẩn ngăn nàng ấy lại: “Lão ta bị thiêu chết, cháy thành than đen.”

Thiêu chết?

Đệ Tứ quay mặt nhìn hắn, hắn vẫn quỳ ngồi trên đệm hương bồ, vết sẹo trên khuôn mặt nàng ấy rất thích kia vô cùng chói mắt, càng nhìn, lòng nàng ấy càng tức giận.

Bạch Ẩn hơi xấu hổ, không nhịn được nghiêng mặt, muốn tránh ánh mắt nàng ấy.

Nào ngờ Đệ Tứ lại bước tới từ sau án, cúi người xuống, một tay nắm cằm hắn, ngọn lửa đèn dầu lung lay nhảy nhót trong mắt hắn, nụ hôn của nàng ấy rơi xuống, môi răng quấn quýt.

Đồng tử Bạch Ẩn co lại, hắn nắm chặt cổ tay nàng ấy.

Son môi đỏ thẫm của Đệ Tứ gần như dính hết lên đôi môi nhợt nhạt của hắn, vị đạo trưởng khí chất thanh nhã ôn hòa này giống như tuyết trắng dính bụi trần, nàng ấy có chút mê mẩn.

Điều đáng tiếc là vết sẹo trên má hắn.

“Phất Liễu…”

Hắn có phần khó kiểm soát được hơi thở, nhưng vừa gọi cái tên này, là tên hắn đặt cho nàng ấy, lại nghe nàng ấy nói: “Ta nợ chàng, dùng cái này trả chàng.”

Nàng ấy nhét một chiếc phi tiêu bạc hình hoa lăng vào tay hắn, lại chạm vào mặt hắn: “Nếu sau này gặp nguy hiểm đến tính mạng, chàng cầm vật này đến trà lâu Kính Sơn, tự nhiên sẽ có người giúp chàng.”

Chỉ một câu này, lời Bạch Ẩn sắp thốt ra chìm vào cổ họng.

Gió thu lạnh lẽo, lá khô rơi qua ngưỡng cửa, Bạch Ẩn quay đầu đón ánh sáng rực rỡ trong trẻo, ngón tay siết chặt, lòng bàn tay bị góc nhọn của phi tiêu hoa lăng đâm rách, yết hầu hắn khẽ rung lên, nhẹ giọng nói: “Nàng đi đi.”

Đệ Tứ không còn son đỏ tô điểm, khuôn mặt ấy vẫn mang vẻ đẹp lạnh lùng chói mắt, nàng ấy thoáng liếc hắn, không chút do dự, đứng thẳng dậy bước ra ngoài điện.

Bóng dáng nàng ấy hòa vào ánh sáng chói mắt, giọt máu theo xương ngón tay Bạch Ẩn chảy xuống, hắn quay đầu, ngước nhìn tượng vàng Tam Thanh Đạo Tổ.

Tinh La quán giờ đây không còn là Tinh La quán của Lăng Sương đại chân nhân, Đệ Tứ đến nhẹ nhàng đi cũng nhẹ nhàng, khi nàng ấy trở về căn nhà ẩn thân, vừa hay thấy tiểu Công chúa ngồi trước bàn đá trong sân nghịch khóa Lỗ Ban.

Nàng vẫn luôn nghịch cái khóa Lỗ Ban kỳ lạ ấy.

Đệ Tứ không đi cửa chính, phi thân lên mái hiên rồi nhanh chóng đáp xuống trước mặt tiểu Công chúa, thấy nàng giật mình, Đệ Tứ bật cười: “Công chúa, Tiểu Thập Thất bị thương, sao người không ở trong phòng với hắn, lại ngồi đây nghịch cái đồ bỏ này?”

Thương Nhung thấy trán nàng ấy lấm tấm mồ hôi, bèn đặt khóa Lỗ Ban xuống, rót một chén trà đẩy đến trước mặt nàng ấy, nói: “Ta cũng muốn, nhưng ta ở trong đó chàng ấy ngủ không được.”

Đệ Tứ nhìn chén trà, thoáng sững sờ, rồi cũng ngồi xuống, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lại hỏi: “Rốt cuộc khóa Lỗ Ban này có bí mật gì? Chẳng lẽ bên trong có bản đồ kho báu sao?”

Trong lòng Đệ Tứ, không gì tốt hơn tiền tài.

“Không có bản đồ kho báu.” Thương Nhung lắc đầu, vừa tháo khóa Lỗ Ban vừa nói: “Chỉ là khúc mắc trong lòng Chiết Trúc.”

Đệ Tứ nghe vậy, mất đi chút hứng thú: “Chẳng qua là chuyện sư phụ hắn, giờ chỉ cần giết Bán Duyên, chẳng phải tự nhiên sẽ giải được sao?”

“Phải, mà cũng không phải.”

Thương Nhung nghĩ ngợi, lại nói: “Vì sư phụ nên chàng ấy mới muốn mở khóa Lỗ Ban này, đã nghĩ nhiều năm rồi, dù chàng ấy nói bây giờ không cần mở nó nữa, nhưng ta thấy, chàng ấy mang nỗi ám ảnh này đã lâu, nếu có thể mở, ta vẫn muốn giúp chàng ấy mở.”

Tay Đệ Tứ áp vào thành chén, nàng ấy nhìn tiểu cô nương trước mặt, bím tóc đen bóng mượt buông trước một bên vai, dây lụa xanh trúc buộc ở đuôi tóc rất giống tua kiếm của Chiết Trúc.

Đệ Tứ đột nhiên yên lặng hơn, Thương Nhung không nghịch khóa Lỗ Ban nữa, hỏi nàng ấy: “Phất Liễu tỷ tỷ, Bạch Ẩn Quán chủ vẫn ổn chứ?”

“Mạng còn, chỉ là đã bị hủy dung.”

Đệ Tứ đáp qua loa.

“Hủy dung?” Thương Nhung giật mình.

“Ừ, một vết sẹo dài lắm.”

Đệ Tứ nói, lại nhớ đến vết sẹo đóng vảy trên khuôn mặt trắng trẻo của Bạch Ẩn.

“Chờ ta chút.”

Thương Nhung thu khóa Lỗ Ban, đứng dậy bước lên bậc thang đẩy cửa phòng.

Đệ Tứ một tay chống cằm, nhìn nàng khom lưng nhẹ nhàng bước vào, không nhịn được khẽ cười, mắt hạnh cong như trăng rằm.

Chẳng bao lâu, Thương Nhung lại ra ngoài.

Nàng khép cửa, bước nhanh đến chỗ Đệ Tứ, đưa một lọ sứ nhỏ cho nàng ấy: “Đây là thuốc mỡ trong cung, có thể làm lành vết thương, ngài ấy mới bị thương chắc chắn có tác dụng.”

Thuốc mỡ là Mộng Thạch cho, nhưng với vết sẹo cũ trên cổ tay nàng thì không hiệu quả lắm.

Đệ Tứ nhìn lọ sứ, đưa tay ra nhưng lại dừng giữa không trung, một lúc sau, nàng ấy rút tay về, gương mặt lạnh băng: “Ta không còn lý do để gặp hắn nữa.”

“Tại sao?”

Thương Nhung ngồi cạnh nàng ấy.

“Chuyện giữa ta và hắn khác với người và Tiểu Thập Thất, đợi Tiểu Thập Thất báo thù xong, chia cho ta tiền tài hắn hứa, ta sẽ rời Ngọc Kinh, nếu không có nhiệm vụ giết người, ta sẽ không quay lại.” Đệ Tứ rút loan đao ra lau trước mặt nàng.

“Vì ngài ấy đã bị hủy dung sao?” Thương Nhung không nghĩ ra lý do khác, đành thăm dò.

Đệ Tứ nghe xong, che miệng cười hồi lâu: “Lần đầu tiên gặp người khác, chẳng phải nhìn mặt thì nhìn gì? Chẳng lẽ Công chúa người không vì ham mê vẻ ngoài của Tiểu Thập Thất sao? Hắn có dung mạo đẹp như vậy, nếu không phải nhỏ hơn ta sáu bảy tuổi, thủ đoạn tàn nhẫn, lại suy tính quá nhiều, thì đâu đến lượt người.”

“Nếu mặt hắn hỏng rồi, người còn muốn ở bên hắn không?” Đệ Tứ cố ý hỏi.

“Ta vẫn nhớ dáng vẻ của chàng ấy, nên chàng ấy mãi mãi đẹp.” 

Thương Nhung hầu như không suy nghĩ, nàng cầm quyển đạo kinh lật một trang: “Dù sao, chàng ấy vẫn là Chiết Trúc.”

Đệ Tứ có hơi không cười nổi nữa.

Lòng nàng ấy nặng trĩu, hàng mi hơi cong cũng cụp xuống: “Nhưng ta không phải Tiểu Thập Thất, hắn sống sót rời Trất Phong Lâu là vì Lâu chủ đối xử đặc biệt với hắn, còn ta chẳng có ai che chở.”

“Ta không việc gì phải vì một nam nhân mà xông vào quỷ môn quan.”

Nàng ấy lại nhấp một ngụm trà, thở dài: “Ngày tháng như bây giờ không tốt sao? Ta chẳng thèm đi tìm chuyện phiền lòng.”

Thương Nhung ngước mắt nhìn nàng ấy một lúc, vẫn nhét lọ sứ vào tay nàng ấy, nói: “Nếu tỷ không đưa cho ngài ấy, thì giữ lại dùng đi.”

“Cảm ơn.”

Đệ Tứ không từ chối, có lẽ ngứa tay, nàng ấy không nhịn được xoa đầu Thương Nhung, làm tóc nàng rối bù.

Nắng chiều thu rực rỡ, phủ đầy mái hiên.

Thập Ngũ theo sau Khương Anh vào sân, bên cạnh còn một nữ tử trẻ tuổi, trên trán nàng ta có vết đỏ.

Nàng ta chính là nghĩa nữ của Trần Như Kính, Thiêm Vũ.

“Thập Ngũ, sao lại ra nông nỗi này?” Đệ Tứ thấy Thập Ngũ, bèn trêu chọc.

“Ta ra nông nỗi gì?”

Thập Ngũ cười giễu: “Chẳng phải vẫn còn nguyên vẹn chân tay sao?”

Cửa trên bậc đá kêu “két” một tiếng, Thập Ngũ vừa cự cãi với Đệ Tứ một câu, ngẩng lên thấy thiếu niên áo trắng bước ra từ ngưỡng cửa, nụ cười trên mặt y lập tức biến mất.

“Thập Ngũ ca.”

Chiết Trúc vẫn còn ngái ngủ, giọng mang chút khàn khàn lúc vừa tỉnh: “Ta tìm huynh lâu vậy, huynh trốn ở đâu hưởng thụ thế? Sao trốn vài tháng, giờ lại không trốn nữa?”

Thương Nhung nhìn hắn bước xuống, ngồi cạnh nàng.

“Tiểu Thập Thất, nếu ta không trốn, cũng chẳng có cơ hội hôm nay gặp đệ, tin tức đệ ở cung Thuần Linh đúng là ta nói ra.” Thập Ngũ cười khổ, chắp tay cúi người với Chiết Trúc: “Là ta, có lỗi với đệ.”

“Chỉ huy sứ Lăng Tiêu Vệ Hạ Trọng Đình dùng tin tức về cha ta để uy hiếp, đệ biết mấy năm nay ta làm mọi thứ đều để tìm cha, sự thật đã gần đến vậy, ta thật sự không buông tay được, nên đã nói với ông ta vài chuyện về đệ, nhưng ngoài những gì ta biết, ta không nói thêm, càng không tiết lộ dung mạo hay lai lịch của đệ, nhưng kỳ lạ là Hạ Trọng Đình lại chẳng hỏi.”

Chiết Trúc nghe xong, cụp mắt hồi lâu không nói.

Hóa ra là Hạ Trọng Đình.

Nhưng nếu là Hạ Trọng Đình, sao tin tức này không đến tai Hoàng Đế, mà lại truyền vào Vinh Vương phủ?

Chợt, Chiết Trúc như nhận ra điều gì đó.

“Vậy tin tức về cha huynh thì sao? Ông ta đã nói cho huynh chưa?” Hắn ngước mắt nhìn Thập Ngũ.

“Cha ta… đã mất rồi.”

Giọng Thập Ngũ khô khốc: “Ông ta nói, năm đó Hoàng Đế đòi nhà họ Trình ở Vân Xuyên một món bảo vật, nhưng nhà họ Trình nói bảo vật đã mất, cha ta vì lợi lộc mà đến Thanh Sương Châu âm thầm điều tra tung tích bảo vật cho Hạ Trọng Đình, nhưng vừa đến Ngọc Kinh, chưa kịp báo tin cho Hạ Trọng Đình thì đã bị Trình Thúc Bạch giết.”

Trình Thúc Bạch chính là sư phụ của cha y, Quý Vũ Thanh, cũng là người nhà họ Trình ở Thanh Sương Châu.

“Vậy rốt cuộc bảo vật đó là gì?”

Đệ Tứ nghe đến hai chữ “bảo vật”, mắt sáng rực.

Thập Ngũ liếc nàng ấy, thành thật đáp: “Là thái tuế đỏ.”

Thái tuế, có loại đỏ như san hô, loại trắng như mỡ, đen như sơn mài, xanh như lông chim, trong đó loại đỏ là thượng phẩm, sáng trong như băng cứng.

Trăm năm khó gặp, nghe đồn rằng dùng nó làm thuốc, có thể trường thọ.

Thương Nhung nghe vậy, lập tức hiểu tại sao Hoàng bá phụ nàng lại cố chấp với vật này như thế.

“Huynh trở về làm gì?”

Chiết Trúc lại hỏi Thập Ngũ, hắn không tin Thập Ngũ trở lại Ngọc Kinh vì áy náy.

“Ta vốn định đến Vân Xuyên tìm Trình Thúc Bạch, nhưng giữa đường biết được, ông ta đã theo chủ nhân Vân Xuyên Trình Trì đến Ngọc Kinh.” Thập Ngũ nói.

“Thập Ngũ, đệ định giết Trình Thúc Bạch sao? Ông ta là kiếm tiên đứng đầu Thanh Sương Châu, đệ còn dám có ý định đó sao?” Đệ Tứ chế nhạo hắn.

“Ta biết ta không thể giết ông ta, ta chỉ muốn hỏi ông ta xem lời Hạ Trọng Đình nói có thật từng câu từng chữ không.” Thập Ngũ trừng nàng ấy.

Thập Ngũ và nữ tử tên Thiêm Vũ đến rồi đi, Đệ Tứ cũng biến mất, trong sân chỉ còn lại Thương Nhung và Chiết Trúc.

Chiết Trúc không nói, Thương Nhung cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Gió lùa qua tai.

Chiết Trúc nghiêng đầu, thấy nàng ngoan ngoãn ngồi cạnh, tay nghịch khóa Lỗ Ban.

“Sao vẫn còn giải nó?”

Rõ ràng, hắn đã nói với nàng hắn không còn tò mò về bí mật đó nữa.

“Để chứng minh ta rất thông minh.”

Thương Nhung ngẩng đầu, nói.

Nàng nói dối, Chiết Trúc biết.

Nhưng hắn chỉ khẽ cười, không vạch trần, bóng cây loang lổ lay động trên vai hắn, đôi mày thanh tú nhướn lên, ánh mắt lấp lánh: “Nếu không giải ra cũng không được khóc đâu.”

“Chàng nói ta ngốc sao?”

Thương Nhung nhíu mày, trừng hắn.

Chiết Trúc định nói “không phải”, nhưng lại nhớ sáng nay nàng thật sự đứng dậy lấy đồ ra khỏi phòng, khóe môi đang cong của hắn hạ xuống ừ một tiếng, lười biếng đáp: “Thỉnh thoảng hơi ngốc.”

Thương Nhung không nói nữa, cũng không để ý đến hắn.

“Nàng không phục sao?”

Chiết Trúc nghiêng đầu ghé đến trước mặt nàng: “Vậy nàng nói xem, nàng có biết giờ ta đang nghĩ gì không? Nếu đoán đúng, tối nay ta dẫn nàng đi ăn khuya.”

“Ăn cơm.”

Thương Nhung không cần nghĩ, hắn ngủ một mạch đến chiều, còn chưa ăn bữa trưa.

Chiết Trúc lắc đầu: “Không đúng.”

“Nhớ sư phụ chàng?”

“Ta nhớ ông ấy làm gì?”

“Vậy, nghĩ chuyện của Diệu Tuần?”

“Lúc này chuyện của ông ta không gấp.”

Vậy còn gì nữa?

Thương Nhung có hơi sầu não, sao Chiết Trúc dễ dàng nhìn thấu nỗi lòng nàng, nhưng giờ nàng nhìn đôi mắt đen trong veo của hắn, lại chẳng thấy gì.

“Chiết Trúc, hình như ta chưa đủ quan tâm chàng, không giống như chàng tốt với ta như vậy.”

Giọng nàng hơi buồn bã.

Chiết Trúc ngẩn ra, không ngờ nàng lại nói vậy.

Hắn vui vẻ, gió lạnh thế nào cũng không thổi tan hết hơi ấm ở vành tai hắn, thấy nàng cúi đầu, hắn đưa hai tay nâng mặt nàng, hôn nhẹ lên khóe môi nàng.

“Ta đang nghĩ tới chuyện này.”

Giọng hắn nhẹ nhàng mà phấn chấn.

Bình Luận (0)
Comment