Mây dày che trăng, sao như ngọc vỡ.
Thương Nhung khoác một chiếc áo choàng hoa văn cá bạc màu trắng, nắm tay Chiết Trúc bị động bước theo nhịp chân hắn. Thành Ngọc Kinh là Hoàng đô của Đại Yến, những đêm không giới nghiêm cũng chính là lúc nơi đây náo nhiệt phồn hoa nhất.
Tuy Thương Nhung sinh ra ở Ngọc Kinh, nhưng nàng đã sống trong cung cấm nhiều năm, hiện giờ ở đây, nàng lại xa lạ với nơi này hơn cả thiếu niên bên cạnh.
Nhưng thành Ngọc Kinh đêm nay không hề náo nhiệt.
Vì Minh Nguyệt Công chúa mới qua đời, trong thành nghiêm cấm mọi trò vui chơi, đang là mùa hoa cúc quân tử nở rộ, năm nay lại không ai dám tổ chức hội thưởng cúc.
Các văn nhân sĩ tử vốn thích đêm khuya náo nhiệt không có chỗ đi, đành đến tửu lâu bên sông đối thơ ngắm cảnh, giết thời gian qua đêm dài.
Thương Nhung theo Chiết Trúc dừng bước trước cửa tửu lâu, thấy Khương Anh một mình bước vào, nàng không hiểu: “Chúng ta không vào sao?”
Chiết Trúc chỉ lắc đầu, không nói.
Thương Nhung đứng cùng hắn, tiếng ồn trong tửu lâu vang vọng, mùi cơm và rượu thoảng qua trước mặt, mũ trùm của nàng kéo kín, nàng giẫm lên lá khô dưới chân, tiếng giòn rụm liên tục vang lên, nàng giẫm vô cùng thích chí. Giữa bao âm thanh như thế, dường như nàng lại nghe thấy rõ tên một người.
“Tri Mẫn huynh, uống ít thôi…”
Tầng trên có người khuyên nhủ.
Thương Nhung ngẩng đầu, ánh sáng vàng cam từ cửa sổ tầng trên xiên xiên chiếu xuống, nàng thấy bóng dáng vài thanh niên bên cửa sổ.
Trong đó, hình như có một người là Triệu Nhứ Anh.
“Ta nói này, Minh Nguyệt Công chúa chết chẳng phải tốt sao? Nếu không phải tại nàng ta, Tri Mẫn huynh giờ đã có thê tử hiền thục trong tay, huynh còn buồn cho Công chúa đó làm gì?”
Một kẻ say rượu, giọng nói xen lẫn trong tiếng ồn ào không hề nhỏ, người khác vội bịt miệng hắn ta lại, gấp gáp nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Đang lúc Minh Nguyệt Công chúa mới qua đời, cẩn thận lời này bị Lăng Tiêu Vệ nghe được!”
Lăng Tiêu Vệ có mặt ở khắp mọi nơi, quan lại trong thành Ngọc Kinh sợ họ, đám con nhà quan như bọn họ đương nhiên cũng không dám gây chuyện.
“Đạm Sương muốn nàng ấy sống.”
Triệu Nhứ Anh như vừa phản ứng, chậm rãi đáp lời kẻ kia, y hiếm khi hành xử thiếu suy nghĩ, lúc này đã rất say, cũng chỉ lẩm bẩm vài tiếng, rồi gục xuống bàn.
Thương Nhung không nghe rõ y nói gì, chỉ lờ mờ đoán được chung chung.
Một mảnh lá khô rơi xuống, lướt qua mũ trùm của nàng.
Dù Chiết Trúc trước đây chưa gặp Triệu Nhứ Anh, nghe cái tên trong miệng người này, hắn cũng đoán ra thân phận y.
“Công tử.”
Khương Anh bước ra, thấy đôi thiếu niên thiếu nữ đứng ngoài cửa ngẩng đầu, không biết đang nhìn gì.
Thương Nhung nghe tiếng, thu tầm mắt lại, thấy Chiết Trúc nhận hộp thức ăn từ tay Khương Anh đưa tới.
“Đi thôi.”
Chiết Trúc không nhắc đến người trên lầu, chỉ nói với nàng.
Thương Nhung gật đầu, nắm tay hắn bước đi vài bước, ngoảnh lại nhìn tầng trên, bóng mấy người bên cửa sổ đã không còn nữa.
“Khương Anh không đi sao?”
Nàng phát hiện Khương Anh đã quay lại tửu lâu.
“Không đi.”
Chiết Trúc đáp qua loa.
Phố xá lạnh lẽo, màn đêm dày đặc, lá cây gần như phủ đầy mái hiên cao, Thương Nhung ngồi trên mái hiên, nhận chiếc bánh ngọt còn nóng từ tay thiếu niên bên cạnh, một tay nàng nắm vạt áo hắn không chịu buông, nhớ lại đêm ở thành Dung Châu khi hắn đi cướp ngục, nàng ngồi trên mái hiên cao như vậy chơi đấu cỏ với hắn.
Đèn đóm khắp thành nối tiếp san sát nhau, sương đêm dày hơn, trong sương, từng ánh đèn đều trông mờ ảo, Thương Nhung vừa cắn một miếng bánh, nghe thiếu niên bên cạnh ho khẽ, nàng quay mặt, nói: “Chiết Trúc, chúng ta về thôi.”
Nàng lo cho vết thương của hắn.
“Về làm gì?”
Chiết Trúc thấy trong hộp có một lọ sứ, cầm lên thì thấy lọ còn nóng, nhưng hắn mở ra, ngửi mùi, không phải rượu.
Hắn thất vọng nhíu mày.
“Đưa nàng ra ngoài cùng ta không dễ dàng.”
Chiết Trúc nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt nàng: “Ta xem rồi, ngồi đây có thể thấy hơn nửa cảnh đêm của thành Ngọc Kinh.”
Từ khi Thương Nhung trốn khỏi Tinh La quán, nàng chưa từng rời căn viện ẩn náu, Chiết Trúc muốn đưa nàng ra ngoài chơi, nhưng nàng luôn lo lắng, sợ bị người ta phát hiện.
“Ta…”
Thương Nhung đang định nói gì, nhưng thấy hắn đưa cái lọ kia đến trước mặt nàng, lại nghe hắn nói: “Đây là trà ngon nhất của Cảnh Phong Lâu, nàng muốn nếm thử không?”
Thương Nhung nhìn cái lọ, gật đầu.
“Vậy khi nếm, nàng phải nín thở.”
Chiết Trúc nói.
“Tại sao?” Thương Nhung ngơ ngác.
“Nghe nói uống trà này, ngụm đầu phải nín thở mới cảm nhận được hương vị tuyệt nhất.” Vẻ mặt Chiết Trúc đầy nghiêm túc.
Trà gì kỳ lạ vậy.
Thương Nhung nhìn hắn, trong lòng vẫn rất tò mò, nàng nghĩ ngợi một lúc, nói: “Được thôi.”
Nàng đưa tay định lấy lọ trà từ tay hắn, tay lại bị hắn nắm lấy, nàng ngước mắt lên, thiếu niên lắc đầu với nàng, bào nàng: “Ta cầm là được.”
Hắn mở nút lọ, Thương Nhung thật sự nín thở.
Nhưng trà vừa vào miệng, nàng đã thả lỏng hơi thở, cố gắng nuốt xuống, vị tuy ngọt, nhưng cay nồng, nàng sặc đến mức viền mắt hơi ướt, giơ tay đánh hắn: “Chàng lại lừa ta.”
Nàng đã từng uống trà gừng.
Nhưng trà gừng này dùng loại trà khác với trà trong cung cấm, đường đỏ không quá ngọt, rất vừa phải, nhưng vẫn là trà gừng, vẫn châm chích cay.
“Sao ta nói gì nàng cũng tin thế?”
Chiết Trúc nhướn mày, khẽ cười.
Thương Nhung không muốn nói chuyện với hắn, nàng cầm lọ trà, đưa đến môi hắn, thiếu niên vừa cười vừa tránh, nhưng nàng dốc sức bắt hắn uống.
“Ta uống rồi nàng có hết giận không?”
Hắn hỏi.
“Ừ.”
Thương Nhung nhìn hắn.
Chiết Trúc ngửi mùi từ miệng lọ bay ra cùng với hơi nóng, hắn lại nhíu mày, như thể chịu thua, ngoan ngoãn uống vài ngụm.
Tuy vị gừng không dễ chịu.
Nhưng hương trà và đường đỏ lại là thứ hắn thích.
Hắn uống thêm ngụm nữa, ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh: “Ngọt.”
Không biết có phải nhờ trà gừng không, môi hắn hơi hồng hơn một chút.
Gió đêm trên mái hiên lạnh buốt, nhưng gò má Thương Nhung không thấy lạnh, ngược lại dưới ánh mắt hắn, còn thoáng nóng lên.
Lại nghe hắn ho khan một tiếng.
Thương Nhung lấy lại tinh thần, thấy hắn lấy một miếng bánh trong hộp ra cắn, nàng sờ áo choàng trên người, đủ dày, cũng khá rộng.
“Cái này…”
Chữ “ngon” Chiết Trúc còn chưa kịp thốt ra đã chìm vào cổ họng, bởi cô nương bên cạnh bất ngờ nắm vạt áo choàng, vòng tay qua vai hắn, kéo hắn vào dưới áo choàng cùng nàng, đôi tay nàng cũng ôm lấy hắn.
Hơi ấm của nàng, hơi thở của nàng đều gần trong gang tấc.
Trái tim thiếu niên rối loạn, đầu óc thoáng trống rỗng.
“Như vậy chúng ta đều không lạnh.”
Giọng nàng vang bên tai hắn.
Lông mi dày của hắn chớp một cái, hạ mắt nhìn nàng, quên cả ăn miếng bánh trên tay, khóe môi cong lên, hắn khẽ “ồ” một tiếng.
“Chuyện nhỏ này chàng lừa ta cũng không sao.” Thương Nhung bị đôi mắt trong sáng nóng rực của hắn nhìn, má nàng đỏ ửng, cúi đầu rúc vào lòng hắn: “Nhưng…”
“Nhưng gì?”
Chiết Trúc đợi nàng nói tiếp.
“Nhưng có những chuyện, dù thế nào chàng cũng không được lừa ta.” Thương Nhung nói.
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn, không được lừa ta rằng sẽ cùng đi với ta, nhưng lại để Khương Anh đưa ta đi một mình.”
Chiết Trúc nhướn mày: “Sao còn đào lại chuyện cũ vậy?”
“Ừm.”
Thương Nhung mím môi, rúc đầu vào lòng hắn không nhìn hắn.
“Vậy còn gì nữa không?”
Hắn hỏi tiếp.
“Không có.”
“Đơn giản vậy thôi à?”
Chiết Trúc thò tay ra khỏi áo choàng, ăn nốt nửa miếng bánh, rồi khẽ hất cằm: “Biết rồi.”
Dưới kia bỗng có quan binh tuần đêm đi qua, ai đó để ý trên mái nhà thấp thoáng có hai bóng người, đang định đến gần xem, nhưng hai cái bóng ấy thoáng chốc đã biến mất.
Từ mái hiên cao rơi xuống, Thương Nhung còn chưa hồi phục tinh thần, vẫn ôm chặt eo thon của Chiết Trúc.
Chiết Trúc lại chú ý bên tường, giữa đám lá xanh đậm có điểm xuyết những bông phù dung đỏ trắng, trong ánh sáng mờ ảo vẫn không kém vẻ rực rỡ.
Hắn không nghĩ nhiều, hái một bông phù dung đỏ đẫm sương, lập tức kéo mũ trùm của nàng xuống, để lộ búi tóc chỉ dùng một cây trâm cài.
Lúc hoàng hôn, Đệ Tứ đã chải tóc cho nàng.
Ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên cầm bông mộc phù dung cài vào búi tóc nàng, giọt sương run rẩy rơi xuống từ cánh hoa, dính lên mái tóc đen của nàng.
Rõ ràng, khuôn mặt nàng lúc này đã dán mặt nạ hắn tự làm, làn da vàng xỉn, lông mày lộn xộn, còn có đốm tàn nhang cố ý chấm thêm vào.
Nhưng mắt hắn vẫn cong cong vẽ lên một nụ cười: “Thật đẹp.”
Thương Nhung ngẩng mặt nhìn hắn.
Ngõ dài tĩnh lặng không người, nàng không nhịn được, khóe môi vô thức cong lên theo ánh mắt hắn.
Về đến tiểu viện, Thương Nhung tắm rửa xong, xin Đệ Tứ một bát nước lạnh, rễ cây phù dung ngâm trong nước, bông hoa vừa chạm mép bát, cánh hoa đậm màu bắt mắt.
Nàng đặt nó lên bàn nhỏ bên cạnh, nằm trên giường nhìn chằm chằm vào nó, chẳng bao lâu, nàng lại quen tay lấy khóa Lỗ Ban ra nghịch.
Chiết Trúc tắm xong ở trong phòng tắm, không cần Khương Anh giúp, hắn tự thay thuốc vết thương, mặc áo bào rộng ra ngoài, nghe Khương Anh nói: “Công tử, hai tên kia khai rồi.”
Hai tên kia, đương nhiên là hai đạo sĩ Khương Anh mang về từ Tinh La quán.
Họ đều là đệ tử của Bán Duyên, nhưng lại đi theo bảo vệ Lăng Sương đại chân nhân.
“Bán Duyên, cũng chính là Diệu Tuần, hình như đi lại khó khăn, phải chống gậy, theo lời hai người họ, trước đây Diệu Tuần bị thương rất nặng, gần như liệt, ông ta thông thạo thuật kỳ hoàng, biết cách chữa trị nhưng khổ vì không tìm được hai vị thuốc quan trọng nhất, cuối cùng là Lăng Sương đại chân nhân và một người khác đã đưa hai vị thuốc đó tới, lúc ấy Lăng Sương đang được Hoàng Đế sủng ái, xung quanh đầy sát khí, Diệu Tuần mới thỏa thuận với Lăng Sương, ông ta sẽ gia nhập Chính Dương giáo, phái đệ tử đi theo bảo vệ Lăng Sương chu toàn.”
Khương Anh thành thật kể lại.
Chiết Trúc nhạy bén để ý tới “người khác” trong lời Khương Anh, nếu người đó là sư phụ hắn, Diệu Thiện, vậy sao Diệu Tuần báo ơn Lăng Sương, nhưng lại lấy oán trả ơn Diệu Thiện?
Điều này rất vô lý.
“Trên núi Thiên Nghiễn có một thảo đường(*) Bán Duyên… Diệu Tuần ở đó, họ đã khai rõ vị trí thảo đường, công tử, ngài thấy tiếp theo nên làm thế nào?”
(*)Thảo đường: nơi ở của những người ở ẩn.
Khương Anh thấy Chiết Trúc mãi không lên tiếng, bèn hỏi.
“Việc gì ta phải đợi ông ta tìm ta.”
Chiết Trúc nhếch khóe môi, vẻ mặt lạnh lùng.
“Bây giờ công tử sẽ đi ngay sao? Nhưng vết thương của ngài…”
“Chỉ là vết thương ngoài da, không sao.”
Chiết Trúc không bận tâm: “Ngươi không cần đi theo ta, dẫn vài chục người ở lại đây, trông chừng nàng ấy.”
“Công tử…”
Khương Anh hơi do dự, còn chưa rõ rốt cuộc tình hình trên núi Thiên Nghiễn hiện giờ ra sao, hắn ta không đi theo, làm sao yên tâm được.
Chiết Trúc không muốn nói nhiều, chỉ bảo: “Đừng để Đệ Tứ quên lời nàng ta đã hứa với ta, nàng ta cũng phải ở đây không rời nửa bước.”
“… Vâng.”
Cuối cùng Khương Anh vẫn không dám cãi.
Thương Nhung nghe tiếng đẩy cửa, ngước mắt lên thấy thiếu niên áo trắng bước vào, tóc đen còn ướt, vạt áo hơi mở, lộ nửa xương quai xanh.
Bốn mắt chạm nhau.
Chiết Trúc đến trước giường nàng, thấy bông hoa phù dung trong bát trà.
Nàng đã gỡ mặt nạ ra, khuôn mặt sạch sẽ mịn màng.
“Tốc Tốc, ta phải ra ngoài một chuyến.”
Hắn nói.
“Đi đâu?”
Thương Nhung ngẩn ra, lập tức ngồi dậy.
“Tìm Diệu Tuần.”
Hắn không hề giấu giếm.
Diệu Tuần.
Thương Nhung nghe rõ hai chữ này, biết lần này hắn không thể không đi.
Nàng hiểu mối thù kia của sư phụ có sức nặng thế nào trong lòng hắn.
Thương Nhung hé miệng, muốn nói gì, nhưng đầu óc rối loạn, nàng không phát ra âm thanh nào.
“Đợi ta về, chúng ta sẽ rời Ngọc Kinh.”
Chiết Trúc nói xong, định quay ra sau bình phong thay đồ.
Nào ngờ tiểu cô nương trên giường lại bất ngờ đứng dậy, vòng tay ôm lấy cổ hắn từ phía sau, hắn theo phản xạ đỡ lấy chân nàng.
Cả người nàng áp lên hắn, má kề má hắn, hắn không thấy mặt nàng, không biết biểu cảm của nàng lúc này.
“Tốc Tốc.”
Chiết Trúc rủ mắt: “Ta không thể đưa nàng đi.”
“Ta biết.”
Cằm Thương Nhung tựa vào vai hắn: “Ta sẽ đợi chàng ở đây, chàng biết ta rất giỏi chờ đợi, lúc chàng cướp ngục ta đợi chàng, lúc thắng hoa đăng ta đợi chàng, trong cung cấm chàng bảo ta đợi, ta cũng đợi chàng, lần nào ta cũng đợi được chàng.”
Nàng nhắm mắt: “Ta tin lần này cũng vậy.”