Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 87

Sương mù lượn lờ, mưa phùn tầm tã.

Chỉ huy sứ Lăng Tiêu Vệ Hạ Trọng Đình bước ra từ điện Hàm Chương, ngước mắt lên trông thấy Hồ Quý phi được cung nữ thái giám vây quanh, bà ta khẽ nâng cằm, liếc nhìn ông ta.

“Quý phi nương nương.”

Hạ Trọng Đình cúi người.

“Hạ đại nhân đã ra khỏi đó, có phải cũng nên nghĩ kỹ xem mình rốt cuộc muốn đi con đường nào không?” Hồ Quý phi vén tóc mai, ý tứ sâu xa.

“Thần xin cáo lui.”

Hạ Trọng Đình không để lộ biểu cảm, hành lễ rồi định bước xuống bậc thang.

“Minh Nguyệt không chết, đúng không?”

Phía sau vang lên giọng Hồ Quý phi.

Hạ Trọng Đình khựng lại, quay đầu.

Quả nhiên trong điện Hàm Chương vẫn còn người của bà ta.

“Đến nước này rồi, Bệ hạ còn muốn ông tìm Minh Nguyệt về.” Hồ Quý phi cười rạng rỡ, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng: “Vậy ông cứ tìm nó về đi, giờ ta không tìm được Tiêu Thần Bích, tìm được con gái bà ta cũng tốt.”

Hạ Trọng Đình cúi đầu, không nói nhiều, cũng không mở ô, ông ta cất bước đi xuống.

“Nương nương, Hạ đại nhân luôn trung thành với Thánh thượng, người nói Hạ đại nhân ông ấy…”

Thái giám bên Hồ Quý phi ngập ngừng.

“Giờ là lúc nào rồi, nếu ông ta thật sự không biết chừng mực, e là không thể được Bệ hạ tin tưởng, ngồi vững vị trí Chỉ huy sứ Lăng Tiêu Vệ bao năm như vậy.”

Hồ Quý phi từ trên cao nhìn xuống, ngắm bóng dáng cao lớn hòa vào làn mưa khói mịt mù: “Tính tình Bệ hạ thất thường như vậy, không phải ai cũng dễ dàng được ông ấy ưu ái.”

Hạ Trọng Đình đội mưa cưỡi ngựa về Hạ phủ, Ôn phu nhân lập tức sai người chuẩn bị nước nóng cho ông ta tắm rửa thay đồ, trời tối dần, bữa tối mới dọn lên bàn, Ôn phu nhân thấy con trai ướt sũng bước từ sân vào.

“Hai cha con các người sao không biết che ô thế?” Ôn phu nhân trách móc, lập tức tiến lên, lấy khăn lau mặt con trai dính nước mưa.

“Biết tin ta vào cung nên mới vội về đúng không?” Hạ Trọng Đình ngồi trước bàn, cầm chén trà nhưng chưa uống ngụm nào.

“Cha.”

Giọt mưa từ cằm Hạ Tinh Cẩm nhỏ xuống: “Sao Hồ Quý phi có thể dễ dàng để cha vào cung gặp Thánh thượng?”

Giờ điện Hàm Chương đã bị Hồ Quý phi khống chế, Bệ hạ muốn gặp ai, không muốn gặp ai, không còn là chuyện dễ dàng.

“Phu nhân, nàng về phòng trước đi, ta và con có việc công cần nói.” Hạ Trọng Đình từ tốn nói.

Ôn phu nhân đã quen với việc cha con họ bàn việc công không cho bà ở lại, lúc này không nói gì thêm, chỉ dặn Hạ Tinh Cẩm phải tắm rửa thay đồ, xua tan khí lạnh, rồi được tỳ nữ đỡ ra ngoài.

“Trước đây ta hỏi con, hai thi thể trong Lâm Thanh Lâu có gì bất thường không.” Trong sảnh chỉ còn hai cha con họ Hạ, Hạ Trọng Đình bình thản: “Con trả lời ta thế nào?”

Hạ Tinh Cẩm hơi biến sắc.

“Tử Gia, trước đây con chưa từng nói dối người cha là ta, nhưng về chuyện Minh Nguyệt Công chúa, con dường như giấu ta rất nhiều.”

Hạ Trọng Đình nhẹ gõ chén trà xuống bàn.

“Xin lỗi cha.”

Trong nội đường yên lặng hồi lâu, Hạ Tinh Cẩm hồi lâu mới lên tiếng.

“Nói đi, sao con giấu ta?” Hạ Trọng Đình nhìn thanh niên đứng trước cửa lớn đang mở, áo bào xanh thẫm viền hạc bạc ướt sũng.

Sương mù mưa bụi mịt mờ sau lưng hắn, gương mặt thấm ướt ngâm mình trong ánh sáng ấm áp, trong tai toàn là tiếng mưa rả rích, gió đêm lạnh buốt cũng không lay nổi vạt áo ướt của hắn ta: “Cha, nếu ở cung cấm, nàng ấy sẽ chết.”

“Bệ hạ thương nàng ấy, nàng ấy là Công chúa tôn quý nhất Đại Yến, ai dám hại nàng ấy?” Hạ Trọng Đình điềm tĩnh.

“Nhưng cha nhìn cục diện triều đình hiện nay, Thái tử và Ngũ Hoàng tử ắt sẽ có tranh đấu, Bệ hạ đã lớn tuổi rồi…” Hạ Tinh Cẩm khẽ ngẩng mắt đối diện ông ta: “Huống chi, người dám hại nàng ấy nhất, chính là bản thân nàng ấy.”

“Con có biết mình đang nói gì không?”

Vẻ mặt Hạ Trọng Đình không chút thay đổi, nghe hắn ta nói cũng không hề kinh ngạc.

“Con không biết.”

Hạ Tinh Cẩm xoay người, mưa đêm phủ đầy sân rửa trôi mái ngói, hơi nước ẩm ướt phả vào mặt, chất giọng trầm thấp của hắn ta mang theo vài phần bối rối: “Cha, con chẳng biết gì cả.”

Không biết vì sao nàng chỉ một lòng muốn chết.

Không biết nàng và thiếu niên kia đã rời Ngọc Kinh chưa.

“Cha, việc gì cha phải hỏi con, cha vốn đã biết hết rồi, đúng không?” Hạ Tinh Cẩm quay lại, nhìn ông ta chăm chú.

Trận hỏa hoạn ở Lâm Thanh lầu của Tinh La quán, nếu không phải cố ý, sao lại lan nhanh vậy.

Hai thi thể trong lầu, một là Uẩn Trinh Công chúa, người còn lại không khớp tuổi Minh Nguyệt Công chúa, dù cháy đến không nhận ra mặt, vẫn có thể tra ra được.

Hạ Trọng Đình im lặng hồi lâu, ông ta đứng dậy, đến trước mặt con trai: “Tử Gia…”

Ông ta rõ ràng có lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vai Hạ Tinh Cẩm: “Nhớ nghe lời mẹ con, tắm rửa thay đồ, đang lúc nhiều chuyện, con… giữ gìn bản thân.”

Bàn ăn tối không ai động đũa, Hạ Tinh Cẩm nhìn Hạ Trọng Đình nhận ô từ tay tỳ nữ, đạp lên nước mưa bước vào màn đêm sâu thẳm.

Vinh Vương phủ.

Chậu than đỏ rực, thỉnh thoảng lại có tia lửa bắn ra, Thu Hoằng ném từng phong thư vào trong, trên đó lờ mờ thấy được nét chữ thanh tú “Ôn thị kính bái Minh Nguyệt Công chúa”.

“Vương gia, thật ra giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt.” Thu Hoằng quay đầu, thấy Vinh Vương chống tay lên bàn, thất thần nhìn than lửa, lên tiếng.

Vinh Vương phản ứng một lúc lâu, mới chậm chạp lắc đầu: “Không cần.”

“Nhung Nhung đã rời cung cấm, giờ Hồ Quý phi đang quan sát Vinh Vương phủ sát sao, nếu mấy thứ này bị phát hiện, chẳng phải sẽ có thêm nhiều lời ra tiếng vào sao?”

Vinh Vương nhìn vài phong thư còn lại trên bàn, ông ấy đã quá quen với nét chữ trên đó, là chữ viết tay của con gái ông ấy, chỉ có điều những thư này đều viết cho Ôn thị.

“Hạc Tử nói, Công chúa cất giữ những lá thư đó rất cẩn thận.”

Ánh lửa lúc sáng lúc tối, thứ Thu Hoằng đốt là thư nàng ấy thay mặt Ôn thị viết nhưng chưa gửi vào cung cấm.

Nét chữ Ôn thị mà Thương Nhung quen thuộc, thật ra là của nàng ấy.

“Đốt hết chưa?”

Ngón tay Vinh Vương co lại.

“Đốt rồi.”

Thu Hoằng đáp ngắn gọn.

Vinh Vương không nói nữa, ông ấy đưa thư trên bàn cho nàng ấy, rồi tựa lưng vào ghế, ngẩn ngơ nhìn mưa đêm ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa có động tĩnh.

Thu Hoằng lập tức đứng dậy mở cửa, một bóng người cao lớn bước vào, gió đêm cuốn mưa lùa vào, rèm dài trong thư phòng tung bay.

Thu Hoằng ra khỏi phòng, người đến nhìn chậu than, thấy rõ thứ chưa cháy hết bên trong.

“Kính Trực, còn chưa kịp cảm ơn ông chịu dùng danh nghĩa phu nhân giúp ta, để ta được làm bạn vong niên không gặp mặt với Nhung Nhung.”

Vinh Vương ngồi sau bàn, nhìn bóng dáng sau rèm.

“Sao Vương gia phải cảm ơn.”

Người ngoài rèm ngẩng đầu, chính là Hạ Trọng Đình.

“Nếu ta sớm biết nó ở Nam Châu là tự mình trốn đi, ta nên sớm làm theo ý nó.” Vinh Vương thở dài: “Cũng hơn là để nó quay về lần này, lại thêm phiền muộn khổ sở.”

Nếu không phải Vinh Vương phi về phủ nói một câu, rằng Thương Nhung nhờ bà ấy thay mình hỏi thăm ông ấy, ông ấy cũng không ngờ trong lòng Thương Nhung đã có ý muốn chết.

“Công chúa sống trong cung cấm từ nhỏ, lúc lưu lạc Nam Châu không biết thế nào, ngài lo lắng cũng là thường tình.”

Hạ Trọng Đình an ủi, rồi nói tiếp: “Chỉ là tin Minh Nguyệt Công chúa chưa chết đã đến tai Bệ hạ, hôm nay Bệ hạ gặp ta là bảo ta tìm Công chúa về, ngài cũng biết, giờ ngài giấu Vương phi đi, Hồ Quý phi và Vương phi thù hận đã lâu, bà ta không tìm được Vương phi, e là cũng không tha cho Công chúa.”

Thuần Thánh Đế bệnh nặng triền miên, lúc tỉnh táo không nhiều, vừa rồi trong cung cấm, vị Thuần Thánh Đế như già đi qua một đêm nắm tay ông ấy, khó khăn nói: “Hạ khanh, Minh Nguyệt, ngươi phải tìm Minh Nguyệt về, đừng để nó chịu khổ ngoài kia, đừng để nó… chịu tội…”

Vinh Vương nghe ra ý sâu xa trong lời ông ấy, hồi lâu mới nói: “Kính Trực, ông biết ta đã không còn gì để chống lại hai đứa trẻ đó từ lâu.”

“Vương gia.”

Hạ Trọng Đình vén áo quỳ xuống, mưa đêm kéo dài, tiếng sấm rền vang, giọng ông ấy rõ ràng truyền qua rèm: “Năm đó ngài bỏ cơ hội rời Ngọc Kinh để cứu cha thần, thần thề dù đổi tên đổi họ cũng phải báo đáp đại ân của ngài, thần vào sinh ra tử vì Hoàng Đế đều là để sớm ngồi vững vị trí Chỉ huy sứ Lăng Tiêu Vệ, vì ngày sau của ngài, đây là điều thần nghĩ trong lòng, cũng là điều cha thần lúc lâm chung vẫn luôn mong muốn.”

Hạ Trọng Đình vốn không phải họ Hạ, cha ông ấy là gia thần của Vinh Vương, năm đó suýt bị Cừu Di Quang hại, Vinh Vương cam lòng bỏ lỡ cơ hội trốn chạy để quay lại cứu, mới giữ được mạng cha con ông ấy.

“Nhưng ngoài ông, giờ ta còn gì nữa?”

Vinh Vương lắc đầu: “Ông đừng nhắc Tình Sơn với ta, ông ấy khó khăn lắm mới thoát được khỏi đây, giờ là lúc hưởng niềm vui sum vầy, ông cũng biết bao năm nay ta dùng hàn thực tán đã đến mức vô phương cứu chữa, Kính Trực, ta không sống lâu được.”

“Vương gia…”

Cổ họng Hạ Trọng Đình nghẹn lại.

“Nhiều năm nay ông và ta vẫn luôn cẩn thận, hiếm có lúc đối diện thế này, đáng ra ta nên uống rượu với ông, nhưng giờ ta không thể chạm vào dù chỉ một giọt rượu.” Vinh Vương gượng cười: “Kính Trực, ta biết tấm lòng của ông dành cho ta, nhưng có lẽ như Tình Sơn từng nói, xương cốt ta đã gãy hết, bao người trung nghĩa bên ta đều vì ta mà chết, ta không dám để ông, để Tình Sơn vì ta mà xông vào núi đao biển lửa nữa.”

“Nhưng Kính Trực, ta muốn nhờ ông một việc cuối cùng.”

“Thần tuyệt không để Hồ Quý phi tìm ra tung tích Minh Nguyệt Công chúa.”

Vinh Vương chưa nói, Hạ Trọng Đình đã đoán được ý ông ấy.

Vinh Vương im lặng, lát sau ông ấy đứng dậy, chứng đau nhức hành hạ khiến ông ấy khó bước đi, nhưng ông ấy vẫn cố đi vài bước, vén rèm, đưa tay đỡ Hạ Trọng Đình.

“Kính Trực.”

Vinh Vương nhìn ông ấy, vẻ mặt ôn hòa: “Ông bao năm nay đã không dễ dàng, đến vị trí này, dù thế nào cũng đừng đổ sông đổ biển vì ta, dù là ta hay Hoàng huynh, chúng ta đều đã già, vì chính ông, vì con trai hay phu nhân ông, ông cũng nên sớm tính toán đi.”

“Vậy còn ngài, Vương gia?”

Dù Hạ Trọng Đình là người không bao giờ để lộ cảm xúc, cuối cùng viền mắt cũng không tránh khỏi thấm ướt vì lời của Vinh Vương: “Những năm ngài bị hành hạ, bị giày vò… tính sao đây?”

“Đều tính hết rồi.”

Vinh Vương bình lặng như nước đọng, không chút gợn sóng: “Nếu không phải năm đó Thần Bích cố tình hạ sinh Nhung Nhung, có lẽ ta đã không còn trên đời.”

Khi ấy Tiêu Thần Bích mang thai đã có mưu tính.

Tình yêu của Đế vương, luôn bị năm tháng mài mòn, chỉ có ràng buộc máu mủ mới khiến người ta ngày nhớ đêm mong.

Tiêu Thần Bích không thể mãi mãi dựa vào danh tiếng trung liệt của Tiêu gia để bảo vệ Vinh Vương, nên bà ấy mới bày kế khiến Thuần Thánh Đế lầm tưởng đứa con trong bụng bà ấy là cốt nhục của ông.

Có cốt nhục, Thuần Thánh Đế càng nhớ mãi tình xưa, cho dù là vì Tiêu Thần Bích, Thuần Thánh Đế cũng không dễ lấy mạng Vinh Vương.

Thương Nhung sinh non vì Tiêu Thần Bích tự uống thuốc giục sinh, cái gọi là trời sinh điềm lành, vốn là cố ý tạo ra.

Thương Nhung không đủ tháng, chuyện này không phải bí mật có thể giấu, nhưng lúc đó Lăng Sương đại chân nhân cần cơ hội lấy lòng Đế vương, theo lời lão ta, Thương Nhung cảm nhận được điềm lành nên mới giáng thế sớm hơn dự kiến.

“Kính Trực, nếu được, ta thật muốn gặp đứa trẻ đó.”

Vinh Vương chợt nói.

Hạ Trọng Đình ngầm hiểu trong lòng, đứa trẻ ông ấy nói hẳn là thiếu niên đã đưa Minh Nguyệt Công chúa trốn đi, nên ông ấy cúi đầu, khẽ nói: “Vương gia, thần sẽ tra xem cậu ấy có còn ở Ngọc Kinh không.”

***

Mưa rơi một ngày một đêm.

Từ khi Chiết Trúc đi mãi vẫn chưa ngừng.

Đêm qua Thương Nhung ngủ không ngon, luôn mơ thấy núi Thiên Nghiễn, đáy vách núi, hang đá, đống củi ướt cháy, và cá nướng không có mùi vị.

Nàng mò mẫm dùng bật lửa đá thắp đèn, mưa ngoài cửa sổ rất lớn.

Bỗng có tiếng gõ lên cửa sổ.

Mắt nàng sáng lên, lập tức chống người mở cửa sổ, hơi nước ẩm ướt ùa vào, người ngoài cửa sổ không phải thiếu niên kia, mà là Đệ Tứ.

“Phất Liễu tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?”

Thương Nhung che giấu sự thất vọng trong mắt, thấy cả người Đệ Tứ ướt sũng, vạt áo còn dính chút bùn.

“Mưa ồn quá, ta không ngủ được, ra ngoài một chuyến.”

Đệ Tứ đảo mắt.

Thương Nhung ôm gối ngồi trên giường: “Tỷ đi tìm Bạch Ẩn Quán chủ, đúng không?”

Đệ Tứ ngẩn ra, rồi nhìn kỹ tiểu cô nương để xõa tóc này, cười phá lên, không giấu nàng nữa: “Quả nhiên người Tiểu Thập Thất coi trọng, chắc chắn không phải kẻ ngốc.”

“Ta chỉ nghĩ, lọ thuốc mỡ ta đưa tỷ, chắc chắn tỷ sẽ không để phí công dụng của nó.” Thương Nhung trùm chăn chỉ lộ ra cái đầu, đôi mắt long lanh nhìn nàng ấy: “Rốt cuộc Bạch Ẩn Quán chủ đẹp đến thế nào, mới khiến Phất Liễu tỷ tỷ nhớ nhung mãi vậy?”

Dù ngày đó ở Tinh La quán, Thương Nhung cũng chưa thật sự gặp Bạch Ẩn.

“Đẹp hơn Tiểu Thập Thất, người tin không?”

Đệ Tứ chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, nháy mắt với nàng, cố tình nói.

Thương Nhung nghĩ, lắc đầu: “Không tin.”

“Đúng vậy, nếu người thấy có nam nhân khác đẹp hơn hắn, thì hỏng chuyện rồi.” Đệ Tứ vừa cười vừa quan sát gương mặt đầy vẻ u sầu của nàng, nói tiếp: “Tiểu Thập Thất là sát thủ hàng đầu ở Trất Phong Lâu, thủ đoạn giết người của hắn lợi hại hơn ta nhiều, người không cần lo quá.”

Thương Nhung mím môi, ngoảnh lại nhìn bông hoa phù dung trong chén trà trên đầu giường, một ngày một đêm, cánh hoa đã khô quắp.

Cửa sổ khép lại, Đệ Tứ trở về đi ngủ.

Thương Nhung cầm bông hoa phù dung, bóp nhẹ mép cánh hoa hơi vàng.

Nửa đêm sau, nàng cứ ngồi đó trông chừng ngọn đèn chịu đựng mãi, khi trời tờ mờ sáng, trong cơn buồn ngủ tột độ, nàng mơ màng chợp mắt, nghe tiếng động trong sân thì lập tức mở mắt.

Sắc trời xanh xám, mưa phùn lất phất.

Cửa gỗ chạm hoa trên bậc đá “kẹt” mở, vạt áo khói xanh của Thương Nhung bay trong gió, trong sân tràn đầy mù sương, nàng trông thấy khuôn mặt của thiếu niên áo đen kia.

Giữa búi tóc đen, chiếc lá bạc lấp lánh.

“Chiết Trúc!”

Thương Nhung không kịp mang giày, chỉ vừa thấy hắn đã chạy ngay xuống bậc đá ướt lao về phía hắn.

Thiếu niên không kịp nói gì với Khương Anh bên cạnh, thấy nàng chân trần giẫm nước chạy tới, hắn lập tức tiến lên, vòng tay ôm eo nàng nhẹ nhàng bế lên.

Giọt nước từ bàn chân trắng ngần của nàng nhỏ xuống, hắn khẽ nhíu mày, giọng trong trẻo: “Sao không mang giày?”

Thương Nhung rúc vào lòng hắn như một đứa trẻ, mùi máu tanh trên người hắn rất nồng, khiến nàng hơi khó chịu, nhưng nàng vẫn nắm chặt hai cánh tay hắn.

“Còn không cho ta cả thời gian thay áo nữa.”

Chiết Trúc nhận ra nàng không thoải mái, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ôm nàng bước lên bậc thềm, đi vào trong phòng.

Hắn định đặt nàng xuống giường nàng, nhưng thấy chăn trên giường phẳng phiu, không giống có người ngủ, hắn khựng lại, rồi bước qua sau bình phong.

Quả nhiên, chăn trên giường hắn lộn xộn, bông phù dung trong chén trà đã gần héo, đặt ngay cạnh giường.

“Nàng…”

Má hắn hơi ửng hồng: “Nàng ngủ trên giường ta à.”

Bình Luận (0)
Comment